Thế giới thứ chín

Chương 419




Nửa năm sau, xương cốt và nhục thân Địch Cửu lần nữa phát ra từng tiếng ken két, lại một lần được gây dựng lại, nhục thân của hắn đã chính thức thăng cấp lên Tiên Thần Thể hậu kỳ.

Nếu là bình thường, hẳn Địch Cửu sớm đã kích động không thôi, tuy nhiên hiện tại Địch Cửu lại không biết chính mình đã tấn cấp đến Tiên Thần Thể hậu kỳ, dường như hắn vẫn đang chìm đắm trong việc cảm ngộ đạo vận Thời Gian Pháp Tắc.

Vô cùng vô tận pháp tắc hỗn loạn tránh khỏi ý niệm Địch Cửu, sau đó lại có vô cùng vô tận pháp tắc hỗn loạn ùa tới...

Bên trong một ít pháp tắc hỗn loạn ẩn chứa đạo vận Thời Gian Pháp Tắc, ngoài ra thì còn chứa đủ loại pháp tắc khác.

Trong không gian này, Địch Cửu hoàn toàn không cảm giác thấy từng ngày đang dần trôi qua.

Mỗi lần đụng chạm đến một tia Thời Gian Pháp Tắc, hắn liền mơ hồ cảm thấy sắp bắt được, nhưng sau đó nó lại lọt qua kẽ tay trốn đi mất.

Thời gian cứ thế trôi đi, trong một lần thần niệm của Địch Cửu rơi vào trên một đạo Thời Gian Pháp Tắc, hắn bất chợt nhìn thấy một tia khoảng cách...

Trong một tia khoảng cách đó, hắn dường như nhìn thấy hết thảy Loạn Tắc không gian. Một tia khoảng cách kia thật giống như tồn tại vĩnh hằng, sau đó liên tục phóng đại, chẳng còn chút trở ngại với hắn, cũng không còn tiếp tục lóe lên rồi biến mất.

Hắn rốt cục lần nữa đụng chạm đến loại cảm giác lúc trước ở trong Đại Hòa điện, khi đó hắn chỉ vừa mới nắm bắt được loại cảm giác này thì Thời Gian Tinh Thạch lại biến mất.

Rốt cục hắn đã trải nghiệm được loại cảm giác đó lần thứ hai rồi.

Thời Gian Pháp Tắc nhất thời chậm lại ngay trước mắt hắn, sau đó nứt ra thành một cái khe để hắn từ từ cảm ngộ.

Nhân sinh giữa thiên địa, thời gian qua nhanh chỉ như thoáng chốc mà thôi...

Khi khe hở khép dần lại, hết thảy cảnh vật trong đó cũng không tiếp tục trôi qua nhanh nữa, làm cho Địch Cửu trông thấy mọi thứ rất rõ ràng.

Địch Cửu nhắm mắt lại, hắn nâng Thiên Sa Đao lên, mạnh mẽ bổ một đao ra ngoài. Một đao này mang theo toàn bộ tâm thần của hắn, gần như hao tổn sạch sẽ tiên nguyên của hắn.

Không gian chung quanh nhất thời chậm lại, kể cả quy tắc hỗn loạn và bão cát...

Trong không gian ấy chỉ còn duy nhất một thứ đang động, đó chính là Thiên Sa Đao. Thiên Sa Đao bổ không gian ra, trảm một vòng xoáy loạn tắc thành mảnh vụn.

- Răng rắc!

Khi vòng xoáy loạn tắc bị nghiền nát xong, tất cả mọi thứ đồng loạt khôi phục nguyên trạng.

Địch Cửu cảm giác được da đầu của mình hơi tê tê, hắn thu hồi Thiên Sa Đao, nhắm mắt lại, tiếp tục cảm ngộ một đao vừa rồi, không hề hay biết đến sự mỏi mệt.

Trong lúc đối địch, nếu một đao mới nãy mà bổ ra, trên đời liệu có mấy người có thể ngăn cản?

Địch Cửu hít một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại. Sỡ dĩ hắn có thể bổ được cả đạo tắc trong vòng xoáy loạn tắc, không phải bởi vì hắn đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc, mà là do hắn có được Đạo Đồng.

Khi đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc, Địch Cửu đồng thời cảm ngộ được một loại thần thông mới, Phách Liệt pháp tắc. (Ghi chú: Phách Liệt = Chém Đứt)

Tất cả chiêu thức thần thông đều phải do pháp tắc tạo dựng nên. Bất luận là vô tình hay cố ý thì đều có cùng đạo lý.

