Thế giới thứ chín

Chương 417




Tại địa phương có quy tắc yếu kém như này, Tiên Thần Thể tuy vẫn chẳng cách nào ngăn cản tất cả quy tắc ba động hỗn loạn, nhưng lại có thể giúp Địch Cửu không còn thời thời khắc khắc đứng trên bờ vực tử vong. Tạm thời chưa tính đến chuyện cảm ngộ Không Gian và Thời Gian quy tắc, nơi đây ít nhất đã là một chỗ luyện thể đỉnh cấp.

Không có gì uy hiếp tới mạng nhỏ, Địch Cửu liền liên tục vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết. Sau khi nhận được chỗ tốt từ nhục thân mạnh mẽ, trong đầu Địch Cửu lập tức nghĩ ra kế hoạch, trước tiên là gia tăng cường độ nhục thân, sau đó mới tiến vào những chỗ khác để cảm ngộ các loại pháp tắc. Thời Gian Pháp Tắc nhất định đang tồn tại trong địa phương Loạn Tắc không gian sâu nhất.

Ở trong Loạn Tắc không gian này, chỉ cần tìm được một chỗ tương đối an toàn, vậy nơi đó chính là địa phương luyện thể tốt nhất. Nơi này không chỉ giúp rèn luyện thân thể mà còn ẩn chứa các loại pháp tắc khí tức thích hợp cho việc luyện thể.

Thời điểm Tiên Thần Thể của hắn vừa mới vững chắc, ngay lúc chuẩn bị trùng kích Tiên Thần Thể trung kỳ, khí tức quy tắc hỗn loạn vô cùng khủng bố lại lần nữa bao trùm tới.

- Phốc!

Máu tươi bắn ra từ trên cơ thể Địch Cửu, xương cốt trước ngực hắn gần như vỡ vụn.

Địch Cửu hoảng hốt, thần niệm điên cuồng quét ra ngoài, tìm kiếm vị trí náu thân mới. Lúc này đây hắn mới biết được, hóa ra khu vực an toàn trong Loạn Tắc không gian cũng không phải sẽ luôn an toàn.

Khó trách chẳng mấy người có thể còn sống ra ngoài, nếu như hắn không có Thiểm Quang, có thể trong thời gian ngắn nhất tìm kiếm được vị trí an toàn thì đoán chừng cũng không thể kiên trì được bao lâu.

Khi Địch Cửu lần nữa tìm tới một nơi quy tắc yếu kém, bên eo của hắn thiếu chút nữa đã bị vòng xoáy quy tắc xé nát rồi.

Địch Cửu vội vàng nuốt vào mấy viên đan dược, không dám chỉ lo luyện thể nữa. Hắn vừa luyện thể, vừa thả thần niệm ra ngoài, tìm kiếm chỗ an toàn kế tiếp.

Thần niệm của Địch Cửu rất nhanh liền bị quy tắc xoáy nát, hiện tại hắn ngoại trừ vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết thì còn nhất định phải liên tục vận chuyển Đoán Thần Quyết để rèn luyện thần niệm.

Đừng bảo là tiến vào chỗ càng sâu để cảm ngộ Thời Gian hoặc là Không Gian Pháp Tắc, chỉ vì sống sót thôi mà hắn đã phải tập trung tất cả tinh lực vào việc luyện thể và luyện thần niệm rồi.

Mấy ngày sau, Địch Cửu có chút hiểu rõ đối với Loạn Tắc không gian. Vận khí của hắn xem như khá tốt, trong này có rất nhiều vòng xoáy loạn tắc, thậm chí thần niệm của hắn còn chưa kịp chạm tới thì đã bị nghiền nát. Đối với loại vòng xoáy loạn tắc như thế, Địch Cửu khẳng định dù là Tiên Đế hậu kỳ đến đây thì cũng sẽ bị giảo sát không thể nghi ngờ.

