Địch Cửu bất đắc dĩ hỏi:
- Vậy ngươi tu luyện công pháp gì?
- Là Tinh Ma Quyết, ngươi muốn không? Ta truyền cho ngươi…
Vừa nói chuyện, Giải Hoang vừa lấy một viên ngọc giản cổ xưa đưa ra trước mặt Địch Cửu.
Thần niệm hắn quét vào liền thấy đúng là Tinh Ma Quyết thật, hắn triệt để bị tên gia hỏa này đánh bại rồi. Lúc đầu hắn còn muốn chờ Giải Hoang nói ra tên công pháp y đang luyện, rồi mới hỏi xem có thể truyền thụ cho mình không. Một khi y từ chối, hắn cũng làm thế là xong.
Thế nhưng Giải Hoang không chờ hắn nói đã chủ động lấy Tinh Ma Quyết ra, có thể e dè một chút hay không hả?
Mà Địch Cửu, dù gan hắn có to hơn nữa cũng chẳng dám đụng vào Tinh Ma Quyết của Giải Hoang. Một khi cầm tới, chết là cái chắc. Dù là y chủ động truyền thụ cho mình đi nữa thì hắn cũng không thể học, huống hồ hắn cảm thấy Tinh Hà Quyết của mình, à, hiện tại phải gọi là Tinh Không Quyết mới đúng, vẫn tốt vô cùng, chẳng cần học công pháp của người khác làm gì.
- Ngươi cứ giữ đi, ta sợ ngươi rồi, ta truyền phương thức luyện chế Tinh Không Trà cho ngươi.
Địch Cửu đẩy trả ngọc giản về phía Giải Hoang, trà quyết hắn đã sớm nghiên cứu kỹ lưỡng, hơn nữa Địch Cửu cũng tự rõ ràng, xem như đem cách luyện chế và trà quyết giao cho Giải Hoang thì y cũng vô pháp luyện chế thành công Tinh Không Trà chân chính.
Trong đó còn cần có cơ sở pháp tắc để lý giải, kết hợp cùng Kiến Đỉnh và Đạo Hỏa, thậm chí có luôn cả công pháp Tinh Không Quyết. Mà những thứ đó thì Giải Hoang làm gì sở hữu được.
- Đại ca, đa tạ ngươi.
Giải Hoang đứng lên xoa xoa tay, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Địch Cửu khẽ thở dài đầy bất đắc dĩ rồi đưa cho y một viên ngọc giản.
- Đây là trình tự luyện chế Tinh Không Trà và trà quyết, trừ mấy cái này ra, Tinh Không Trà còn cần chén pha trà đặc thù nữa. Nếu muốn luyện chế ra thành phẩm giống y chang ta thì cả đời cũng chưa chắc được. Bất quá chỉ cần ngươi cố gắng vẫn có có thể luyện chế na ná giống như vậy.
- Đại ca, ta chỉ cần luyện chế cho lão cha phải lau mắt mà nhìn thôi, thế là đủ rồi.
Giải Hoang cười lớn tiếng rồi cẩn thận thu ngọc giản mà Địch Cửu cho vào túi.
Nghe vậy, Địch Cửu tò mò hỏi:
- Hình như ngươi rất quan tâm tới cái nhìn của cha về ngươi nhỉ?
Nghe Địch Cửu hỏi, Giải Hoang không tim không phổi vậy mà thở dài, ánh mắt lóe lên vẻ cô đơn, y ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Kỳ thật ta tìm ngươi vì một chuyện.
- Nói nghe xem.
Địch Cửu khá có hảo cảm với người tự do phóng khoáng như Giải Hoang.
Y cười tự giễu:
- Ngươi nhìn đi, ta ra ngoài chẳng phải đều dựa vào tên tuổi của cha hết sao, cha ta tên là Giải Vạn Lăng, một trong những Tiên Đế đỉnh cấp tại Ma Y Tiên Lục, Tinh Ma cung của nhà ta nằm trong ngũ đại tiên môn. Lão nương chỉ có mình ta là con trai nên thiên kiều ngàn sủng. Bình thường bằng hữu của ta đều là các thiên tài của các tông môn đỉnh cấp hoặc con cái Tiên Đế. Từ năm lên 8, ta đã bắt đầu chơi đùa thị nữ bên người, năm ta 10 tuổi, đám bạn ta bảo, chỉ cần ta đưa được Việt Hòa Nhi - con gái út của Việt Lượng Tiên Đế lên giường thì sẽ tôn ta làm lão đại của chúng…”
Giải Hoang vò đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ tái nhợt.
Trong lòng Địch Cửu liền hiểu chuyện gì xảy ra, dù cho phụ thân Giải Hoang có là Tiên Đế thì việc này cũng rất khó giải quyết. Nữ nhi Tiên Đế bị phá hủy, chẳng có cách nào xử lý trong hòa bình được hết.
