Thế giới thứ chín

Chương 387




Địch Cửu lần thứ ba nổi tiếng trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, đúng hơn là Tinh Không trà lâu lại nổi tiếng rồi.

Sau khi hai chân của chưởng quỹ Phúc Đồng đại tức lâu bị chặt đứt, phó thành chủ Tiết Quang Mậu phải đích thân tới cửa nhận lỗi, đồng thời bồi thường 2 triệu điểm tự do.

Mà thanh danh cửa hàng Tinh Không Trà vang xa khắp toàn bộ Đại Đỉnh cũng không chỉ vì nó có người đứng đầu là Địch Cửu, chủ yếu là do Tinh Không Trà thật sự chất lượng vô cùng.

Các đại thế lực trong thành, bao gồm cả tông chủ các đại tông môn đều cực kỳ ưa thích Tinh Không Trà. Tại phương vũ trụ này, nếu chủ nhà lấy Tinh Không Trà khoản đãi khách, vậy gia chủ thật sự hiếu khách.

Đáng tiếc số lượng Tinh Không Trà bán ra mỗi ngày có hạn, muốn tranh cũng tranh không nổi, ngoại trừ ngày khai trương, mỗi người chỉ có thể mua một hộp mà thôi.

Đúng như Giải Hoang nói, phương thức Tinh Không trà lâu kiếm tiền còn nhanh hơn cả đi cướp.

Tất cả đều biết Tinh Không Trà có giá trị lợi tức như nào, thậm chí bảo nó là đệ nhất trà cũng không ngoa, nhưng chẳng ai dám có ý đồ gì với nó, bởi vì Hôi chưởng quỹ chính là vết xe đổ.

Khi biết Địch Cửu cùng một bọn với thiếu cung chủ Tinh Ma cung, thậm chí Địch Cửu còn chẳng nể mặt Tiết phó thành chủ, Hoàng Diệp Thiểm đành thở dài lặng lẽ rời khỏi Đại Đỉnh Tiên Thành. Có cho thêm mấy lá gan thì ông ta cũng chẳng dám đối đầu với Giải Hoang.

Nữ nhi bị giết đành tự nhận không may, nếu nhất định phải trách tội, vậy chỉ đành nhắm tới Đại Tinh đan lâu mà thôi.

Đại Tinh đan lâu cũng không dễ chịu gì, Thành Tinh Nhẫn ngày đêm lo lắng có một ngày Địch Cửu sẽ biết chính hắn bị Đại Tinh đan lâu ám toán, sau đó sẽ cho vị nhị thế tổ kia ra mặt thay mình.

- Đại ca thật sự lợi hại, lúc ấy ta nhịn không được muốn giết chết tên mập mạp kia, không nghĩ tới đại ca có thể kiếm thêm tận 2 triệu điểm tự do.

Giải Hoang phục Địch Cửu sát đất, y không có tâm cơ gì, nếu không lúc trước cũng chẳng đến nỗi bị bằng hữu của mình tính kế.

Giải Hoang cảm giác Địch Cửu thật sự coi mình là bằng hữu chân chính, chứ không phải kết giao với y vì người cha là cung chủ Tinh Ma cung kia. Hiện giờ đã có một người bạn như Địch Cửu, Giải Hoang cũng không phải ra mặt những chuyện cần dùng đến đầu óc nữa.

Đến lúc thật sự cần thiết, y chỉ cần ra ngoài rống to, ta muốn gọi lão cha tới là được.

- Thực lực của chúng ta không đủ, nếu không, chưa đền đủ 20 triệu điểm tự do, ta há có thể để Tiết Quang Mậu kia thoải mái mà đi.

Địch Cửu vẫn chưa hết bực bội.

Hắn đạt được bồi thường, tuy thở phào nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chẳng sảng khoái cho lắm. Bởi vì chuyện này không phải dựa vào thực lực của hắn, hơn nữa Địch Cửu đoán Giải Vạn Lăng sẽ sớm muốn gặp mặt hắn.

- Đại ca, ta đã nói sẽ gọi cha ta tới rồi mà. Đại ca cứ việc yêu cầu, vạn nhất lão Tiết phó thành chủ đấy dám không bồi thường, ta sẽ lập tức gọi cha ta.

Giải Hoang vội nói.