Khó trách hắn tiến vào nơi này lâu rồi mà chưa thấy vị Tiên Đế nào đuổi tới.

Không gian hỗn loạn, quy tắc thì luôn luôn biến hóa, vòng xoáy loạn tắc thì nhiều không kể xiết, chẳng thể dự đoán nó sẽ xuất hiện ở nơi nào. Địch Cửu thầm cảm tạ Thiểm Quang, quả thật nhờ nó mà hắn luôn luôn có thể tránh đi vào thời khắc nguy hiểm nhất.

Sau khi sinh tồn trong Loạn Tắc không gian hơn một tháng, Địch Cửu rất hoài nghi Dạ Hy chỉ có tu vi Đại La Tiên mà có thể sống sót tại đây.

Nếu không có Thiểm Quang hoặc bảo vật cùng loại, tỉ lệ sống sót của một Đại La Tiên nho nhỏ trong Loạn Tắc không gian tuyệt đối là số không. Bản thân Địch Cửu có được tia đạo tắc thứ chín ấy, cộng thêm nhục thân của hắn còn là Tiên Thần Thể, đến như vậy mà gần như lúc nào hắn cũng trong trạng thái trọng thương, xương cốt, da thịt chẳng lúc nào hoàn chỉnh. Thần niệm thì không cần nói, cứ liên tục bị hủy diệt.

Ban đầu, mỗi lần thần niệm bị hủy diệt, hắn luôn luôn có cảm giác mệt mỏi, thế nhưng hắn không dám thu hồi thần niệm của mình, bởi vì nếu làm như vậy thì hắn rất có thể sẽ bị vòng xoáy loạn tắc giảo sát tới tan thành tro bụi.

Hai tháng sau, Địch Cửu phát hiện mỗi lần thần niệm của mình bị tiêu diệt thì sau khi hắn phục hồi, nó sẽ trở nên càng thêm cô đọng, càng thêm vững chắc dưới tác dụng của Đoán Thần Quyết.

Tháng thứ ba vừa mới trôi đi, Địch Cửu đột nhiên cảm giác thức hải của mình bộc phát một tiếng nổ khiến toàn bộ thức hải của hắn phát triển gấp mấy lần, phạm vi thần niệm của hắn cũng liên tục gia tăng, đây là...

Địch Cửu vô cùng vui mừng, thức hải và thần niệm cùng tấn cấp rồi. Lúc trước vì để cho thần niệm của mình tiến vào tiên niệm cấp bảy, hắn xém chút đã tự hủy thức hải.

Mà bây giờ hắn chỉ dùng ba tháng đã đề thăng thần niệm lên tiên niệm cấp bảy. Không chỉ như vậy, liên tục luyện thể mấy tháng trong loại không gian này, nhục thân của hắn cũng được tăng đến Tiên Thần Thể sơ kỳ đỉnh phong.

Nguy cơ và cơ duyên quả nhiên song hành với nhau.

Thần niệm phóng đại, Địch Cửu rốt cục có thể thở phào, hắn không cần đặt tất cả tinh lực lên trên việc cầu sinh nữa, không gian sinh tồn cũng theo đó mà rộng hơn rồi.

Phạm vi hoạt động của hắn trong mấy tháng vừa rồi kỳ thật không lớn. Hiện tại thần niệm vừa bước vào tiên niệm cấp bảy, Địch Cửu cảm thấy mình có thể phân ra một bộ phận tinh lực để bắt đầu tu luyện.

Tu vi Đại La Tiên tầng một quả thật quá yếu trong không gian Loạn Tắc. Yếu đến mức Địch Cửu hiện tại còn chưa dám xem thử trái cây kì lạ kia rốt cuộc là thứ gì.

