Thế giới thứ chín

Chương 390




Dung Tuyết Tiên Đế nhìn Giải Vạn Lăng, tủm tỉm cười nói:

- Trước đó ta còn tưởng Tinh Không Trà nổi danh này là do Giải sư huynh luyện chế ra, sau đó để cho Giải Hoang công tử thay huynh đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành mở sản nghiệp, bây giờ mới biết chính huynh cũng không rõ chuyện này a.

Giải Vạn Lăng nghe vậy thì xấu hổ đáp:

- Đứa nhỏ không thành tài nhà ta đúng là đang buôn bán tiên linh trà ở Đại Đỉnh, ta đoán nó cũng chỉ là hùng hạp làm ăn mà thôi. So với chất nữ Khuynh Băng nhà muội, quán trà kia chỉ là tiểu thương.

Thật ra, Giải Tông chủ đã hiểu lầm ý tứ Dung Tuyết Tiên Đế, ông tưởng Mạc Lâu Tuyết nói tiệm trà mà Giải Hoang làm là buôn bán nhỏ, lấy danh nghĩa ông để làm ăn.

Bất quá Tinh Không Trà này đúng là đồ tốt, người có thể luyện chế ra loại trà ấy hẳn là cường giả hay cao nhân nào đó.

Dung Tuyết Tiên Đế cười khanh khách một tiếng.

- Xem ra Giải sư huynh cũng không quá hiểu về nhi tử của mình rồi.

Giải Vạn Lăng ngạc nhiên hỏi lại:

- Lâu Tuyết sư muội, vì sao muội nói vậy?

Ông không hiểu Giải Hoang? Trong vũ trụ này, còn ai có thể hiểu rõ con mình hơn chính ông chứ? Lúc trước, đúng là ông có chút bỏ mặc thằng bé, lại thêm phu nhân quá mức yêu chiều nó nên mới tạo thành tình trạng bấy giờ của Giải Hoang. Tuy đúng là ông cũng có lỗi nhưng Giải Vạn Lăng tự nhận bản thân hiểu rất rõ nhi tử này.

Trên thực tế, sau khi mọi chuyện qua đi, xem như Giải Hoang không bị người ám toán, Giải Hoang cũng không thích hợp tiếp tục ngồi vào vị trí Thiếu Cung chủ.

Tính cách Giải Hoang có chút nhu nhược, thiếu chủ kiến, mà lòng dạ lại quá ngây thơ, dễ dàng tin tưởng người khác. Tư chất này đương nhiên không phải xấu nhưng đáng tiếc định sẵn tương lai sẽ chịu khổ, người thừa kế phải có tính cách quyết đoán sát phạt, nếu cứ lành tính như Giải Hoang thì làm sao có cửa cạnh tranh với những người thừa kế của mấy nhà kia.

Dung Tuyết Tiên Đế lại nói:

- Ở Đại Đỉnh chỉ có một tiệm bán Tinh Không Trà, chính là Tinh Không trà lâu, là việc buôn bán độc nhất vô nhị tại đây. Hơn nữa, cũng không phải muốn mua là được, trà này ta phải cất công mua lại từ người khác đấy. Một trăm phiến Tinh Không Trà đã mất của ta 200.000 điểm tự do rồi, đây cũng là nhờ vào danh hiệu Tiên Đế của Dao Hoa Tuyết Sơn, bằng không giá sẽ còn cao hơn nữa. Nên ta muốn nhờ Giải sư huynh một chút, nhờ huynh mua hộ ta một ít Tinh Không Trà.

Hơn 200.000 điểm tự do đổi lấy 100 phiến lá trà?

Nghe xong, Giải Vạn Lăng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, bộ ăn cướp sao? Không chỉ Giải Vạn Lăng kinh ngạc mà Tây Lăng Nguyên Di của Bất Chu Tiên Môn, Việt Vô Lượng ở Thiên Vân Đạo và Chu Bất Kiến Di Kiếm Tiên Tông cũng giật cả mình.

Một mảnh lá trà trị giá 2000 điểm tự do? Bọn họ là Tông chủ ngũ đại tông môn mà còn chưa có được sinh ý lớn như vậy a.

- Lâu Tuyết sư muội, muội nói thật chứ? Giải Hoang làm được sinh ý độc nhất vô nhị như vậy tại Đại Đỉnh sao?

Rốt cuộc Giải Vạn Lăng cũng không nhịn nổi nữa, hỏi thẳng suy nghĩ trong lòng.

Trông thấy vẻ mặt này của đối phương, Dung Tuyết Tiên Đế bèn xác định đúng là Giải Vạn Lăng không hề biết gì, bà thở dài một hơi rồi gật đầu xác nhận:

- Không sai, lá trà mà mọi người uống là do đệ tử của ta mua được. Số lượng Tinh Không Trà bán ra mỗi ngày rất ít ỏi, hiện tại muốn một lá cũng khó như lên trời vậy.