Quả nhiên y tiếp tục kể:
- Ta tin lời chúng nói là thật, đám đồng bạn kia dâng nàng lên cho ta cùng… Ha ha, chỉ là không biết vì sao sau hai ngày, chứng cứ của chuyện này liền xuất hiện trong tay Việt Lượng Tiên Đế.
Địch Cửu phỏng đoán, đối tượng của lần gài bẫy này không phải là Giải Hoang mà là Giải Vạn Lăng kia kìa.
Kể tới đây, âm thanh và sắc mặt của Giải Hoang vừa tái nhợt vừa run rẩy.
- Ta nhớ rõ khi đó Việt Lượng Tiên Đế mời thêm mấy vị Tiên Đế khác đi tới Tinh Ma cung, yêu cầu phụ thân ta cho Hòa Việt Nhi một cái công đạo. Phụ thân trong cơn giận giữ liền muốn giết ta, tất nhiên mẫu thân ta đã cản lại. Kết quả cha ta quát mắng mẫu thân, bảo bà quá cưng chiều nên ta mới gây nên chuyện tày đình, ông giận dữ giam bà bên trong địa lao Tinh Ma cung đến tận bây giờ vẫn chưa thả ra…
- Ngươi có đoán được bản thân bị đồng bạn ám toán không?
Địch Cửu có chút đồng tình, khẽ hỏi.
Giải Hoang gật đầu.
- Lúc mẹ ta bị giam, ta vẫn cảm thấy mọi chuyện không phức tạp như thế, lại chẳng ý thức được bản thân bị đồng bạn gài bẫy, cho nên vẫn không chút đề phòng mà giao hảo với chúng, làm xằng làm bậy ở khắp mọi nơi… Thẳng đến một ngày ta phát hiện tu vi những người kia kém nhất đã là Đại La Tiên hậu kỳ, còn ta vẫn mãi ở Đại Chí Tiên sơ kỳ mà thôi, dù phục dụng bao nhiêu đan dược cũng vô ích, cuối cùng ta đã ngưng sống một cách hoang đường bên ngoài, ta núp mãi trong nhà, dùng nữ nhân làm thú vui qua ngày. Tiêu hoa sức sống trên người nữ nhân, những người kia thì ngày càng mạnh, còn ta…. Ha ha ha….
Nghe xong, Địch Cửu nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Giải Hoang, chuyện ngươi bị ám toán dù bản thân nhìn không ra, chẳng lẽ cha ngươi cũng vậy? Còn cho phép ngươi và đám cẩu bằng hữu kia qua lại với nhau?
Tay Giải Hoàng run rẩy, thật lâu mới nghe giọng y trả lời:
- Ta nghĩ cha hẳn là từ bỏ ta rồi.
- Chẳng phải ngươi là con trai độc nhất ư?
Hắn tiếp tục hỏi.
Giải Hoang gật đầu rồi lắc đầu.
- Trước đó ta cũng tưởng vậy đấy, về sau mới biết cha đã tìm được người thừa kế mới.
Giải Hoang không nói về em trai y, mà Địch Cửu cũng không muốn đào bới thêm, hắn thở dài một hơi rồi bảo:
- Giải Hoang à, ngươi nói được những lời này chứng tỏ đã hiểu ra sai lầm của bản thân, vậy vì sao vẫn phóng túng chính mình? Cha ngươi là Tiên Đế, thậm chí cũng là Cung chủ Tinh Ma cung. Theo lý thuyết tư chất ngươi không kém, càng không cần lo về tài nguyên tu luyện, đâu như đám tu sĩ bình thường khác?
- Ngươi không biết đó thôi.
Bấy giờ, trên mặt Giải Hoang đã không còn bộ dáng bất cần đời và thoải mái như bình thường mà tràn đầy thống khổ.
- Ta sống hoang đường như thế là vì khi còn nhỏ học theo đám bạn chơi bời lêu lỏng. Khi lớn lên, ta đã thu liễm lại rồi, bằng không sao đạt được cấp độ Đại Chí Tiên? Ngươi biết không, mới 10 tuổi ta đã là Vực cảnh. Từ sau khi chuyện kia phát sinh, ta điên cuồng tu luyện, qua mấy năm mà đột phá cảnh giới Tiên Quân. Thế nhưng không hiểu sao sau đó ta lại đột nhiên ham muốn nữ nhân vô cùng, không cách nào kiềm chế được. Nếu trước đó là gặp dịp lại chơi, ỷ vào địa vị Thiếu chủ làm càn thì về sau ta lại thật sự sa vào.
Hiện tại qua mấy trăm năm, dù đã dùng không biết bao nhiêu đan dược nhưng ta vẫn chỉ dừng lại ở Đại Chí Tiên sơ kỳ mà thôi. Mỗi ngày ta sống chỉ đơn giản là ăn rồi chờ chết, thẳng đến khi chết trên thân nữ nhân nào đó. Hiện tại ta có thể đi tới Đại Đỉnh này cũng là nhờ Loan thượng nhân vì ta luyện chế một ít đan dược, miễn cưỡng ngăn cản dục vọng kia bộc phát.
