Bên cạnh phi toa còn có một bộ xương khô, Địch Cửu không cần đoán cũng biết, xương khô nọ khẳng định là vị Luyện Khí sư đã luyện chế phi toa.
Chỉ có điều không biết lúc ấy Tinh Hỏa phường thị xảy ra chuyện gì mà khiến tất cả mọi người vẫn lạc, những thứ còn sót lại chỉ toàn là xương khô, giới chỉ và cửa hàng.
Địch Cửu mừng rỡ vô cùng, mặc dù hắn có một chiếc cực phẩm phi hành Tiên khí, bất quá phòng ngự của Cực Vân Chùy quá tệ. Phi toa mà dùng Diêm Quang Thần Thiết để luyện chế thì cấp bậc hiển nhiên phải cao hơn Cực Vân Chùy rất nhiều.
Tuy cùng là cực phẩm phi hành Tiên khí, thế nhưng cũng có phân chia cao thấp.
Ngay lúc Địch Cửu muốn thu lấy phi toa vào túi, hắn bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.
Nơi này bị cấm chế phong ấn lại, cả Luyện Khí sư cũng vẫn lạc tại đây, theo lý thuyết hẳn là phải có hỏa diễm trong này mới đúng, nếu không có hỏa diễm thì làm sao luyện khí?
Hơn nữa, hắn là người đầu tiên bước vào Tinh Hỏa phường thị, cũng là người đầu tiên bước vào cửa hàng luyện khí này. Vậy thì lẽ ra bên ngoài hẳn không biết nơi đây có Diêm Quang Thần Thiết mới phải.
Thế nhưng trên thực tế, hắn nghe được tin âm Hỏa đảo xuất hiện Diêm Quang Thần Thiết nên mới đi đến đây.
Không đợi Địch Cửu dùng thần niệm quét ra, một thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền tới:
- Người trẻ tuổi khá lắm, tính cảnh giác rất cao.
Địch Cửu cấp tốc quét thần niệm ra ngoài, không ngờ với tiên niệm cấp tám mà hắn vẫn không tìm được điểm xuất phát của thanh âm vừa rồi.
Địch Cửu chẳng thèm để ý, trong thức hải của hắn có Thiểm Quang, cho nên vốn không sợ bị đoạt xá. Hắn mở Đạo Đồng ra, dưới cái nhìn của Đạo Đồng, tất cả các loại pháp tắc cơ sở đều phải lộ rõ.
Một bóng dáng nhàn nhạt xuất hiện trong một trận văn dưới đất cách phi toa mấy mét, đây hiển nhiên là tàn hồn. Nếu Địch Cửu đi lấy phi toa, tàn hồn này sẽ có cơ hội đoạt xá hắn.
- A, Đạo Đồng?
Rất bất ngờ là tàn hồn đó thế mà lại phát hiện được Đạo Đồng của hắn.
Địch Cửu ném ra mấy trăm cây trận kỳ, giam cầm tàn hồn lại. Hắn tiện tay liền có thể bố trí Tiên Khốn Trận cấp bảy, tàn hồn ấy lợi hại hơn nữa cũng vô pháp xông ra. Huống hồ liếc qua thôi hắn liền biết gia hỏa này không còn cầm cự thêm được bao lâu nữa.
- Lợi hại, tu vi quá tệ, tuy nhiên lại có bản lĩnh Tiên Trận Tôn cấp tám, hơn nữa còn sở hữu cả Đạo Đồng, thậm chí còn có Tiên Diễm cấp tám, không đúng, đây cũng là Đạo Hỏa...
Tàn hồn càng nói càng kinh ngạc.
Sau khi khóa tàn hồn lại, Địch Cửu thản nhiên nói:
- Ngươi muốn đoạt xá ta?
Tàn hồn thở dài.
- Ta chẳng hề nghĩ tới đoạt xá, kéo dài hơi tàn ở đây chỉ là muốn đợi có người tới giúp ta một chuyện mà thôi. Không ngờ phải chờ đến tận mấy chục vạn năm...
Chẳng hề nghĩ tới việc đoạt xá là giả, nếu là vạn năm trước, vậy lão già này sẽ lập tức thử đoạt xá Địch Cửu. Còn hiện tại thì dù Địch Cửu chủ động để lão đoạt xá, lão cũng chẳng dám, bởi vì lão biết mình sắp diệt vong rồi.
Địch Cửu đi qua, thu hồi Diêm Quang Thần Thiết phi toa, sau đó vung tay cuốn hết đống Diêm Quang Thần Thiết kia vào trong giới chỉ.
- Người trẻ tuổi, những vật kia đều thuộc về ta, dù sao ta vẫn còn chưa chết mà, có đúng hay không?
Tàn hồn trông thấy Địch Cửu còn chẳng thèm chào hỏi, cứ vậy mà lấy hết đồ vật bèn khó chịu nói.
Địch Cửu thoáng lúng túng, hắn giải trừ trận kỳ cho lão ta rồi bảo:
- Những vật này có thể là của ngươi nhưng cũng có thể là không phải. Mà thôi, bất kể có phải của ngươi hay không, ta vẫn sẽ giúp ngươi một chuyện.
