Thế giới thứ chín

Chương 424




Nghe thấy Địch Cửu đồng ý tổ đội một cách đơn giản như thế, nam tu nọ có chút sửng sốt, y dự định trước hết sẽ giải thích với đối phương lợi ích khi chung phe với mình, huống chi bên họ cũng đều là người kết đội do hoàn cảnh chứ chẳng bè phái gì, y hi vọng Địch Cửu không cần lo lắng quá nhiều. Ai dè nam tu còn chưa kịp thuyết phục thì đối phương đã đồng ý rồi.

Nếu Địch Cửu dễ nói chuyện như vậy, y cũng chẳng cần phí miệng lưỡi nói nhiều làm gì, y bèn vươn tay vẫy vẫy về phương xa mấy cái, rồi xoay người bảo:

- Để ta gọi người trong đội qua chào hỏi một chút, tên ta là Nhiễm Chí Nhậm.

Hai người mà y gọi có một nam một nữ, thấy cả hai đã qua, Nhiễm Chí Nhậm liền chỉ vào họ rồi nói với Địch Cửu:

- Đây là Tiết Cảnh Không, còn đây là Lâu Gia, họ sẽ chung đội ra biển với chúng ta.

Địch Cửu liền ôm quyền, chủ động chào hỏi.

- Tên ta là Khúc Tiểu Thụ.

Nam tử có tên Tiết Cảnh Không là Đại La Tiên trung kỳ, dáng người không quá cao, tích cách có vẻ hơi trầm mặc. Còn Lâu Gia, nàng là nữ tử duy nhất trong bốn người, tu vi Đại La Tiên sơ kỳ, dung mạo tuy bình thường nhưng trông cũng khá sáng sủa. Sau khi Nhiễm Chí Nhậm giới thiệu xong, nàng liền chủ động chào hỏi thành viên mới.

- Nếu không cần chuẩn bị gì thêm thì chúng ta làm gì tiếp theo đây?

Nhiễm Chí Nhậm nói xong câu đó thì ánh mắt liền hướng về phía Địch Cửu, bởi vì cả ba người đều sẵn sàng rồi, chỉ không biết bên phía hắn thì như thế nào thôi.

Địch Cửu thấy thế cũng gật đầu:

- Ta không cần chuẩn bị gì nữa, hiện tại bắt đầu hải trình được rồi.

Dù hắn đánh cướp thành công Tân Nguyệt thương lâu nhưng chẳng chiếm được đồ gì tốt, hơn nữa thuyền đi Nguyệt Tiên Hải cũng chẳng có mấy cái.

Nhiễm Chí Nhậm chủ động ném ra một cái thuyền gỗ có phẩm cấp là Tiên khí trung phẩm rồi nói:

- Không thể phi hành tại Nguyệt Tiên Hải được, bốn người chúng ta nhất định phải ngồi chung một thuyền, ta sẽ phụ trách lái nó.

Thấy thế, Lâu Gia lập tức lên tiếng:

- Ta và Tiết Cảnh Không phụ trách hai bên mạn thuyền.

Địch Cửu hiểu sở dĩ phải tổ đội khi đi qua Nguyệt Tiên Hải là vì ra khơi phải có đủ người trấn trụ bốn phía, bằng không sẽ rất nguy hiểm, bởi vì người đứng đầu thuyền sẽ không thấy được vị trí phía sau thuyền. Ba người kia đã chủ động phụ trách một phía, vì vậy Địch Cửu cũng nhanh nhẹn lên tiếng:

- Đuôi thuyền để ta.

Phân công xong xuôi, Nhiễm Chí Nhậm liền dẫn đầu nhảy lên thuyền.

Địch Cửu chủ động đứng ở phía đuôi, thuyền gỗ là lựa chọn đúng đắn nhất khi tiến vào Nguyệt Tiên Hải.

Tại vùng biển này có một loại thú được gọi là Phệ Kim Thú, nó chuyên môn ăn phần vật liệu thuộc thuộc tính của mình trên thuyền, chỉ có thuộc tính Mộc là không đụng vào.

Sau khi mọi người đều an vị thì thuyền liền bắt đầu ra khơi, thần niệm của Địch Cửu lập tức bị đè nén, rất nhanh từ hơn trăm trượng đã áp súc thành khoảng cách năm mươi trượng xung quanh.

Nhiễm Chí Nhậm đang đứng ở đầu thuyền lớn tiếng hô:

- Thần niệm của chúng ta ở nơi đây sẽ bị áp súc tới cực hạn, thậm chí ngay cả trong phương viên một dặm cũng không được, vì vậy mọi người cần quan sát cho kỹ Yêu thú trong phạm vi bảo vệ của mình.

…..

Gần như ngay lúc Địch Cửu ra khơi thì một nam tử đầu đội cao quan vừa khéo vọt vào Không Gian Loạn Tắc tại Nguyệt Khư Phần.

