Thế giới thứ chín

Chương 385




- Ta muốn một hộp 10,000 điểm tự do...

- Ta muốn hai hộp 10,000 điểm...

Gần như trong chớp mắt khi vị nam tu nọ nói muốn lấy thêm năm hộp lớn, mấy tu sĩ đứng xung quanh liền nhao nhao tiến lên đòi mua Tinh Không Trà.

Chẳng ai cho rằng nam tu kia giả vờ, bởi vì mới chỉ ngửi mùi thôi mà mọi người đều cảm thấy loại đạo vận tinh không thế giới, nếu uống vào một ngụm trà thì sẽ có hiệu quả tới cỡ nào nữa chứ.

Kẻ ngớ ngẩn cũng biết Tinh Không Trà hoàn toàn khác biệt so với tiên linh trà trên thị trường.

Thụ đệ cười đến toét cả miệng, sinh ý của cửa hàng thật sự quá tốt rồi.

...

Bởi vì tin tức về cửa hàng tiên trà nhanh chóng lan truyền khắp Đại đỉnh nên câu chuyện Địch Cửu chém chết ba người ngay trên đường phố lại lần nữa trở thành tin hot. Lần này khác trước, lần trước, mọi người chỉ muốn xem Địch Cửu rốt cuộc là nhị thế tổ nhà ai mà luôn miệng nhắc đến luật pháp Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, thậm chí hắn còn dám gài bẫy Chấp Pháp điện, mặc dù thắng nhưng kết cục của hắn khẳng định sẽ bị chỉnh đến chết. Loại gia hỏa dám lợi dụng luật pháp Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành chắc chắn không thể sống lâu.

Còn lần này, Địch Cửu nổi tiếng bởi vì một loại tiên linh trà mới gọi là Tinh Không Trà. Uống một ngụm không chỉ có thể thanh tẩy tâm cảnh mà còn làm cho căn cơ vững chắc, đồng thời giúp tu sĩ triệt để trầm tĩnh, cảm thụ sự yên tĩnh tinh không, đây chính là thứ mà mỗi một tu đạo giả đều cần đến.

Nếu chỉ một người nói như vậy, có lẽ coi như vô nghĩa. Nhưng hiện tại mỗi một tu sĩ mua Tinh Không Trà đều có cùng ý kiến, hơn nữa đa phần tu sĩ đến trễ thì không thể mua được hàng nên khiến tất cả mọi người đều hiểu đây là sự thực.

Chuyện này đã truyền đi khắp toàn bộ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rồi, Đại Tinh đan lâu tự nhiên cũng nhận được tin tức.

Hiện tại, trong phòng nghị sự Đại Tinh đan lâu đang tụ tập gần như tất cả chấp sự và trưởng lão ở Đại Đỉnh Tiên Thành, trước mặt mỗi người đều có một chén tiên linh trà.

Phòng nghị sự yên tĩnh lạ thường, không chỉ bởi vì đạo vận Tinh Không Trà, quan trọng nhất là tất cả đều hiểu loại Tinh Không Trà này được đưa ra thị trường có ý nghĩa như thế nào.

Qua hồi lâu, Tất trưởng lão thở dài:

- Tự gây nghiệt không thể sống, lúc trước chúng ta nên bắt hắn lại mới đúng. Hiện tại đã trễ, không còn kịp nữa rồi.

Phòng nghị sự tiếp tục trầm mặc, ý của Tất trưởng lão rất rõ ràng. Địch Cửu công khai tiêu thụ loại Tinh Không Trà đáng sợ này, đây không phải muốn tự sát thì là gì?

Địch Cửu chỉ là một Tiên Quân nhỏ bé không có chỗ dựa, tiết lộ ra loại tiên linh trà lợi hại sẽ khiến vô số người muốn bắt hắn đi. Đại Tinh đan lâu lợi hại cách mấy cũng không có tư cách tranh đoạt với những người đó.

Đáng tiếc, Đại Tinh đan lâu vốn là thế lực đầu tiên phát hiện chỗ nghịch thiên của Địch Cửu, kết quả lại chẳng nhận được chỗ tốt gì.

...

- Trà ngon!

Một tên mập mạp híp mắt gần như thành một đường thẳng, tay phải gã thuận tiện đập xuống làm bàn trà trước mặt hóa thành bã vụn.

- 1000 điểm tự do một mảnh, tên đó muốn thu toàn bộ điểm tự do trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành về cho bản thân đây mà, hà hà...

Nam tử mập mạp nói đến đây thì đột nhiên bật cười, hai tay gã xoa xoa vào nhau, ánh mắt híp lại như có điều suy nghĩ.