- Cái tên tiểu tử thúi này.

Giải Vạn Lăng buột miệng theo bản năng. Từ khi Giải Hoang xuất thế tới giờ, chưa bao giờ ông có cảm giác tự hào về y đến thế, vậy mà lần này lại có một chút rồi.

- Ha ha, Giải Hoang hiền chất đương nhiên không tệ, bất quá muốn luyện chế ra Tinh Không Trà sợ là vẫn chưa đủ vốn đâu. Giải Huynh này, ta là người thẳng tính, nếu nói gì sai mong huynh thứ lỗi. Ta cảm thấy có lẽ Giải Hoang may mắn phát hiện ra chủ nhân thật sự của Tinh Không Trà nên người đó mới chủ động đem tặng cho hiền chất, từ đó, trở thành trà của hiền chất luôn.

Tây Lăng Nguyên Di cười cười nhận xét, trong giọng nói mang theo tia trào phúng khó che giấu.

Giải Vạn Lăng há có thể nghe không hiểu, ý tứ của Tây Lăng Nguyên Di đây là muốn mỉa mai con ông hành xử ngang ngược, không chỉ cướp công luyện chế mà còn cướp luôn cả sinh ý bán trà của người khác.

Giải cung chủ giận dữ không thôi, năm đó Tây Lăng Phổ tính kế con ông, ông không tin là kẻ ngồi trước mặt ông đây không nhúng tay vào.

Không đợi Giải Vạn Lăng nói chuyện, Dung Tuyết Tiên Đế Mạc Lâu Tuyết đã chủ động chêm lời:

- Lần này Tây Lăng sư huynh nói sai rồi, chủ nhân chân chính của Tinh Không Trà không phải người đơn giản. Tu sĩ nọ vừa tới Đại Đỉnh liền đơn thương độc mã đi tìm Trì Nguyên Thanh…

- Ồ, Trì Nguyên Thanh, đấy là nhi tử của Trì Chính Sơn đúng không, ông ta có đứa con gái cần dùng Thất Khiếu Tụ Hồn Đan nhỉ? Chẳng lẽ người kia đi tìm Trì Nguyên Thanh để luyện chế Thất Khiếu Tụ Hồn Đan?

Bất Kiếm Tiên Đế ngạc nhiên lên tiếng.

Mặc dù tu vi của Trì Chính Sơn kém xa tít tắp mấy người bọn họ nhưng vẫn là cường giả cùng thời đại với những Tông chủ ngồi tại đây.

Dung Tuyết Tiên Đế gật đầu.

- Chu sư huynh đoán đúng rồi, người kia danh xưng Địch Cửu, là một Tiên Đan sư, hắn đi tìm Trì Nguyên Thanh là để luyện chế Thất Khiếu Tụ Hồn Đan.

- Hắn muốn tìm chết à?

Việt Vô Lượng cau mày hỏi.

Hiển nhiên, việc Trì Nguyên Thanh tìm người luyện đan, cả Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đều biết, ngay cả mấy vị Đại Đế ở Ma Y tiên lục cũng nghe qua.

Dung Tuyết Tiên Đế từ tốn kể tiếp:

- Không phải hắn đi tìm chết đâu, chẳng những không chết, còn thành công bước ra khỏi đó. Nghe nói nữ nhi của Trì Nguyên Thanh đã hồi phục lại, thậm chí còn có thể tiếp tục tu luyện.

- Ngay cả Thất Khiếu Tụ Hồn Đan hắn cũng luyện chế được ư?

Bất Kiếm Tiên Đế kích động nói.

Dung Tuyết nhấp một ngụm trà rồi mới từ tốn đáp:

- Người kia có thể luyện chế thành công hay không ta không biết nhưng sau lần thứ hai gặp nhau giữa Địch Cửu và Trì Nguyên Thanh, ông ta đã rời khỏi Đại Đỉnh, giúp ân nhân tìm kiếm thứ gì đó.

Nói đến đây, ánh mắt Dung Tuyết Tiên Đế mới quét qua Tây Lăng Nguyên Di một chút.

- Đại Tinh đan lâu hẳn là biết Đan Đạo Địch Cửu kia rất mạnh, muốn thông qua thủ đoạn mờ ám bắt hắn đi, kết quả Địch Cửu thẳng tay hủy đi một cửa hàng và giết tiểu nhị của quán ngay bên đường, đồng thời hạ sát Hoàng Thuyên, nữ nhi của Tông chủ Thiên Phong Tiên Môn Hoàng Diệp Thiểm. Không chỉ thế, hắn còn là nguyên nhân khiến Lỗ Chấp sự của Đại Đỉnh bị giam giữ.

