Trên cơ bản thì Đạo Đồng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói người sở hữu nó có thể khám phá hư ảo đồng thời nhìn ra quy tắc cấm chế của đồ vật có cấp bậc thấp hơn, là một đôi mắt thấy rõ được quy tắc đất trời.
Vạn vật vũ trụ đều là một loại quy tắc, nói cách khác, chỉ cần Đạo Đồng có đẳng cấp đủ cao sẽ thấy được hết thảy mọi thứ trong vũ trụ.
Xem như một tu sĩ không hiểu gì về Trận Đạo, chỉ cần sở hữu được Đạo Đồng và đẳng cấp nó đủ cao thì kẻ đấy sẽ nhìn được rõ ràng trận cơ trong trận pháp.
Bấy giờ, Địch Cửu kích động nhìn chằm chằm Đồng Tắc trong tay, hắn từng chiếm được rất nhiều đồ vật trận quý, nhưng Địch Cửu hiểu rõ thứ này có giá trị tương đương với Thiểm Quang mà hắn đang lưu giữ.
Nếu là tiên linh quả khác, Địch Cửu khẳng định chỉ cần nhìn một chút là biết chủng loại gì, sau khi rời khỏi sẽ phục dụng. Tuy nhiên, Đồng Tắc lại khác, Địch Cửu chỉ hận không thể lập tức đem thứ này nuốt vào rồi ngưng tụ thành Đạo Đồng mà thôi.
Cảm nhận được nơi mình đang trú sẽ không có nguy hiểm gì trong khoảng thời gian ngắn, Địch Cửu mới thả lỏng tâm tình của mình lại rồi cẩn thận đem Đồng Tắc bỏ vào miệng.
Đồng Tắc vừa tiến vào liền biến thành từng đạo khí tức quy tắc huyền ảo, nhanh chóng thẩm thấu vào trong cơ thể.
Địch Cửu cảm nhận được mắt trái có từng đợt nóng lạnh đan xen, thật giống như bên trong có vô cùng vô tận khí tức đạo vận.
Hắn bắt đầu trao đổi với Thiểm Quang, sau đó liền nhào bắt được khí tức từ quy tắc Đạo Đồng, dòng khí thanh mát không còn vờn quanh ở mắt trái nữa mà cấp tốc thẩm thấu sang mắt phải.
Lúc bắt đầu, Địch Cửu còn phóng một ít thần niệm ra ngoài để phòng ngừa loạn tắc nguy hiểm kia. Về sau, hắn hoàn toàn chìm đắm trong quá trình hình thành Đạo Đồng. Vô số Đồng Tắc mang đến quy tắc đạo vận mà Địch Cửu chưa từng được tiếp xúc qua.
Cũng chẳng biết thời gian trôi bao lâu, một đạo xoáy tắc (vòng xoáy loạn tắc) đáng sợ liền xé mở vòng bảo hộ từ thần niệm của Địch Cửu, đánh thẳng vào ngực hắn.
“Răng rắc!”
Ngực Địch Cửu bị đánh thành một cái động lớn, từ giữa ngực xuyên qua sau lưng. Nếu không phải hắn có nhục thân Tiên Thần Thể trung kỳ cường hãn thì chỉ sợ đã bị đánh nát thành bã vụn.
Vết thương đáng sợ ấy giúp Địch Cửu tỉnh táo lại vài phần, hắn vội ăn một viên Đại Vũ Lâm Đan, thân hình chớp động đổi sang một chỗ ngồi khác.
Thời điểm này Địch Cửu chẳng có nửa điểm bất mãn vì trọng thương, trong mắt hắn chỉ có mừng rỡ cùng kích động. Với Tiên Thần Thể trung cấp, chỉ cần nhục thân còn tồn tại, dù cơ thể bị dập nát vẫn đủ khả năng cấp tốc chữa trị.
Điều ảnh hưởng tới tâm trạng của Địch Cửu chính là Đạo Đồng đã hình thành. Mà không chỉ mắt trái trở thành Đạo Đồng, ngay cả mắt phải cũng công thành danh toại.
Việc đó càng khiến Địch Cửu cảm tạ Thiểm Quang nhiều hơn, không có tia đạo tắc thứ chín, việc hắn sử dụng Đồng tắc nhiều nhất chỉ có một bên mắt là thành.
Nếu đúng vậy, trong lòng Địch Cửu sẽ có chút khó chịu.