Nam tử cao quan nọ chính là cường giả đệ nhất Huyễn Thải tiên lục, Cung chủ Hoàng Hồ cung Dạ Hy. Ông ta nghe tin Địch Cửu tiến vào Không Gian Loạn Tắc liền vội vã chạy tới đây.

Mục đích của Dạ Hy chỉ có một, đó chính là ép cung Địch Cửu.

Ông đến không phải vì số điểm tự do khổng lồ của đối phương, càng không phải Tinh Thạch Thời Gian mà Địch Cửu đấu giá được, nguyên nhân chính không gì khác ngoài Tinh Không Trà.

Dạ Hy không cần khối của cải của trà lâu, thứ ông muốn chính là công thức làm ra loại trà đặc biệt kia.

Dạ Hy không giống với các tu sĩ khắc, ông ta may mắn nhìn trộm được một tia thời cơ chúng đạo. Từ sau khi uống xong chén Tinh Không Trà đầu tiên, Dạ Hy đã lập tức cảm nhận được loại trà này được luyện chế bởi một phần cơ sở pháp tắc huyền ảo. Đây là Tiên trà mà dù Đan Đế cửu phẩm cũng chưa chắc luyện chế ra được, trừ phi người nọ vô cùng am hiểu những cơ sở pháp tắc kia.

Việc tinh thông cơ sở pháp tắc chẳng có quan hệ gì với tư chất tốt xấu của tu sĩ, hết thảy thần thông lớn nhỏ đều từ pháp tắc mà thành, dù tư chất ngươi có tốt đến đâu cũng vô pháp tinh thông nhiều loại cơ sở pháp tắc như vậy. Trừ phi người nọ nắm giữ một bí mật siêu lớn, có thể giúp họ minh ngộ ra vô số cơ sở pháp tắc.

Nếu Dạ Hy cũng có khả năng đó thì ông ta sẽ sớm đột phá, nhanh chóng chứng đạo thành công và vượt qua khỏi vị diện này.

Chỉ riêng điểm đấy thôi đã đủ khiến Dạ Hy không cách nào bỏ qua cho Địch Cửu, huống hồ lại có thêm một thứ nữa càng khiến ông ta quyết tâm tìm đối phương cho bằng được. Đó là ông ta cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc từ thuộc tính Hỗn Độn Mộc khi uống Tinh Không Trà, loại khí tức ấy chỉ có thể xuất hiện khi người luyện chế Tiên trà có được bảo vật thuộc tính Mộc từ thời khai thiên lập địa.

Thế mà nó chỉ được bán với giá 1000 điểm tự do một mảnh, phải biết những thứ ẩn giấu bên trong Tinh Không Trà toàn là vô giới chi bảo.

Loại gia hỏa mang theo cơ duyên này trong người khiến Dạ Hy dù đang bế quan cũng phải xuất thế.

Tuy nhiên sau khi tiến vào Không Gian Loạn Tắc xong, trong lòng Dạ Hy liền trầm xuống, vì ông ta đoán được Địch Cửu đã không còn ở đây nữa. Dạ Hy khác với những tu sĩ tầm thường kia, bởi vì ông ta biết Địch Cửu sẽ không vẫn lạc trong này.

Trên người gia hỏa ấy có bí mật lớn đến vậy thì làm gì chết dễ dàng như thế? Hơn nữa Dạ Hy cũng chẳng thấy bất kỳ khí tức nào của Tinh Không Trà tại Loạn Tắc.

Trong Không Gian Loạn Tắc, chỉ cần có tu sĩ vẫn lạc, nhẫn trữ vật của người đó sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Một khi nhẫn của Địch Cửu bị phá hủy, khí tức thuộc tính Mộc đỉnh cấp của Tinh Không Trà tất nhiên sẽ bạo lộ. Lấy tu vi Dạ Hy mà nói, chỉ cần vừa bước vào, ông ta sẽ cảm nhận ra ngay.

Thế nhưng hiện giờ Dạ Hy chẳng cảm nhận được bất kỳ thứ gì hết.

Mi tâm ông ta nhanh chóng mở ra, con mắt thứ ba xuất hiện ở chính giữa ấn đường. Những suy đoán của Địch Cửu tuy không chính xác hoàn toàn nhưng cũng là tám chín phần mười.

Dạ Hy không có Đạo Đồng nhưng ông ta sở hữu một con mắt khác, gọi là Hư Vọng Chi Nhãn. Đây là con mắt có thể nhìn ra hư ảo, trong thời gian ngắn nhất thấy được không gian an toàn tại nơi này.

Bất quá Hư Vọng Chi Nhãn vẫn còn kém một chút so với Đạo Đồng, bởi vì nó không nhìn ra được quy tắc đất trời. Nói cách khác, thì Đạo Đồng nhìn thấy được bản chất mọi thứ, mà Hư Vọng Chi Nhãn lại chỉ nhìn ra được biểu tượng mà thôi.

Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, Dạ Hy càng thêm xác định Địch Cửu đã sớm rời khỏi.

….

Đám người Địch Cửu ra khơi đã hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này, bọn họ may mắn không đụng phải công kích nào của Yêu thú, việc đó ít nhiều cũng giúp Địch Cửu có chút thả lỏng.

Việc thần niệm bị áp súc lợi hại khi vừa tiến vào Nguyệt Tiên Hải khiến hắn dứt khoát tiến hành rèn luyện thần niệm của mình ngay trên thuyền.

Tiên niệm của Địch Cửu đã là cấp 8 và được rèn luyện nhiều năm bên trong Loạn Tắc. Hiện tại lại tiếp tục được mài giũa ở loại địa phương như Nguyệt Tiên Hải, chỉ vẻn vẹn hơn nửa tháng, phạm vi quan sát của hắn đã gần được ngàn trượng, thậm chí còn đang không ngừng tăng rộng.

Trải qua một thời gian dài hành tẩu, Địch Cửu phát hiện họ càng đi vào sâu hơn thì lại gặp càng nhiều tu sĩ hơn. Việc này khiến hắn có chút khó hiểu, bèn chủ động hỏi đồng đội cùng thuyền:

- Lâu sư tỷ, vì sao lại có nhiều người đi cùng hướng với chúng ta thế?

Lâu Gia cười đáp:

- Chuyện âm Hỏa đảo xuất hiện Diêm Quang Thần Thiết có ai ở Nguyệt Tiên Hải mà không biết. Loại bảo vật như vậy xuất thế, tất nhiên sẽ kéo theo nhiều người tới rồi.

Địch Cửu nghe vậy bèn thở dài một hơi, hắn cứ tưởng kia là tin tức độc quyền, ai dè là do bản thân ảo tưởng.

Mặc dù một người đầu thuyền một người cuối thuyền, nhưng những gì Địch Cửu vừa hỏi Nhiễm Chí Nhẫm đều nghe được, lúc trước không có thời gian giải thích, bấy giờ nghe Địch Cửu hỏi vậy, y vội vàng nói:

- Khắp nơi trên âm Hỏa đảo đều là cấm chế, có rất nhiều địa phương nguy hiểm, có tới sớm cũng chưa chắc lấy được bảo vật, cũng tùy vào cơ duyên….

“Oanh!”

Nhiễm Chí Nhẫm còn chưa nói hết câu thì một cỗ sóng lớn liền ào ào bao trùm tới. Nước biển màu trắng sữa đánh mạnh vào cấm chế của thuyền gỗ, chỉ mới đợt đầu tiên đã xé mở một cái khe trên trận pháp bảo vệ.

- Là sóng thần Nguyệt Tiên Hải… Mọi người tranh thủ thời gian, chung tay ngăn trở sóng biến…

Âm thanh thê lương của Nhiễm Chí Nhậm nhanh chóng truyền tới, giọng nói của y mang theo từng tia tuyệt vọng. Hiển nhiên Nhiễm Chí Nhậm cũng hiểu rõ một khi sóng thần kéo đến thì dù liên thủ hay không cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào hết.

- A…

Âm thanh thảm thiết của tu sĩ trên chiếc thuyền cách đó không xa truyền tới, thần niệm Địch Cửu quét qua liền thấy thuyền gỗ đã bị cơn sóng ngà sữa cuốn đi theo phong ba, nhanh chóng biến mất tăm.

Mắt thấy thêm một đạo sóng dữ nữa sắp kéo tới, Nhiễm Chí Nhậm điên cuồng ném trận kỳ ra, tuy nhiên tuyệt vọng trong mắt y vẫn không chút nào vơi bớt.

Vừa nhìn, Địch Cửu liền biết trình độ của Nhiễm Chí Nhậm quá mức rác rưởi, vì thế hắn không chút do dự nào mà xông lên trên boong thuyền, vươn tay ném thêm mấy trăm trận kỳ nữa xuống.

Nếu Địch Cửu không xuất thủ, chỉ với trình độ Tiên Trận Sư cấp ba của tên này, đoán chừng sớm muộn gì cả bọn cũng chết toi.

“Oanh!”

Đạo hộ trận đầu tiên vừa được hắn bố trí xong thì ngọn sóng cuồng bạo liền đánh vào cấm chế trên thuyền gỗ.

Ba người mang bộ dáng tuyệt vọng nhìn thấy hộ trận hoạt động hiệu quả liền sững sờ đứng nhìn, cả bọn đều không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cái quái gì vậy? Sóng thần cao trăm trượng của Nguyệt Tiên Hải vậy mà bị đánh lùi, thật kỳ lạ!

Thần niệm của Địch Cửu đã sớm quét tới đợt sóng cuồng bạo hơn, trận kỳ trong tay liên tiếp được ném ra, hộ trận kia không ngừng phát ra từng tiếng “Răng rắc”, cường độ của sóng dữ không ngừng tăng lên.