Tu sĩ quanh năm sinh hoạt trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đều biết nam tử mập mạp nọ, người đứng đầu một trong số tức lâu nổi danh nhất Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, Hôi chưởng quỹ của Phúc Đồng đại tức lâu.

Đừng tưởng cái tên Phúc Đồng đại tức lâu có hơi dung tục, trên thực tế, tức lâu này có thể xếp vào ba vị trí đầu trên bản đồ Đại Đỉnh.

Thực lực Hôi chưởng quỹ tuy khá tệ, nhưng mà không thể coi thường người đứng sau gã. Đó là phó thành chủ Tiết Quang Mậu, một vị cường giả Tiên Tôn trung kỳ.

Hôi chưởng quỹ nhắm mắt lại, cảm thụ cho hết trà vận Tinh Không Trà rồi buông chén xuống, nói với Tiên Vương ở sau lưng:

- Phúc Nhất, cùng ta quang lâm Tinh Không trà lâu, ta muốn nói chuyện với vị Địch đan sư rất có bản lãnh kia.

Trước mắt gã đã hiện ra cảnh tượng toàn bộ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành chỉ có mỗi Phúc Đồng đại tức lâu bán ra loại Tinh Không Trà này, vô số tu sĩ chen chúc đến, mỗi ngày điểm tự do đếm không hết tiến vào hầu bao, sinh ý thịnh vượng vô cùng.

- Vâng.

Tên Tiên Vương kính cẩn lên tiếng, y hiểu rõ chủ tử của mình đã nhìn trúng sinh ý Tinh Không Trà rồi.

...

- Nhanh hết hàng đến thế ư?

- Ta xếp hàng cả nửa ngày rồi đấy, Thụ chưởng quỹ, ngươi chỉ nói một câu hết hàng như vậy coi sao được.

...

Cửa ra vào Tinh Không trà lâu đầy ắp người, từ khi Tinh Không trà lâu khai trương đến nay, gần như mỗi ngày đều diễn ra cảnh tượng này, đây đã là ngày thứ năm liên tục.

Thụ đệ đành phải ôm quyền, khách khí giải thích đối với đông đảo tu sĩ cầu mua Tinh Không Trà mà không được:

- Các vị thông cảm, luyện chế Tinh Không Trà cực kỳ gian nan, Tinh Không trà lâu chúng ta mỗi ngày chỉ có thể sản xuất ra bấy nhiêu. Nếu các vị muốn mua, vậy ngày mai tới sớm xếp hàng đi.

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Thụ đệ rất phiền muộn, đại ca cho nó một đống Tinh Không Trà, tuy nhiên mỗi ngày chỉ được phép bán ra con số nhất định, bán hết là thôi.

Gốc cây nhỏ không hiểu lắm, vì sao có tiền mà không kiếm? Phải biết muốn sinh tồn trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành là chuyện không dễ, kiếm càng nhiều điểm tự do hơn chẳng phải càng tốt sao?

- Mọi người nhường đường nào, hôm nay nơi đây không buôn bán đâu, qua mấy ngày nữa hãy tới Phúc Đồng đại tức lâu mua trà là được.

Một thanh âm đột ngột vang lên.

Thụ đệ sững sờ, lời này hẳn do nó nói mới đúng. Ai lớn gan dám khoác lác trước Tinh Không trà lâu? Hơn nữa, Phúc Đồng đại tức lâu là thứ quỷ gì?

Đám người tách ra, Thụ đệ liền thấy rõ ràng. Kẻ tới là một tên nam tử mập mạp, theo sau còn có một tên thuộc hạ mặc hồng y.

Khí tức của hai người nọ làm Thụ đệ cảm thấy khá hoang mang, bởi vì thực lực của bọn họ mạnh mẽ hơn nó nhiều.

- Là Hôi chưởng quỹ Phúc Đồng đại tức lâu...

Trong đám đông có người nhận ra tên mập mạp kia, vài tu sĩ vốn đang định lắm miệng mấy câu, hiện tại nhận ra Hôi chưởng quỹ thì lập tức lặng lẽ rời đi.

Chưởng quỹ Phúc Đồng đại tức lâu xuất hiện ở đây, kẻ ngớ ngẩn cũng biết xảy ra chuyện gì. Cây to đón gió, Tinh Không trà lâu nhỏ bé dám gây họa, đúng là tự tìm cái chết mà.

- Hôm nay Tinh Không Trà đã bán hết, có gì cần, ngày mai lại đến đi.