Vòng xoáy loạn tắc xung quanh lần nữa bị thần niệm bảo hộ của hắn ngăn cản.
Ngay khi Địch Cửu mở to mắt nhìn ra ngoài, hắn liền ngạc nhiên phát hiện bản thân vậy mà nhìn thấy rõ ràng những yếu điểm bên trong cấp độ của xoáy tắc, thậm chí còn phân biệt được xoáy tắc cấp thấp nào là do pháp tắc tạo thành…
Quan trọng hơn là Đạo Đồng có thể tìm được chỗ an toàn nhất bên trong Không Gian Pháp Tắc một cách vô cùng nhanh chóng, cũng nhìn thấy nơi nào có xoáy tắc yếu kém nhất.
Hiện tại hẳn cấp bậc của Đạo Đồng vẫn chưa cao, thế mà đã nhìn ra được sự phân bố của quy tắc nơi đây, chờ khi tấn cấp cao hơn, nó sẽ nghịch thiên tới cỡ nào?
Sau phần nội dung về Đồng Tắc, Thư Giới cũng giới thiệu kỹ càng bảy cấp độ của Đạo Đồng. Đầu tiên là Phàm Đồng, tiếp đến là Linh Đồng, sau nữa là Tiên Đồng, thứ tư Thần Đồng, thứ năm Thánh Đồng, cấp sáu và bảy lại trống không.
Chỉ có hai khả năng cho tình huống ấy, một là từ trước tới giờ cấp độ cao nhất từng xuất hiện của Đạo Đồng là Thánh Đồng. Thứ hai là trong phương vũ trụ này, Đạo Đồng chỉ lên tới Thánh Đồng là hết mức.
Địch Cửu bèn cảm thụ một chút về Đạo Đồng của mình, hắn là một tu sĩ Đại La Tiên, ngưng tụ Đạo Đồng hẳn đã là cấp bậc Linh Đồng.
Dựa vào giới thiệu trên Thư Giới, muốn tấn cấp lên Tiên Đồng cần có Tiên linh vật Không Cực Độ Nha.
Loại bảo vật đó Địch Cửu thừa biết không dễ có được. Tuy nhiên hắn vẫn phải lưu tâm hơn nếu muốn nâng cấp đôi mắt của mình.
Bây giờ Địch Cửu đã có được Đạo Đồng, tiên niệm cấp tám, nhục thân Tiên Thần Thể trung kỳ, vậy càng có thể đảm bảo khi tiến vào sâu bên trong Loạn Tắc hơn rồi.
Bỗng dưng Địch Cửu nghĩ tới Dạ Hy, ông ta có thể tiến vào bên trong Loạn Tắc và an toàn trở ra, nếu đây là thật, hẳn ông ấy cũng có Đạo Đồng như hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Địch Cửu bỗng dưng run lên. Nếu lúc trước Dạ Hy là một trong những người truy sát hắn, biết được hắn đã tới Không Gian Loạn Tắc thì liệu ông ta có đuổi tới đây không?
Người khác còn sợ không dám tiến vào, thế nhưng Dạ Hy sở hữu Đạo Đồng, làm sao phải sợ hãi việc gì?
Giờ phút này, Địch Cửu chỉ mong Dạ Hy không nằm trong số kẻ thù của hắn, hoặc giả ông ta khinh thời một tu sĩ cấp thấp như mình nên không thèm đoái hoài tới. Nếu Dạ Hy từng tiến vào Loạn Tắc, hẳn sẽ không chú ý tới Tinh Thạch Thời Gian hay Tinh Thạch Không Gian đâu nhỉ?
Nghĩ xong, hắn liền tự an ủi bản thân, thế nhưng từ đầu tới cuối trong lòng Địch Cửu vẫn có chút khúc mắt. Tinh Không trà lâu thu được quá nhiều chỗ tốt, đoán chừng Dạ Hy cũng chẳng muốn bỏ qua.
Vô luận như thế nào đi nữa, kế hoạch trước mắt cần phải có chút cải biến. Dựa theo suy nghĩ lúc đầu của Địch Cửu, sau khi luyện thể lên tới Tiên Thần Thể đỉnh phong, hắn sẽ cảm ngộ Pháp Tắc Không Gian hoặc Thời Gian rồi rời đi.
Vì chút khúc mắc kia mà Địch Cửu quyết định lấy xong Tinh Thạch Thời Gian sẽ lập tức rời đi ngay.
