Thế giới thứ chín

Chương 383




- Đại ca, ngươi có thể cứu ta đúng không?

Giải Hoang không cách nào kiềm chế sự kích động, lập tức tóm lấy tay Địch Cửu, ánh mắt mang theo nỗi khát vọng cực độ nhìn hắn.

Địch Cửu bất đắc dĩ đẩy tay y ra, do dự một hồi mới trả lời:

- Nếu như 10 năm trước, ta nắm chắc 100% có thể cứu ngươi. Nhưng bây giờ...

Nam tu bị Giá Dục Linh Thể ám toán, trên cơ bản là không cách nào cứu được. Bởi vì từ thức hải đến mạch lạc, kể cả xương cốt đều thay đổi. Loại dục độc ấy vô hình vô tướng. Dù lão cha của Giải Hoang là Tiên Đế cũng đành bó tay, mặc cho Giải Hoang cam chịu.

Nếu hiện tại có tia đạo tắc màu vàng, Địch Cửu chắc chắn sẽ tìm ra cách hóa giải dục độc. Đan Đạo và Đại Đạo của Địch Cửu đều thuộc về riêng bản thân hắn. Hắn biết rõ, tất cả mọi thứ đều có quy tắc riêng.

Kể cả loại dục độc vô hình trong thân thể Giải Hoang cũng bắt buộc phải có quy tắc. Nếu có tia đạo tắc màu vàng ở đây, hắn xác định có thể tìm hiểu, đồng thời nghĩ cách thay đổi quy tắc của Giá Dục. Bởi vì tia đạo tắc màu vàng kia chính là thủy tổ của các loại quy tắc, có thể tìm tới căn nguyên của tất cả các loại quy tắc từ trong đó, đồng thời tiêu trừ sạch sẽ. Nhưng tiếc rằng nó đi mất rồi nên Địch Cửu không dám bảo đảm sẽ chữa khỏi cho Giải Hoang.

Sở dĩ Địch Cửu cho rằng mình còn cơ hội cứu Giải Hoang bởi vì hắn từng trợ giúp mấy người thay đổi qua linh căn và phương thức tu luyện, Cảnh Kích chính là ví dụ điển hình. Lúc trước Cảnh Kích không thể tu luyện, tuy tình huống hai người khác biệt, bất quá đại đạo khác đường, cuối cùng vẫn sẽ đồng quy. Đối với Địch Cửu, chỉ là quy tắc khác biệt mà thôi.

Do Địch Cửu có kinh nghiệm, cộng thêm hắn đang sở hữu Thư Giới nên hắn mới nghĩ đến có lẽ mình còn cơ hội cải biến cho Giải Hoang.

- Dù chỉ có 1% khả năng thì xin đại ca cũng hãy giúp ta...

Giải Hoang khát vọng cầu xin Địch Cửu, thiếu điều quỳ xuống nữa thôi.

Địch Cửu lắc đầu:

- Nếu ngươi là người bình thường thì ta còn có thể thử, đáng tiếc ngươi là thiếu cung chủ Tinh Ma cung, nếu ta giúp ngươi mà lỡ thất bại, bản thân ta e rằng không gánh nổi hậu quả.

Giải Hoang kiên trì thuyết phục:

- Đại ca cứ giúp ta đi, nếu ta không may vẫn lạc, ta sẽ ghi lại thủy tinh cầu nói rõ không liên quan gì đến đại ca.

Địch Cửu cười lạnh, hắn chẳng thèm trả lời.

Giải Hoang hiểu được, nếu y vẫn lạc thật thì có ghi một ngàn quả thủy tinh cầu cũng vô dụng.

- Đại ca cứ thử một lần xem sao, nếu như không nguy hiểm tính mạng thì đại ca cứ việc tiếp tục, dù ta bị phế bỏ cũng chẳng sao. Nếu có nguy hiểm tính mạng thì coi như kiếp này ta chính là phế vật, ta không thử nữa.

Địch Cửu âm thầm gật đầu, Giải Hoang nói đúng, nếu tính mạng y có bề gì thì không thử nữa, y chẳng sợ chết mà là sợ liên lụy đến mình.

Địch Cửu do dự rất lâu mới đồng ý:

- Ta có thể giúp ngươi thử một lần, bất quá vạn nhất thất bại, tuy sẽ giữ được mạng nhỏ của ngươi nhưng rất có khả năng sẽ khiến ngươi trở thành phế nhân, kinh mạch tan nát, thức hải cũng bị hủy.

- Ta không sợ.

Giải Hoang vỗ ngực khẳng định.

Địch Cửu biết bấy lâu nay Giải Hoang đã phải chịu dày vò nhiều đến cỡ nào, trong lòng hắn cũng thấy thông cảm cho y, nghĩ đến đây, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.

