Thế giới thứ chín

Chương 386




- Được rồi, đánh nữa thì chết người đấy.

Địch Cửu thấy tình huống trước mắt bèn vội ngăn cản.

Vốn Địch Cửu nói gì Giải Hoang cũng đều nghe, nên y đá thêm một cước nữa khiến Hôi chưởng quỹ văng ra ngoài rồi ngừng lại.

- Xem như ngươi may mắn, bằng không gia đánh chết ngươi rồi.

Địch Cửu tới trước mặt Hôi chưởng quỹ đã bị mất hai chân, quan tâm hỏi han một câu:

- Ngươi vẫn chưa chết ư?

- Ta là người của Tiết Phó Thành chủ, ngươi mau cứu ta…

Hôi chưởng quỹ chưa nói xong đã phun máu đến nỗi khó nói nổi hết lời.

- Ngươi đúng là người của Tiết Phó Thành chủ ư?

Địch Cửu ngạc nhiên hỏi lại.

- Không sai, ngươi đừng đụng tới ta thì còn cơ hội bảo trụ một mạng.

Cuối cùng Hôi chưởng quỹ cũng nôn hết máu tươi trong miệng ra. Gã nói Địch Cửu có thể bảo trụ một mạng là giả thôi, bởi vì Hôi chưởng quỹ không dám chọc giận đối phương lúc này, gã nhất định phải cho Địch Cửu một tia hi vọng.

Thấy thế, người vây xem liền thầm than, bây giờ ân cần hỏi thăm về kẻ chống lưng cho Hôi chưởng quỹ không phải muộn màng quá rồi sao? Tất cả đều tò mò không biết sau khi Tiết Phó Thành chủ tới sẽ xử lý cái tên chủ cửa hàng phách lối kia thế nào.

Người không có chút hậu trường sẽ ngu ngốc đến mức tới đây nói thẳng họ muốn Tinh Không Trà này chắc?

Địch Cửu nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra:

- Vậy ta yên tâm rồi.

Dứt lời, hắn đứng lên, nhấc chân đá Hôi chưởng quỹ bay thẳng tới cột đá bên cạnh cửa hàng, ngay sau đó, Địch Cửu liền xòe tay ra, một thanh trường đao xuất hiện, trực tiếp đính gã ta lên trên cột đá.

Hắn đi thẳng tới chỗ chế trụ Phúc Nhất kia, lại đá thêm một cước nữa. Sau đó xuyên chuôi thứ hai qua người, đính y lên ngay cạnh Hôi chưởng quỹ.

Người đứng xem kinh hãi không thôi, đây là cái quỷ gì thế? Có dạng xin lỗi thế này ư? Đây chẳng phải ghét bỏ đối phương chết không đủ nhanh à, ấy, không phải, là ghét bỏ chính hắn chết không đủ nhanh mới đúng.

- Thật to gan…

Âm thanh tức giận gầm vang, liền ngay sau đó, một vị chấp sự mặc áo bào tro đáp xuống trước mặt Địch Cửu.

Hiện trường bấy giờ đã an tĩnh hơn hẳn, đại đa số mọi người đều biết người vừa tới là ai. Đây chính là Cung Nhất Xích, chấp sự Chấp Pháp điện của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.

Cung Nhất Xích là chấp sự cấp bậc Tiên Vương tại Chấp Pháp điện, ông ta tâm ngoan thủ lạt, từ trước đến nay đều phục vụ cho các thế lực hùng mạnh nên có hậu đài khá vững chắc. Chỉ cần ông ta ra mặt, tu sĩ bị dẫn đi chắc chắn không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời. Cho nên toàn bộ tu sĩ tại Đại Đỉnh đều gọi ông ta là Cung Nhất Thứ.

Lúc này, Cung Nhất Thứ đang ngẩn đầu nhìn Hôi chưởng quỹ đang bị đính trên cột đá, tức giận đến phát run, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.

Đây chính là chưởng quỹ của Phúc Đồng đại tức lâu, hỏi sâu thêm chút nữa, đây là sản nghiệp của ai?

Là sản nghiệp của Tiết Quang Mậu, Phó Thành Chủ Đại Đỉnh.

Hiện giờ dưới trướng Tiết Quang Mậu chỉ có một chưởng quỹ mà thôi, không ngờ lại bị tên tu sĩ sâu kiến ngoại lai nào dám lớn lối đính gã lên lối ra vào cửa hàng.

Một khi chuyện này bị Tiết Phó Thành chủ biết được, chấp sự như ông chắc chắn không thoát khỏi liên can.

- To gan...

Cung Nhất Xích biết chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi bản thân xử lý.

Ông ta truyền một đạo tin tức ra ngoài, việc trước mắt nhất định phải để Tiết Phó Thành chủ tự tay xử lý, như thế có lẽ còn dập được một ít lửa giận của ngài ấy.

- Các người quỳ xuống trước cho ta.

Dù rất muốn chặt đứt toàn bộ tay chân của Địch Cửu và đính hắn lên cột, nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta không dám làm thế. Không phải ông lo lắng sẽ vi phạm luật pháp của Đại Đỉnh mà là lo lắng Tiết Phó Thành chủ sẽ bất mãn thôi. Việc ngài ấy muốn xử lý tên sâu kiến này ra sao, ông không quản được.