Địch Cửu cười lạnh, đáp:

- Ngươi tốt nhất đừng luôn đặt cha mình ngay trên miệng, ta mơ hồ cảm giác được, ngươi suy đoán chính xác về cha mình rồi đấy.

- A...

Giải Hoang giật mình.

Địch Cửu vỗ bả vai Giải Hoang.

- Nếu như ta đoán không sai, cha ngươi cũng biết ngươi khó có thể cứu nổi, bằng không sao lại muốn nhốt mẫu thân ngươi? Hơn nữa những năm qua, ông ta đều mặc kệ việc tu luyện của ngươi. Với bản tính của người cao cao tại thượng như Giải cung chủ, đương nhiên phải có người nối nghiệp, cho nên chắc hẳn ngươi đã có đệ đệ rồi. Chỉ có điều ông ấy chưa cho ngươi biết mà thôi.

Hiện tại ngươi vẫn có thể dùng cha mình để uy hiếp người khác, chỉ cần cái mạng nhỏ của ngươi không có vấn đề, cha ngươi hẳn sẽ không xuất thủ. Chính vì vậy nên ta mới không thể đòi bồi thường quá nhiều. Nếu lỡ làm cứng, cha ngươi có khả năng sẽ bỏ mặc ngươi mất.

Địch Cửu suy đoán, địa vị của Giải Hoang trong lòng cha y hiện tại hẳn không cao, nhiều nhất chỉ là ông ta sẽ không để người khác khi dễ con mình mà thôi.

Bằng không mà nói, Giải Vạn Lăng đã sớm nghĩ biện pháp giúp Giải Hoang tu luyện lại từ đầu chứ không phải mặc kệ y làm xằng làm bậy, càng không thể cho phép Giải Hoang đi đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Nếu dưới sự giam giữ của Tiên Đế mà Giải Hoang còn lén lút trốn được thì đúng là chuyện buồn cười nhất thế gian.

Trong mắt Giải Hoang lóe lên một tia thống khổ, y không phải kẻ ngốc nên những điều Địch Cửu phân tích y đã biết từ lâu, y đã bị cha mình từ bỏ, trên thực tế chính Giải Hoang cũng hiểu rõ, chỉ là y không muốn thừa nhận thôi.

- Đại ca, ta phải làm sao bây giờ?

Giải Hoang nghẹn giọng.

Tuổi của y lớn hơn Địch Cửu nhiều, thế nhưng sự từng trải mà so với hắn thì đúng là cách xa vạn dặm.

Địch Cửu trả lời:

- Chuyện này đối với ngươi chưa chắc đã xấu, những năm qua sống dưới sự che chở của cha mình, ngươi thu hoạch được cái gì? Chỉ học xong ăn uống, cá cược, chơi gái đúng không? Cho nên hiện tại cha ngươi muốn lập người thừa kế khác, ngươi phải nhanh chóng tỉnh táo lại, tương lai phải để cho ông ấy thấy, không chọn Giải Hoang làm người thừa kế là sai lầm vô cùng lớn. Huống hồ, ngươi lớn như vậy rồi mà chỉ biết ăn chơi, ngay cả lão nương bị giam giữ cũng không có biện pháp, đây là bất hiếu.

Giải Hoang siết chặt nắm đấm.

- Hiện tại nơi đây xem như an toàn, ta đoán chừng không có kẻ đui mù nào lại dám đến đây gây chuyện. Ta lập tức giải độc cho ngươi, sau này ngươi dựa theo lời ta dặn mà làm, cố gắng tu luyện cho thật tốt. Ta tin chắc chắn có một ngày, ngươi sẽ không chỉ biết mỗi câu “cha ta thế này”, “cha ta thế kia” nữa. Đây không phải chuyện đáng tán dương, không cần thiết mỗi ngày treo trên miệng đâu.

Địch Cửu thật sự xem Giải Hoang như bằng hữu nên mới thẳng thắn khuyên như vậy.

- Ta nghe đại ca, sau này ta sẽ theo đại ca lăn lộn.

Giải Hoang không chút do dự đáp ứng.

...

Tại một nơi cách Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành trên ức vạn dặm, Tinh Ma cung, Ma Y tiên lục.

Một nam tử trung niên mặc áo bào tím ngồi trên cao nhìn xuống nam tu áo đen đang quỳ ở dưới đất, bên cạnh ông ta còn có một thiếu niên tóc vàng, trông tuổi tác có vẻ vẫn còn rất trẻ.