- Ta là Vũ Kỳ, có một đứa con gái tên Vũ Tiêu Tiêu...
- Điện chủ Thần Khí điện Vũ Tiêu Tiêu?
Địch Cửu ngạc nhiên.
Hắn biết nữ nhân kia, chính xác hơn là Giải Hoang nói cho hắn biết, nàng là sát lục cuồng ma. Năm đó nàng tiêu diệt cả mười tông môn, mỗi một tông môn đều chém tận giết tuyệt. Không chỉ vậy, nàng còn giết tận mấy cường giả Tiên Đế, đến nay tung tích không rõ.
- Ngươi biết nữ nhi của ta? Nó hiện tại như thế nào?
Vũ Kỳ nghe hắn nói vậy, lập tức kích động hỏi.
Địch Cửu lắc đầu:
- Ta nghe nói nàng bị toàn bộ cường giả Huyễn Thải tiên lục truy sát, cuối cùng nàng tiêu diệt được mười tông môn, hơn nữa còn là chém tận giết tuyệt. Sau đó, nàng đại chiến cùng lúc với nhiều Tiên Đế rồi biến mất không còn tăm tích. Chuyện này là bằng hữu của ta nói cho ta biết, cho nên, nếu ngươi muốn ta hỗ trợ con gái của ngươi, vậy rất xin lỗi, ta không giúp được.
Mà dù có khả năng giúp đỡ, hắn cũng không dám giúp. Câu này Địch Cửu chỉ giữ lại trong lòng
Vũ Kỳ nghe vậy, lập tức run rẩy, dường như tùy thời sẽ tan thành từng mảnh, qua hồi lâu, lão mới thở dài:
- Khổ cho Tiêu Tiêu của ta...
Địch Cửu thầm nghĩ, Vũ Tiêu Tiêu không biết giết bao nhiêu người, xem như vẫn lạc cũng còn chưa thể coi là đã hoàn trả đủ nợ, làm sao lại khổ thân được?
- Nếu nếu không có chuyện gì khác, ta đi đây.
- Ngươi biết Tinh Hỏa phường thị vì sao lại biến thành như thế này không?
Vũ Kỳ đột nhiên hỏi một câu.
Địch Cửu lắc đầu:
- Ta không biết, cũng không muốn biết, chẳng liên quan gì tới ta.
Nói đùa, chuyện mấy chục vạn năm trước, hơn nữa còn không ích lợi gì đối với việc tu luyện, mắc mớ gì hắn phải biết.
Vũ Kỳ bình tĩnh bảo:
- Nếu như ngươi đáp ứng giúp ta chuyện này, ta sẽ cho ngươi biết vật trân quý nhất Tinh Hỏa đảo ở nơi nào.
Tinh Hỏa đảo? Không phải âm Hỏa đảo sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Địch Cửu lại trả lời:
- Không phải ta không giúp ngươi, mà vốn là không giúp được. Con gái của ngươi mất tích không biết bao nhiêu năm rồi, ta đi đâu tìm nàng hỗ trợ?
Vũ Kỳ cố gắng thuyết phục:
- Ngươi có thể tìm đến đây, hơn nữa còn có thủ đoạn khiến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có người thứ hai tìm tới được, qua đó đủ để thấy ngươi rất khôn khéo. Từ trình độ Trận Đạo và hỏa diễm của ngươi, ta có thể nhìn thấy, tương lai ngươi nhất định sẽ là cường giả một phương...
Địch Cửu hơi mất kiên nhẫn, hắn nhất định phải tranh thủ tìm bảo vật, nào có thời gian nghe lão ta lảm nhảm. Hiện tại Tinh Hỏa phường thị còn chưa có người đến, nếu hắn không nhân cơ hội tìm kiếm nhiều thứ hơn, đợi lát nữa sẽ không còn cơ hội. Về phần bảo vật trân quý nhất, Đạo Hỏa có thể tấn cấp đến cấp chín Tiên Diễm lại thêm hắn đã đoạt được rất nhiều Diêm Quang Thần Thiết, đối với Địch Cửu thì xem như đủ rồi.
Vũ Kỳ vẫn cứ tiếp tục nói:
- Ta biết ngươi mất kiên nhẫn, thế nhưng có lẽ ngươi chưa biết hòn đảo này có một viên Thánh âm Châu sao? Cũng có thể ngươi vốn không biết cái gì là Thánh âm Châu...
- Thánh âm Châu?
Địch Cửu kinh ngạc thốt lên, hắn từng thấy nó trên Thế Giới Thư. Bất quá trên Thế Giới Thư gọi đó là Thần âm Châu, theo Địch Cửu nghĩ, Thánh âm Châu và Thần âm Châu hẳn là không khác biệt nhiều.