Ví dụ như rất nhiều người chưa hề lĩnh ngộ pháp tắc Hỏa thuộc tính, tuy nhiên lại có thể sử dụng hỏa diễm thần thông. Bất luận loại hỏa diễm thần thông nào cũng phải xuất phát từ pháp tắc. Trong lúc đối địch, nếu có thể chém đứt đạo tắc trên thần thông, vậy coi như là đã phá được thần thông của đối phương, làm cho loại thần thông đó yếu đi hẳn.

Từ nay về sau, một đao chém đứt pháp tắc sẽ gọi là Liệt Tắc Đao, đây là đao thứ tư của hắn. Thứ lợi hại hơn là đao chiêu đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc, làm cho sự vật nhất thời chậm lại. Một đao còn lại thì thông qua thời gian trôi nhanh để đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc, quyết định gọi nó là Quá Khích Đao, đây là đao thứ năm của hắn.

Địch Cửu chẳng biết mình đã ở trong đây bao lâu, thế nhưng chỉ cần cảm ngộ được Liệt Tắc và Quá Khích Đao, đối với Địch Cửu thì tiêu tốn bao nhiêu thời gian cũng xứng đáng.

Hiện tại, Địch Cửu chẳng còn để trong lòng chuyện tìm kiếm Thời Gian Tinh Thạch. Hắn tìm kiếm Thời Gian Tinh Thạch chính là vì cảm ngộ Thời Gian Pháp Tắc, hiện tại hắn đã đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc, đồng thời lĩnh ngộ Quá Khích Đao, đương nhiên không cần phải tiếp tục lưu lại đây nữa.

Có câu “hữu tâm trồng hoa, hoa không nở; vô tâm cấy liễu, liễu thành rừng”, ngay thời điểm Địch Cửu dự định rời đi, trong thần niệm của hắn đột nhiên xuất hiện một viên tinh thạch màu xám tro.

Địch Cửu từng chiếm được một viên Thời Gian Tinh Thạch, cho nên hắn chỉ liếc qua liền biết đấy chính là thứ hắn đã từng khao khát sở hữu.

Tuy hiện tại hắn không quá cần đến Thời Gian Tinh Thạch, nhưng nếu nó xuất hiện, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Tiên Thần Thể hậu kỳ giúp Địch Cửu hầu như không phải chịu uy hiếp trong Loạn Tắc không gian, dù là những chỗ không gian hỗn loạn ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc thì khả năng làm hắn bị thương cũng rất thấp.

Vẻn vẹn thời gian nửa nén hương, Địch Cửu liền bắt được viên Thời Gian Tinh Thạch đầu tiên.

Thật giống như đẩy quân cờ domino, sau khi tìm được viên Thời Gian Tinh Thạch thứ nhất, rất nhanh hắn liền tìm được viên thứ hai, sau đó là viên thứ ba...

Địch Cửu cảm thấy hơi đáng tiếc vì hắn không hề trông thấy Không Gian Tinh Thạch, thậm chí chưa hề đụng chạm đến một đạo Không Gian Pháp Tắc.

Thời điểm bắt được viên Thời Gian Tinh Thạch thứ chín, Địch Cửu lập tức quyết định rời khỏi nơi này. Dù suy đoán lúc trước của hắn có khả năng không xảy ra, tuy nhiên vẫn nên chú ý bảo vệ cái mạng nhỏ của mình thì hơn.

Nếu đồ vật đã tới tay, sao phải tiếp tục ở lại làm gì?

Nếu Địch Cửu nói với người khác, hắn có thể thi triển Thần Niệm Độn ở trong Loạn Tắc không gian, đoán chừng sẽ không có một ai tin tưởng. Mà bây giờ hắn thật sự đang thi triển Thần Niệm Độn trong đây, vẻn vẹn chưa đến một canh giờ, hắn đã xông ra khỏi Loạn Tắc, sau đó lại dùng một cái Thần Niệm Độn, biến mất vô tung vô ảnh.

Ngoại trừ số ít tu sĩ cảm giác được có thứ gì đó vừa lướt ngang qua, đại đa số tu sĩ vây bên ngoài Loạn Tắc đều không nhận ra Địch Cửu vừa rời đi.

...

Ám Khư hạp cốc.

Lúc Địch Cửu đến nơi này, đã là ba tháng kể từ khi hắn rời khỏi Loạn Tắc không gian.