Càng vào sâu trong Loạn Tắc, quy tắc hỗn loạn càng thêm đáng sợ, dù hắn có được Đạo Đồng và tiên niệm cấp tám thì vẫn phải thời thời khắc khắc cảnh giác cao độ. Ở loại địa phương như nơi này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút sẽ bị xoáy tắc giảo sát, hoặc bị xé thành từng mảnh nhỏ đến chết.
Từ sau khi hình thành Đạo Đồng, dù đẳng cấp đôi mắt còn thấp nhưng Địch Cửu vẫn cảm nhận được đủ loại pháp tắc bên trong nơi này.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thậm chí là Phong Lôi Băng hắn đều nhìn được. Nhưng những pháp tắc ấy không phải thứ hắn muốn, Địch Cửu chỉ muốn cảm ngộ quy tắc thời gian và không gian.
Theo phương hướng của Địch Cửu, vết thương trên người hắn ngày càng nhiều hơn.
Bây giờ, cả tâm trí hắn đều đặt lên sự di động của Không Gian Pháp Tắc, hoàn toàn quên mất vết thương trên nhục thân.
Không lâu sau, thần niệm Địch Cửu lần nữa nhào bắt được một đạo cường đại loạn tắc đang không ngừng đảo lộn, tình cảnh này hắn đã chứng kiến vô số lần, thế nên chỉ khẽ dịch thân mình sang một bên, tránh thứ kia ra là được.
Tuy nhiên điều khiến Địch Cửu kinh hãi là giây phút hắn lách người qua lại cảm giác được thời gian như ngừng lại, mà thân thể cũng bất động theo thời gian.
Không đúng, loạn tắc đảo lộn kia cấp tốc tiến tới như cũ, điều này khiến Địch Cửu hoảng hốt vô cùng, hắn muốn triệu hồi Thiên Sa Đao ra ngăn cản nhưng chẳng thể nào cử động, chỉ biết đứng yên nhìn thứ trước mắt không ngừng tiến tới.
“Phốc!”
Một đạo huyết quang nổ tung tại thắt lưng Địch Cửu, may mắn hắn đã lách người qua được một nửa, bằng không khẳng định sẽ bị phanh thây.
Sau khi loạn tắc đảo lộn kia đi qua thì hết thảy đều trở lại bình thường.
Pháp Tắc Thời Gian!
Địch Cửu hoàn toàn không để ý tới vết thương tại thắt lưng, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt hết lên đạo Pháp Tắc Thời Gian kia.
Trọn vẹn qua mười mấy giây Địch Cửu mới hết bàng hoàng.
Nếu đã có đạo Pháp Tắc thứ nhất, vậy chắc chắn sẽ có đạo thứ hai. Dù biết rõ việc cảm ngộ trong này rất có thể sẽ bị xoáy tắc xé thành hai nửa, nhưng Địch Cửu vẫn tiếp tục chìm đắm bên trong loạn tắc giăng đầy xung quanh.
Không để hắn chờ lâu, chỉ một lát sau, Địch Cửu lại cảm nhận được ba động quen thuộc mới rồi. Lần này xoáy tắc ẩn chứa Pháp Tắc Thời Gian lại lần nữa hướng về phía hắn, nhưng nó không thể làm gián đoạn quá trình cảm ngộ đang diễn ra.
Vạn vật hữu hình, thời gian cũng hữu hình. Tạm thời Địch Cửu không chạm vào hình thái của thời gian được, tuy nhiên hắn có thể thông qua khí tức Pháp Tắc Thời Gian để câu thông có hình dáng của nó.
Chỉ có điều tốc độ thứ kia quá nhanh, Địch Cửu không cách nào bắt lại được, chỉ đành để nó nhanh chóng biến mất trong hư không.
Toàn bộ tâm thần Địch Cửu đều đặt vào việc này, vô luận vòng bảo hộ từ thần niệm bị xé rách qua bao nhiêu lần, vết thương nhiều thêm bao nhiêu, Địch Cửu vẫn không nhúc nhích.
Một đạo, hai đạo…
Vào lúc hắn cảm giác được rất nhiều đạo xoáy qua thì quần áo trên người đã bị xé thành bã vụn, huyết nhục và xương cốt đều lộ ra ngoài không khí. Thế nhưng Địch Cửu vẫn không chút nào để tâm, vẫn tiếp tục nhào bắt khí tức đạo vận của Pháp Tắc Thời Gian như cũ.
-