Nam tử trung niên nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi nói Hoang nhi mở một cửa hàng tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, còn làm mất hết mặt mũi của Tiết Quang Mậu?

Người áo đen khom người, dùng ngữ khí kính cẩn trả lời:

- Thưa cung chủ, đúng vậy. Thiếu cung chủ cùng một Tiên Đan sư tam phẩm gọi là Địch Cửu hùn vốn mở trà lâu, chuyên bán tiên linh trà. Thiếu cung chủ gọi tên Địch đan sư kia là đại ca, quan hệ rất tốt.

Rất hiển nhiên, nam tử này chính là phụ thân của Giải Hoang - Giải Vạn Lăng, Cung chủ Tinh Ma cung, tu vi Tiên Đế tầng bảy, thuộc hàng cường giả đỉnh cấp.

- Hừ, một Đan sư nho nhỏ mà gan to nhỉ, dám làm đại ca của nhi tử ta.

- Cung chủ có muốn bắt hắn tới đây không?

Giải Vạn Lăng vung tay lên.

- Không cần, ngươi lui xuống trước đi.

Giải Vạn Lăng chẳng thèm hỏi xem Giải Hoang bán ra loại tiên linh trà gì. Trà do Tiên Đan sư tam phẩm nho nhỏ làm ra, trong mắt ông ta chẳng có chút giá trị nào.

- Vâng.

Nam tử áo đen lui ra phía sau, rất nhanh liền rời khỏi đại điện.

- Cha, đại ca cũng thật là, huyết mạch Tinh Ma cung cao quý cỡ nào, thế mà nhận một kẻ tán tu làm đại ca, quả thực...

Thiếu niên tóc vàng cau mày phê phán.

Giải Vạn Lăng thở dài.

- Bỏ đi, thời gian của Hoang nhi không còn nhiều lắm, cứ tùy ý nó vậy.

Giải Vạn Lăng dừng một chút, dùng ngữ khí nhu hòa nói:

- Đại ca ngươi xem như đã hủy, Thừa nhi, tu vi của ngươi bây giờ đã cao hơn đại ca một chút, nhưng với chút tu vi ấy mà muốn kiếm thành tích tại luận đạo Ma Y sơn thì còn kém quá xa. Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy chuyên tâm bế quan tu luyện trong Tinh Ma Trì, tranh thủ sớm ngày bước vào Tiên Vương cảnh đi.

- Vâng, con biết rồi.

Thiếu niên tóc vàng nhu thuận đáp.

...

Trên lầu hai Tinh Không trà lâu, Địch Cửu đã dò xét toàn bộ kinh mạch và thức hải của Giải Hoang, xem như y đã không còn bí mật gì đáng nói trước mặt Địch Cửu.

Bất quá Địch Cửu lại nhíu mày, hắn cảm giác hơi khó giải quyết. Thời gian Giải Hoang trúng độc đã quá lâu, bây giờ xem như hắn có được tia đạo tắc màu vàng, nghiên cứu rõ ràng cơ sở pháp tắc thì cũng hết cách tìm ra dục độc nằm ở chỗ nào. Có thể nói, hiện tại dục độc đã hoàn toàn vô hình, không thể tìm ra được nữa.

- Đại ca, có phải rất khó khăn không?

Trông thấy Địch Cửu nhíu mày, Giải Hoang bối rối hỏi thăm.

Địch Cửu thở dài, đáng tiếc tia thiểm điện kia chạy mất rồi, nếu dựa theo biện pháp trước đó, khả năng thành công cao nhất sẽ không vượt quá 50%.

- Thật ra có một loại biện pháp mới, có thể 100% giúp ngươi bỏ đi dục độc, chỉ là...

Địch Cửu còn chưa dứt lời, Giải Hoang liền dứt khoát quyết định:

- Chỉ cần ta không chết, đại ca cứ việc thử đi.

Địch Cửu gật đầu.

- Không chết ngươi đâu, nhưng biện pháp của ta là dùng hỏa diễm thiêu hủy cơ thể ngươi, bao gồm cả huyết nhục, xương cốt, thậm chí cả thức hải...

Giải Hoang rùng mình, nghe có vẻ đáng sợ thật!