Tất nhiên Giải Vạn Lăng hiểu rõ ý tứ Mai Lâu Tuyết, ông nói:

- Khuyển tử có bao nhiêu cân lượng, ta là người rõ nhất, đối mặt với loại người này chỉ sợ nhi tử đối phó không nổi. Ngược lại, nếu là Phổ hiền chất thì khẳng định sẽ đủ khả năng thu phục hắn cũng nên.

Dung Tuyết Tiên Đế nghe vậy bèn cười đáp:

- Giải sư huynh cũng hiểu rõ Giải Hoang quá, hiền chất đã nhận Địch Cửu làm đại ca thì phải. Vốn dĩ Phúc Đồng đại tức lâu tính cướp đoạt sinh ý của Đại Đỉnh, kết quả bị hai huynh đệ hợp lại giáo huấn một trận ra trò, khi ấy việc này đã ầm ĩ khắp Đại Đỉnh một thời gian đấy.

Giải Vạn Lăng sầm mặt lại, xem như con hắn không có tài cán gì, hay suốt đời không thể tu luyện cũng không phải dạng người để bọn sâu kiến như Phúc Đồng đại tức lâu ức hiếp.

Bấy giờ, không biết Chu Bất Kiếm nhớ ra cái gì, dường như không muốn thảo luận về đề tài này nữa, ông bèn lấy một cái hộp ngọc ra rồi bảo:

- Lần này Khuynh Băng chất nữ là người đầu tiên bước vào Tiên Vương chi cảnh, ta không có gì tốt, đây là Tiên Kiếm Phù cấp 8 ta ngẫu nhiên thu hoạch được, đưa cho nữ chất xem như lễ ra mắt.

Chu Bất Kiếm lấy ra lễ vật xong, mấy người Tông chủ còn lại cũng nhao nhao tặng đồ.

Nơi này toàn là cường giả cấp bậc Tiên Đế, cũng là Môn chủ ngũ đại tiên môn, tất nhiên chẳng phải dạng keo kiệt gì.

….

Bên ngoài Tinh Không trà lâu ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, Tiểu Thụ Nhân đang khom người nói với một nam tử trung niên:

- Chấp sự đại nhân, đại ca ta bế quan một tháng, trước đó huynh ấy đã nói không được để bất kỳ người nào làm phiền rồi.

Nam tử nho nhã kia đành bảo:

- Đã thế, ta đi trước vậy. Chờ Địch Đan sư xuất quan ngươi hãy thông báo sớm cho ta, ta lại đến thăm.

- Vâng, tất nhiên rồi.

Tiểu Thụ Nhân mỉm cười đáp.

Người đàn ông này chính là Chấp sự Lâm Thanh đến từ đan hội của Đại Đỉnh, cường giả cấp bậc Tiên Vương. Tu vi của nó so với ông ta cách xa vạn dặm, nào dám lãnh đạm nửa phần.

Sau khi rời khỏi Tinh Không trà lâu, Lâm Thanh cũng cảm thán không thôi, lúc trước ông đã cảm thấy Địch Cửu không đơn giản, bây giờ mới biết thời điểm khảo hạch hắn không dùng toàn lực, bằng không sao hắn có thể luyện chế thành công Thất Khiếu Tụ Hồn Đan được.

Một Đại Tiên Đan sư có thể thành công luyện chế Thất Khiếu Tụ Hồn đan đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của đan hội.

….

Địch Cửu bỏ một đạo tơ mỏng có màu đen đỏ xen kẽ vào hộp ngọc, sau đó liên tiếp đánh mấy chục đạo cấm chế lên đó.

Giờ phút này, trước mặt hắn là một màng tơ mỏng, nếu đổi lại thành người khác, nói không chừng ngay cả thần niệm cũng chẳng quét tới. Đây chính là Dục Độc Chi Linh mà Địch Cửu lấy được trên thân Giải Hoang, hắn hiểu rõ quy tắc của nó nên mới nhìn ra được dạng hữu hình của thứ này.

Dục độc đáng sợ là vì không ai hiểu rõ nó. Nếu hiện tại có một tu sĩ cũng trúng loại độc y như Giải Hoang đứng trước mặt Địch Cửu, hắn chỉ cần đưa tay đập mấy cái liền trục xuất chất độc được ngay.

Không có dục độc tra tấn, Địch Cửu lại trợ giúp Giải Hoang mở ra Tinh Không mạch, việc này khiến tu vi Giải Hoang kịch liệt tăng lên. Tinh huyết từng bị Đạo Hỏa đốt cháy một lần nữa dung nhập vào nội thể y.

Vốn căn cơ Giải Hoang không tệ, ở dưới Đại Khôn Luyện Thể Quyết, y đã luyện được tới Tam thần cảnh. Bấy giờ, Địch Cửu lười tiếp tục dùng Đạo Hỏa thiêu đốt Giải Hoang, còn lại cứ để y tự dựa vào chính mình là được.