Nghe ông ta nói, Giải Hoang không nhịn được mà cười ha hả.

- Loại rác rưởi như ngươi làm cách nào leo lên vị trí Chấp pháp được thế? Vừa tới nơi, chẳng thèm hỏi thăm cái gì liền bắt ta quỳ xuống, ngươi tưởng luật pháp Đại Đỉnh không tồn tại ư? Biết ta muốn nói gì không? Gan ngươi to tày trời rồi, dám bắt gia đây quỳ xuống.

Cung Nhất Xích khẽ giật mình, ở đâu lòi ra tên tiểu nhị không biết điều thế chứ? Địch Cửu đã sớm có tên trong sổ đen của Chấp Pháp điện, chỉ là bây giờ vẫn chưa kịp xử lý thôi, vậy mà tên tiểu nhị ở cửa hàng của hắn lại phách lối vậy rồi ư?

Chẳng phải bọn chúng đang tìm chết sao?

Cung Nhất Xích nhíu mày, ông cảm thấy chuyện này tựa hồ không đơn giản như vậy. Người thanh niên ốm yếu trước mắt cũng chẳng phải dạng người ngớ ngẩn gì, vì sao lại làm thế?

Khoan đã, hình như tên này có chút quen mặt…

- Ha ha, chưởng quỹ Phúc Đồng đại tức lâu của ta đắc tội với các ngươi lúc nào mà lại bị đính lên trụ đá thế kia?

Một âm thanh từ tốn truyền tới, kèm theo đó là nam tử mặc kim sam từ hư không bước xuống.

Ngay sau lưng nam tử nọ là một người mặc áo nâu, người áo nâu vừa hạ xuống liền nhìn chằm chằm Địch Cửu.

- Lại là ngươi?

- Nguyên lai là Đoái Điện chủ, Địch Cửu gặp qua Điện chủ.

Thấy người mới tới, Địch Cửu liền ôm quyền chào hỏi.

Đoái Điện chủ lạnh lùng nhìn người trước mặt một lúc lâu mà không nói gì. Với tư cách là Điện chủ, nếu mỗi ngày đều có chuyện thế này chắc ông sớm chết vì mệt mất.

Chuyện lần trước ông đích thân xử lý cũng vì nhận được lệnh bản thân phải ra mặt, còn lần này, không tự thân xuất mã là không được. Đoái Điện chủ quan sát chủ cửa hàng chỉ mới đạt tới tu vi Tiên Quân kia, hắn chắc chắn không đủ tư cách ra lệnh cho mình rồi, vậy những tin được truyền kia là từ ai nhỉ?

Sự tình trước mắt có liên quan đến Tiết Phó thành chủ, chỉ có ông là ra mặt được thôi. Địa vị của ông và Tiết Phó thành chủ tương đương nhau, nhưng nếu bàn về thực lực thì ông ta vẫn nhỉnh hơn một chút so với ông.

Sở dĩ Địch Cửu chủ động chào hỏi vì hắn không biết lần trước mình được giúp đỡ nhưng chẳng phải do chính bản thân hắn báo cáo. Nếu biết khi ấy vị Đoán điện chủ kia có mặt chỉ là vì lệnh bên trên, chứ không phải do hắn báo cáo mà tới thì tuyệt đối không có khả năng hắn ân cần thế này.

- Ha ha, các người quá phách lối rồi. Người là tiểu gia đánh đấy, hắn dám cướp đoạt cửa hàng của đại ca ta. Hẳn là Tiết Quang Mậu ngươi không phục nhỉ? Có gan thì cứ đến đi, tuy tiểu gia chẳng kiêu căng như các ngươi nhưng đừng hòng tiểu gia khuất phục.

Giải Hoang thiếu điều chỉ thẳng mũi Tiết Phó thành chủ và Đoái Điện chủ mà mắng.

Trong nháy mắt, Cung Nhất Xích liền nhớ ra Giải Hoang là ai, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ giọt.

Lửa giận của Tiết Quang Mậu khi nhìn thấy Giải Hoang cũng bị dội tắt, hiển nhiên ông ta cũng đã nhận ra thân phận của y, trong lòng trầm xuống không thôi.

Đừng nghĩ ông là Phó Thành chủ của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành mà lầm, Cung chủ Giải Vạn Lăng của Tinh Ma cung muốn giết ông thì chẳng khác nào bóp chết một con kiến hôi.

Đứng cách đó không xa, Đoái Điện chủ cũng giật mình tỉnh ngộ, đấy chẳng phải con trai độc nhất của Giải Vạn Lăng ư? Dù mặt mũi Tiết Phó thành chủ có lớn đến đâu cũng chẳng bằng một cái móng tay của Cung chủ Tinh Ma cung. Rốt cuộc ông cũng hiểu lần trước là ai ra lệnh cho ông rồi.

- Nguyên lai là Thiếu Cung chủ đại giá quang lâm tới Đại Đỉnh, Tiết Quang Mậu chậm trễ nghênh đón đúng là tội đáng chết.