Nghe đồn đây là hạt châu do Hỗn Độn âm khí dung hợp quy tắc thế giới, ẩn chứa khí tức Hỗn Độn vô cùng vô tận. Dựa theo ghi chép trên Thế Giới Thư, Thần âm Châu có thể huyễn hóa ra thế giới, nếu tu sĩ tu luyện âm thuộc tính đạt được, thậm chí có thể tạo ra Hỗn Độn thế giới. Đẳng cấp còn cao hơn cả Tiên giới, ngay cả Chân Linh thế giới cũng không đủ tư cách so sánh.
Nếu Thánh âm Châu trong miệng Vũ Kỳ chính là Thần âm Châu, vậy Thánh âm Châu của lão quả thật là bảo vật vô giá.
- Ngươi biết Thánh âm Châu?
Vũ Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thường, người biết đến sự tồn tại của Thánh âm Châu vốn chẳng có mấy kẻ mới phải.
Địch Cửu gật đầu:
- Ta từng nghe nói qua, chẳng lẽ âm Hỏa đảo thật sự có Thánh âm Châu?
Trên thực tế, trong lòng Địch Cửu đã có chút tin tưởng lời Vũ Kỳ nói, bởi vì sau khi hắn tiến vào âm Hỏa đảo thì đã cảm giác được có một cỗ khí tức cực độ âm lãnh.
- Không sai, nơi đây ban đầu có tên là Tinh Hỏa đảo chứ không phải âm Hỏa đảo. Tinh Hỏa phường thị sở dĩ có thể nổi danh cũng là bởi vì viên Thánh âm Châu kia. Ta không muốn nói chi tiết, nếu ngươi giúp ta làm một chuyện, ta sẽ cho ngươi biết chỗ chứa Thánh âm Châu. Nếu lấy được bảo vật đó, vậy 100 triệu cái Tinh Hỏa phường thị hoàn hảo cộng lại cũng không sánh bằng.
Nếu như thật sự có Thánh âm Châu thì Địch Cửu có thể liều một phen.
- Ngươi nói đi, ta phải giúp ngươi làm việc gì?
Vũ Kỳ vội vàng đáp:
- Ta có một đóa Đạo Hỏa, tên là Bão Tân. Đợi ta vẫn lạc rồi, ngươi hãy giúp ta mang nó đến cho nữ nhi của ta - Vũ Tiêu Tiêu. Nếu ngươi tìm không thấy nữ nhi của ta, vậy tìm hậu nhân của nó cũng được. Đương nhiên, nếu Vũ gia hoàn toàn không có hậu nhân, vậy ngươi cứ tùy ý xử lý Đạo Hỏa đi.
Địch Cửu không nghĩ tới Vũ Kỳ cũng giống như hắn, ngưng luyện được một đóa Đạo Hỏa, chuyện này làm hắn nổi lòng tôn kính. Hắn biết rất rõ, cô đọng Đạo Hỏa là chuyện gian nan dường nào.
Vũ Kỳ truyền Đạo Hỏa cho hậu nhân Vũ gia, Đạo Hỏa nhiều nhất chỉ là giảm xuống một cấp bậc, hơn nữa vẫn có thể thăng cấp lên lại, uy lực vẫn không thay đổi. Nếu như bị những người khác đạt được, vậy Đạo Hỏa sẽ hóa thành hỏa diễm bình thường, không còn cơ hội thăng cấp. Bất quá, dù như vậy, giá trị của nó vẫn rất cao.
Hắn bỗng nhiên hiểu rõ tại sao nơi này lại có Tinh Không Hỏa Tủy, hóa ra là Vũ Kỳ để lại cho hậu nhân, không ngờ lại bị Quang Minh Tinh Không thôn phệ hết.
- Tốt, ta đồng ý, tương lai nếu ta có thể tìm thấy vật liệu tốt để hỏa diễm thăng cấp, ta cũng sẽ cho hậu nhân của ngươi. Nếu tìm không thấy, vậy quên đi, ta không hứa hẹn cái này.
Vũ Kỳ rất hài lòng:
- Vận khí ta không tệ, ngươi hẳn là người thủ tín. Ta còn có một danh xưng là Khí Thần, ta coi như có chút tâm đắc về mặt luyện khí, những tâm đắc ấy liền tặng lại cho ngươi vậy. Hi vọng tương lai nếu hậu nhân của ta gặp khó khăn, ngươi có thể giúp chúng nó...
Nói xong chữ cuối cùng, tàn hồn Vũ Kỳ bộc phát ra từng vòng từng vòng gợn sóng, Địch Cửu dùng Đạo Đồng thấy rõ, tàn hồn Vũ Kỳ đã niết diệt, để lại một đóa hỏa diễm lơ lửng ở giữa không trung, phía trên hỏa diễm còn có hai miếng ngọc giản.
Địch Cửu thầm than gia hỏa này quá lợi hại, không chờ hắn trả lời mà đã hóa thành hỏa diễm, có thể thấy được đối phương trong thời gian ngắn đã hiểu rõ bản tính của hắn.
- Oanh!
Địch Cửu đang định thu hỏa diễm lại, dưới chân đột nhiên truyền đến từng đợt rung động kịch liệt. Hắn biết ngay, những tên kia đã tìm tới đây rồi.