Loại quả nọ tuyệt đối không phải là thứ bình thường, tuy thần niệm tấn cấp, thương tích trên nhục thân bắt đầu dần dần khôi phục, nhưng tình cảnh hiện tại của hắn vẫn rất nguy hiểm. Nếu hắn lấy linh quả đó ra, không cẩn thận bị vòng xoáy loạn tắc cuốn đi, hắn muốn khóc cũng không kịp.

Quy tắc ở đây hỗn loạn đến mức không cách nào chịu nổi, có lẽ chỉ duy nhất Địch Cửu là có thể tu luyện ở chỗ này. Cũng nhờ Thiểm Quang trợ giúp nên hắn mới có thể hấp thu tiên linh khí từ đống quy tắc hỗn loạn đó.

Theo thời gian trôi qua, Địch Cửu hấp thu càng ngày càng nhiều tiên linh khí, hắn thậm chí không cần mượn nhờ Thiểm Quang mà vẫn có thể trực tiếp hấp thu tiên linh khí.

Một năm sau, nhục thân của hắn chính thức bước vào Tiên Thần Thể trung kỳ, thần niệm được cô đọng hơn nhiều, loáng thoáng có xu thế bước vào tiên niệm cấp tám.

Tu vi cũng được gia tăng, bước vào Đại La Tiên tầng hai. Vết thương trên cơ thể cũng theo đó giảm bớt đến cực hạn.

Hiện tại Địch Cửu đã không cần dùng thần niệm tận lực đi tìm chỗ quy tắc yếu kém, chỉ bằng cảm giác, hắn có thể biết được chỗ nào an toàn nhất.

Trong lòng Địch Cửu rõ ràng hơn bất kì ai, ở cái loại địa phương như vậy mà muốn nhanh chóng tu luyện tới Tiên Vương hoặc Tiên Tôn thì vốn là chuyện không thực tế.

Bất quá nơi đây có tác dụng cực lớn đối với thần niệm, mà nếu thần niệm của hắn không ngừng gia tăng, an toàn của hắn cũng sẽ được đảm bảo hơn.

Địch Cửu đặt tinh lực chủ yếu trên việc rèn luyện thức hải và cô đọng thần niệm, hắn có thể cảm nhận được biến hóa mỗi thời mỗi khắc trong thức hải.

Vì tăng thêm tốc độ cô đọng thần niệm, Địch Cửu thậm chí còn dành thời gian dùng đan lô chiết xuất Hôi Tử Lạc. Dù hắn không dám phục dụng quá nhiều trong một lần, tuy nhiên mỗi khi qua một đoạn thời gian, hắn lại chiết xuất mấy giọt Hôi Tử Lạc rồi đưa vào trong miệng.

Mỗi lần thần niệm bị hủy diệt, sau đó phục dụng Hôi Tử Lạc và vận chuyển Đoán Thần Quyết, Địch Cửu lại cảm nhận được rõ ràng cường độ thức hải của mình đang gia tăng, thần niệm cũng đang tăng thêm.

Hai năm, ba năm...

Năm thứ năm, thức hải Địch Cửu lần nữa bộc phát ra tiếng nổ, thức hải lại được mở rộng, phạm vi thần niệm cũng tăng lên gấp mấy lần.

Địch Cửu mừng rỡ không thôi, thần niệm của hắn rốt cuộc cũng bước vào tiên niệm cấp tám.

Hơn nữa, thần niệm của hắn không phải dùng biện pháp bình thường tăng lên mà là dùng Đoán Thần Quyết và Hôi Tử Lạc rèn luyện ra ngay trong Loạn Tắc không gian.

Cùng là tiên niệm cấp tám, thần niệm của hắn cô đọng hơn so với tu sĩ bình thường nhiều lắm, thậm chí thần niệm của hắn có thể trực tiếp xuyên qua một vài vòng xoáy loạn tắc đơn giản.

Chỉ cần thần niệm mở rộng ra ngoài, Địch Cửu không cần tốn nhiều sức lực mà đã tạo được một cái vòng bảo hộ thần niệm xung quanh cơ thể.