Lúc này, ông làm gì còn hơi sức lo lắng cho chó săn của mình, chỉ biết tranh thủ cơ hội ôm quyền ân cần hỏi thăm Giải Hoang mà thôi.

Thấy thái độ đối phương thay đổi, Giải Hoang lại vui vẻ cười to:

- Đại Đỉnh cũng không phải của ngươi, cả hai ta đều là người làm ăn giống nhau, chẳng hiểu sao lại có người tự cho mình là chủ nhân, ngươi nói cứ như ta phải đợi ngươi tới đón không bằng!

Tiết Quang Mậu trước giờ chưa từng chịu sỉ nhục đến vậy, lúc này trong lòng ông ta lửa giận phun trào, thế nhưng ông vẫn không dám ra tay. Giải Hoang thì dễ giải quyết rồi, tuy nhiên cha của y, Giải Vạn Lăng không phải quả hồng mềm mặc người khác nắn bóp.

Thấy vậy, Đoái Điện chủ bèn đứng giữa hòa giải:

- Thiếu Cung chủ đã lâu không tới Đại Đỉnh rồi, ai ngờ người lại lập nên cửa hàng hoành tráng thế này, quả là chuyện đáng chúc mừng.

Giải Hoang nghe xong gật đầu đáp:

- Đáng tiếc, ta vừa mới khai trương chưa được mấy hôm liền có người ỷ vào hậu trường vững chắc mà tới cướp tiền tài. Ta không có bản lĩnh gì, bị khi dễ chỉ biết nhờ phụ thân ra mặt thôi… Ha ha…

Mấy tiếng ha ha liên tiếp khiến toàn thân Tiết Quang Mậu run rẩy không thôi, chưa kịp lên tiếng ông đã thấy Giải Hoang lấy ra một ngọc bài cất chứa khí vận cường hãn trên tay, chuẩn bị kích phát, sự việc trước mắt càng khiến Tiết Quang Mậu đổ từng đợt mồ hôi lạnh.

Ông không phải là kẻ ngốc, ngọc bài này chính là thân bài mà Giải Vạn Lăng đưa cho nhi tử hộ thân, nếu thật sự được sử dụng, khẳng định Cung chủ Tinh Ma cung sẽ truyền ảnh tới, khi ấy ông làm sao gánh nổi.

- Ấy ấy, Thiếu Cung chủ nương tay, chuyện này đều do cái tên chưởng quỹ kia sai trái, Phúc Đồng là sản nghiệp của ta, nên ta sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Vô luận ngài muốn xử lý thế nào, Tiết Quang Mậu này đều toàn lực phối hợp.

Tiết Quang Mậu vẫn muốn sống tốt, cứ giữ lại mạng của Hôi chưởng quỹ trước đã rồi tính tiếp.

Hiện tại Giải Hoang tính gọi Giải Cung chủ xuất hiện, ông không thể không ra mặt bồi tội.

Thấy tình huống trước mắt, Đoái Điện chủ cũng chẳng nói gì, tốt nhất cứ im lặng xem diễn biến trước đã.

- Đại ca, mấy tên kia muốn đánh cướp cửa hàng chúng ta, phá hoại sinh ý làm ăn của huynh và đệ, huynh nói xem, nên xử lý thế nào cho phải?

Giải Hoang quay sang hỏi Địch Cửu.

Đại ca? Vô luận là Tiết Quang Mậu hay Đoái Điện chủ đều giật mình nhìn Địch Cửu, cuối cùng người thanh niên này có lai lịch gì lại được Thiếu Cung chủ của Tinh Ma Cung xưng một tiếng đại ca?

Tu sĩ xung quanh giật mình tỉnh ngộ, hóa ra tình cảnh của người ta không có gì cần sợ Tiết Phó Thành chủ hết. Đó là Thiếu Cung chủ Tinh Ma cung, Hôi chưởng quỹ kia chắc là ăn nhầm phân mới dám tới đánh cướp, chán sống rồi ư?

- Nếu Phó Thành chủ muốn thì bồi thường một ít điểm tự do đi. Nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi, mỗi người một triệu điểm tự do là được, sau đó… cút đi xa được ba nhiêu thì cút xa bấy nhiêu.

Địch Cửu không chút khách khí lên tiếng.

Sở dĩ Địch Cửu có thái độ như thế vì hắn biết dù bản thân có ý hòa nhã tới đâu thì Tiết Quang Mậu kia vẫn mang thù mà thôi.

Thì ra là vậy, cuối cùng mọi người đã hiểu vì sao khi nãy Địch Cửu lại hỏi câu kia, nguyên lai là sợ Hôi Chưởng quỹ không có hậu đài để đòi bồi thường đây mà.

Hoắc Thiển Thiên đứng trong đám người quan sát liền nhẹ nhàng thở ra, nàng biết Địch Cửu không phải đồ ngốc, khó trách hắn dám mở Tinh Không trà lâu tại Đại Đỉnh, ngay cả Thiếu Cung chủ Tinh Ma Cung cũng xưng hắn một tiếng đại ca thì còn hậu trường nào vững chắc hơn thế.