Địch Cửu không muốn đi Nguyệt Tiên Hải, hắn dự định tới Ám Khư hạp cốc để kiếm chút tiên linh thảo, sau đó sẽ trở về Đại Hòa điện để tu luyện. Trong Đại Hòa điện có rất nhiều Tiên Linh Mạch, cho nên muốn tìm chỗ bế quan tốt nhất thì tự nhiên phải về đó.

Địch Cửu đến bên ngoài Ám Khư hạp cốc mới biết được người ở đây đông đến nhường nào. Thậm chí bên ngoài Ám Khư hạp cốc còn mở ra hẳn một cái quảng trường, vô số tu sĩ đang giao dịch ở đây, sau đó cùng nhau tổ đội tiến vào trong cốc.

Trông thấy tình huống như thế, Địch Cửu liền bỏ ngay ý định kiếm chút tiên linh thảo ban đầu.

Hắn dù sao cũng là lục phẩm Tiên Đan đại sư, hơn nữa còn là đại sư có thể luyện chế Chí Già Đan. Nếu ở ngoài Ám Khư hạp cốc có thể giao dịch tiên linh thảo, hắn vì sao không bày một cái sạp hàng luyện đan ở bên ngoài, chuyên môn giao dịch tiên linh thảo?

Địch Cửu dạo qua một vòng, biết toàn bộ vị trí tốt đã bị chiếm, cho nên hắn chỉ có thể tìm một chỗ hẻo lánh rồi bố trí một cái cửa hàng luyện đan lâm thời.

Cửa hàng luyện đan này chỉ có mục đích duy nhất, chính là thu thập tiên linh thảo cấp bảy.

Tuy diện tích bên ngoài Ám Khư hạp cốc rất lớn, thế nhưng quầy hàng Địch Cửu bày ra vẫn hấp dẫn ánh mắt của đại đa số tu sĩ. Nguyên nhân chính là quầy hàng gọi là Minh Châu đan phô này nói khoác mà không biết ngượng, thế mà lại tuyên bố có thể luyện chế bất luận tiên đan lục phẩm. Thù lao nhất định phải là tiên linh thảo cấp bảy hoặc cấp bảy trở lên mới có thể ra tay.

Một lục phẩm Đại Tiên Đan sư sẽ bày hàng bên ngoài Ám Khư hạp cốc ư?

- Ngươi có thể luyện chế hết thảy tiên đan lục phẩm?

Một nam tử mắt ưng đi đến trước gian hàng của Địch Cửu, lạnh lùng hỏi một câu.

Địch Cửu đang dịch dung thành một Đan sư dáng vẻ khổ hạnh, Đan sư như vậy tại Tiên giới muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Loại Đan sư này quanh năm đắm chìm trong việc luyện đan, chẳng thèm quan tâm tu luyện hay tất cả những chuyện xung quanh.

- Đúng vậy, ta cần tiên linh thảo cấp bảy làm thù lao.

Địch Cửu bình tĩnh trả lời.

- Ngươi có thể luyện chế Chí Già Đan hay không?

- Đương nhiên có thể, một lò đan dược thành đan sáu viên, tiên linh thảo tự chuẩn bị. Thù lao là sáu cây tiên linh thảo cấp bảy, tiên linh thảo cao hơn cấp bảy sẽ tính toán khác.

Tiên đan cấp sáu tối đa là chín viên, nhưng Đan sư bình thường chỉ luyện chế tối đa được sáu viên, Địch Cửu đương nhiên không lấy ra hết tất cả thành phẩm, ba viên còn dư sẽ chui vào túi hắn.

Nam tử mắt ưng không nói nhiều, tiện tay ném một cái túi trữ vật cho Địch Cửu, bảo:

- Ta cần luyện chế một lò Chí Già Đan, đây là vật liệu.

Địch Cửu quét thần niệm qua liền biết trong túi trữ vật không có tiên linh thảo cấp bảy. Bởi vậy hắn không thèm lấy túi trữ vật trước mặt, vẫn dùng giọng điệu bình thản nói:

- Bất luận kẻ nào luyện đan, trước tiên phải giao thù lao.

Trên người nam tử mắt ưng lập tức ngập tràn sát khí, lạnh lùng hỏi:

- Nếu ngươi luyện chế thất bại thì như thế nào?

Địch Cửu làm như không thấy sát khí bao phủ mình, tiếp tục dùng giọng điệu khô khan trả lời:

- Không có chuyện thất bại.

-