Nghe đến đây, trong lòng Địch Cửu liền trầm xuống, hắn chợt nhớ trên Thư Giới từng có một loại Linh Thể mang tên Giá Dục Linh Thể, sự tồn tại của Giá Dục vô cùng thưa thớt, trong ngàn vạn người cũng chẳng có lấy một móng, mà loại Linh Thể này chỉ xuất hiện trên người nữ tử.
Ví như Mặc Vũ Xuân là Vô Cấu Linh Thế, có thể giúp tu sĩ gia tăng sức mạnh, tư cấp đỉnh cấp, cả người không một chút tạp chất, siêu việt thoát tục. Còn Giá Dục lại khác, trước năm 16 tuổi hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào nhận biết, chỉ chờ qua 16 thì dục vọng đột ngột tăng vọt, khiến nữ nhân trở thành một đãng oa đáng sợ vô cùng.
Biện pháp giải quyết duy nhất là vào năm 16 tuổi ấy, phải đem loại dục vọng này truyền cho người khác, dâng thân thể xử nữ cho nam nhân, nam tử nào giao hoan với Giá Dục sẽ tiếp nhận tâm trạng và dục vọng chi độc này. Mà thể chất đó lại chẳng thể nào kiểm tra được, càng không phát tác đột ngột mà chờ tận mấy năm sau mới bắt đầu phát tác.
Rất rõ ràng Giải Hoang là bị người ám toán, không chỉ có bọn cẩu bằng hữu của y nhúng tay vào, mà có khi còn bao gồm cô nàng Việt Hòa Nhi kia.
Y bị Giá Dục Linh Thể ám toán mà vẫn đủ khả năng duy trì trạng thái hiện tại thì nói rõ tâm tính y thật sự không tệ.
- Thời điểm ngươi lên giường với nàng ta có phải là năm nàng 16 tuổi không?
Địch Cửu đột nhiên lên tiếng.
Giải Hoang kinh ngạc nhìn đối phương:
- Làm sao ngươi biết?
Chuyện tình liên quan đến việc chủ mẫu của Tinh Ma cung bị giam giữ được xem là cấm kỵ. Tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, vậy Địch Cửu nghe được từ đâu?
Địch Cửu không khỏi thở dài:
- Bây giờ ngươi hẳn đã nhận ra mình bị ám toán rồi chứ? Việc ngươi không thể tu luyện có liên quan đến của Việt Hòa Nhi đấy.
- Đúng vậy, về sau cẩn thận nhớ lại, mặc dù sau mấy năm ta mới bị chững lại trên con đường tu luyện, nhưng chắc chắn vẫn có liên quan đến bọn chúng.
Âm thanh Giải Hoang trở nên trầm thấp vô cùng.
Địch Cửu biết y vẫn không nhận rõ mình bị đám người kia liên kết với Việt Hòa Nhi và phụ thân nàng ta là Việt Lượng Tiên Đế hãm hại.
- Vậy cha ngươi biết chuyện này không?
Hắn lại hỏi.
Giải Hoang nghe xong liền lắc đầu, y không dám nói với cha mình. Giải Hoang sợ phụ thân lại khiêu khích Việt Lượng Tiên Đế, hậu quả từ lần trước là mẫu thân bị giam giữ, ai mà biết tiếp theo sẽ ra sao.
Bấy giờ, Địch Cửu mới bật cười nhẹ nhõm, hắn vỗ vai đối phương:
- Tính nết ngươi không tệ a, bất quá ta có thể xác nhận với ngươi một chuyện, Ma Y Tông chủ hoàn toàn nhận ra chuyện ngươi bị ám toán và không thể tu luyện.
Còn việc Giải Vạn Lăng có biết con trai mình trúng độc từ Giá Dục hay không thì hắn chưa đoán ra, dù sao sự tồn tại của Linh Thể này vô cùng thưa thớt, ngay cả Tiên Đế cũng không chắc đã biết được.
Thế nhưng Địch Cửu có thể khẳng định, dự cảm của Giải Hoang hoàn toàn chính xác, Giải Vạn Lăng muốn từ bỏ con trai trưởng, thậm chí còn có nhi tử mới. Nói cách khác, vị trí thiếu cung chủ không còn là Giải Hoang nữa, cung chủ tương lai chân chính đảm bảo là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Giải Hoang.
- Đại ca, ngươi biết thân thể ta bị gì ư?
Cuối cùng Giải Hoang cũng kịp phản ứng, Địch Cửu nói những lời này thể hiện hắn biết chuyện gì đó.
Địch Cửu gật đầu đáp:
- Không sai, ta biết chuyện gì xảy ra với ngươi rồi.