Thụ đệ đã nhìn ra tên mập mạp này không dễ chọc nhưng vẫn cố nói.

- Cút sang một bên!

Hôi chưởng quỹ tát bay Thụ đệ, tu vi của nó quá kém nên bị đánh vỡ mất mười mấy khúc xương.

Địch Cửu và Giải Hoang nghe tiếng động, đồng thời vọt xuống lầu một.

- Địch Cửu, ngươi khá thật, đảo mắt đã mở ra một cái trà lâu lớn như vậy, hôm nay ta mang tới cho ngươi đại tạo hóa...

Hôi chưỡng quỹ chưa kịp dứt lời, Giải Hoang đã nhào về phía gã.

Giải Hoang có thực lực Đại Chí Tiên sơ kỳ, Hôi chưởng quỹ cũng giống như vậy. Dù Giải Hoang dùng đan dược chồng chất mới đạt đến tu vi này, thế nhưng dù sao y cũng là con trai độc nhất của Tiên Đế, thủ đoạn trong tay y đương nhiên không phải một gã mập mạp chỉ biết làm ăn có thể so sánh.

Giải Hoang vung một khúc long cốt ra, mang theo sát ý đầy trời bao phủ đối phương lại.

- Ta là chưởng quỹ Phúc Đồng đại tức lâu, ngươi dám…

Hôi chưởng quỹ chỉ vừa mới thốt lên đến đấy thì đã bị sát ý kinh khủng trói buộc, kể cả thần thức của gã cũng bị bao phủ. Gã vốn đã kém hơn Giải Hoang, bây giờ lại còn bị trói chặt, đương nhiên càng không cách nào chống đỡ nổi.

“Phốc!”

Hai chân Hôi chưởng quỹ bị nghiền nát thành bã vụn.

Trong lòng gã tràn đầy sợ hãi, hối hận vô cùng. Địch Cửu vốn là một tên điên, hắn dám giết người giữa đường thì cũng dám giết gã ngay tại đây. Xem như có người giúp gã báo thù vậy thì có ích lợi gì? Lúc đó e rằng xương cốt gã đã mục nát từ lâu rồi.

Vì sao đến giờ Phúc Nhất vẫn chưa động thủ?

Bởi vì Phúc Nhất cũng đang ở trong tình trạng y như Hôi chưởng quỹ, bị Khốn Sát Trận khóa lại, mấy đạo nhận mang xuyên qua xương tỳ bà của y, chặt đứt chúng thành từng khúc.

Địch Cửu khi còn ở Chân Tiên cảnh đã có thể vây giết mấy tên Tiên Vương và Đại La Tiên. Hiện tại hắn đột phá tới Tiên Quân, Phúc Nhất chỉ là Tiên Vương sơ kỳ mà cũng dám phách lối tiến vào trong Khốn Sát Trận, quả thật không khác gì tự sát.

“Oanh!”

Hai đạo nhân ảnh bay ngược ra khỏi Tinh Không trà lâu, nhiều người chẳng cần nhìn cũng đoán đó là chưởng quỹ Tinh Không trà lâu Địch Cửu và Giải Hoang, cái tên tự nhận là tổng thanh tra tiêu thụ.

“Bành!”

Khi hai kẻ kia rơi xuống mặt đất, mọi người mới kinh dị nhận ra đây là Hôi chưởng quỹ và tên tay chân Phúc Nhất của gã.

Chuyện gì đã xảy ra?

Không đợi đám người nọ hóng chuyện, lại thêm một bóng người vọt ra, bóng người này vọt thẳng đến Hôi chưởng quỹ đã mất đi hai chân, bồi thêm một trận mưa quyền xuống.

Hôi chưởng quỹ vốn mập mạp, bây giờ chịu ăn đòn như vậy, sớm đã biến thành đầu heo rồi.

- Tha mạng, tha mạng, ta là người của Tiết phó thành chủ...

Gã nào dám có nửa điểm khí phách, chỉ lo cầu xin tha thứ.

Đám tu sĩ vây xem hít một hơi lạnh, trước đó bọn họ tưởng Địch Cửu đã đủ phách lối, bây giờ mới biết, người của Tinh Không trà lâu đều phách lối, ngay cả một tên tiểu nhị cũng không tầm thường.

Tiểu nhị kia hẳn không có ý định giết Hôi chưởng quỹ, nếu không e rằng vị chưởng quỹ của Phúc Đồng đại tức lâu đã bị đánh chết mấy chục lần.

Thế nhưng gã họ Hôi kia chính là người của phó thành chủ Tiết Quang Mậu, xem ra lần này có trò hay để xem rồi.