Mặc dù vòng bảo hộ thần niệm của hắn còn chưa thể ngăn cản vòng xoáy mạnh mẽ, tuy nhiên nó đã có thể ngăn cản đa số loại vòng xoáy bình thường. Lấy kinh nghiệm mấy năm qua tại Loạn Tắc không gian, trước khi vòng xoáy mạnh mẽ ập tới thì hắn đã kịp chạy tới nơi an toàn rồi.

Địch Cửu sảng khoái vô cùng, vẻn vẻn năm năm, tuy tu vi của hắn chỉ mới tới Đại La Tiên tầng ba, luyện thể cũng còn quanh quẩn tại Tiên Thần Thể trung kỳ, thế nhưng thần niệm lại tăng liền hai cấp, giúp cho hắn rốt cục có chút tiền vốn sinh tồn tại đây.

Tiên niệm cấp tám có ý nghĩa rằng chỉ cần hắn chú ý một chút, dù Tiên Đế đích thân ra tay cũng đừng hòng đuổi kịp Thần Niệm Độn của hắn.

Bây giờ hẳn là hắn đã có thể thử vào chỗ sâu nhất trong Loạn Tắc không gian để cảm ngộ Thời Gian Pháp Tắc, Loạn Tắc đối với Địch Cửu hiện tại mà nói thì chỉ có khuyết điểm duy nhất chính là tu luyện hơi chậm.

Bên dưới vòng bảo hộ thần niệm, Địch Cửu lấy ra một hộp ngọc đầy cấm chế.

Hộp ngọc mở ra, loại trái kỳ lạ hắn thu được năm nào vốn có màu trắng đen lẫn lộn thì giờ lại được phân ra làm hai phần cực kỳ rõ ràng. Từng tia khí tức đạo vận huyền ảo vọt tới, Địch Cửu chỉ nhìn một chút mà đã cảm giác thần thanh khí sảng.

Đây là linh quả gì?

Địch Cửu chưa bao giờ thấy qua, không biết Thế Giới Thư có hay không. Hắn lập tức quét qua Thế Giới Thư thì ngạc nhiên phát hiện trên cuốn sách đó không biết đã nhiều thêm một tờ từ lúc nào.

Địch Cửu mơ hồ đoán ra, Thế Giới Thư ban đầu rất có thể là trống rỗng, mỗi khi gặp phải một loại bảo vật mới, Thế Giới Thư liền sẽ nhiều thêm một tờ. Giống như lần đầu tiên trông thấy Kiến Đỉnh, Thế Giới Thư mới có thêm trang về Kiến Mộc, thời điểm trông thấy mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô thì xuất hiện thêm trang Vũ Trụ Thai Mô.

Nói không chừng Thế Giới Thư đã từng thuộc về một vị đại năng viễn cổ, những bảo vật xuất hiện trên Thế Giới Thư đều là thứ từng được vị đại năng ấy nhìn thấy. Nếu vị đại năng nọ chưa từng biết đến, vậy Thế Giới Thư sẽ không có, bây giờ Địch Cửu đã là chủ nhân của nó, khi hắn gặp qua những bảo vật mới thì tự khắc Thế Giới Thư sẽ bổ sung.

Rất có thể suy đoán này là chính xác, có thể chứng minh thông qua việc linh căn của hắn chưa từng xuất hiện trên Thế Giới Thư.

Bất quá ánh mắt của Địch Cửu rất nhanh liền bị mấy dòng giới thiệu về loại linh quả kia hấp dẫn.

Tên loại quả nọ chỉ có hai chữ: Đồng Tắc.

Tác dụng duy nhất của Đồng Tắc chính là diễn sinh ra Đạo Đồng, khi Địch Cửu trông thấy mấy chữ Đạo Đồng thì khiếp sợ đến mức kém chút đã kêu thành tiếng, bởi vì hắn biết thứ này.