- Ngươi tìm ta vì chuyện gì? Có thể nói cho ta biết được chứ?

Giải Hoang vốn chẳng định giấu diếm Địch Cửu, hiện tại nghe Địch Cửu hỏi thăm, y bèn thẳng thắn trả lời:

- Sau khi mẹ ta bị lão cha nhốt lại, ta từng tìm cơ hội qua thăm mẹ một lần. Người hi vọng ta có thể cố gắng tu luyện, tăng thực lực của mình lên, không cần dựa vào ông ta nữa. Người có đưa cho ta một tấm cổ đồ dẫn tới động phủ của đại năng đỉnh cấp vũ trụ. Muốn mở ra động phủ, bắt buộc phải dùng đan phá trận, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn bạo lực.

Tuy mọi người đều ra vẻ cung kính với ta, trên thực tế chẳng ai coi một tên hoàn khố như ta ra gì. Cho nên ta mới tìm Loan thượng nhân, nhờ ông ta ra câu hỏi, sau đó mới đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ép Đan hội thêm câu đấy vào bài khảo hạch.

Hóa ra là vậy, Địch Cửu nhỏ giọng đáp:

- Nếu thật sự là động phủ của đại năng đỉnh cấp tinh không, dù ta làm đúng câu hỏi kia nhưng chỉ sợ trình độ Đan Đạo của ta chưa đủ khả năng mở được động phủ ấy.

- Ta biết, ta biết...

Giải Hoang kích động nói:

- Trước hết đại ca hãy giải dục độc cho ta đã, nếu thành công thì chúng ta cùng đi. Nếu lỡ thất bại, vậy đại ca hãy tự đến đó. Ngay cả lão cha ta cũng không biết đến cổ đồ này, bây giờ ta tặng cho ngươi.

Giải Hoang lấy ra một thứ giống mai rùa nhét vào tay Địch Cửu, hắn liếc sơ qua, phía trên khắc đầy văn tự và đồ án, cực kỳ rườm rà.

Địch Cửu cực kỳ mẫn cảm với cơ sở pháp tắc và không gian, cái mai rùa y đưa thật sự là đồ vật thời Viễn Cổ, chắc chắn không phải giả.

- Đã như vậy thì ta sẽ nhận.

Địch Cửu chẳng khách khí, hắn bây giờ đang cần đề cao thực lực gấp nên đương nhiên rất muốn đi đến xem thử loại động phủ Viễn Cổ này.

- Trước khi trị liệu, ngươi cần biết ba chuyện, thứ nhất, ta sẽ phá hủy thức hải của ngươi, sau đó truyền thụ cho ngươi một công pháp mới để trùng kiến thức hải. Tiếp theo, ngươi không thể tiếp tục tu luyện Tinh Ma Quyết mà cần phải tu luyện Tinh Không Quyết. Cuối cùng, xương cốt của ngươi sẽ bị đánh nát, sau đó ngươi cần tu luyện theo công pháp luyện thể của ta, môn công pháp này là Đại Khôn Luyện Thể Quyết.

- Đại ca, ta đồng ý, hoàn toàn đồng ý.

Giải Hoang không chút do dự đáp ứng.

Địch Cửu lắc đầu:

- Không phải ngươi đồng ý hay không, bởi vì công pháp mà ta dạy cho ngươi đều thuộc loại đỉnh cấp, ngươi cần thề sẽ không bao giờ dạy lại cho người khác.

- Giải Hoang xin thề, nếu ta dám tiết lộ công pháp mà đại ca dạy, ta sẽ lần nữa bị dục độc đốt thể.

Giải Hoang lập tức chỉ tay lên trời thề.

Với y, dục độc đốt thể là hình phạt đáng sợ nhất.

- Không tệ.

Địch Cửu vui vẻ cười, mặc dù tu vi Giải Hoang mạnh hơn hắn, nhưng hắn lại chẳng ngại khi Giải Hoang gọi mình là đại ca. Hắn nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người Giải Hoang, giống hệt như lúc hắn còn ở Minh Châu thành.

Bộ dáng vênh váo hung hăng vì là nhi tử của người cầm quyền, trên thực tế do không thể tu luyện được nên nội tâm trống rỗng mềm yếu, hoảng hốt sợ hãi.

- Đại ca, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ chứ?

Giải Hoang sốt ruột vô cùng.

Địch Cửu lắc đầu:

- Không được, ta đang muốn làm sinh ý tiên linh trà, không thể bắt đầu ngay.

- A...

Giải Hoang buồn bực, thân thể của mình không quan trọng bằng việc bán tiên linh trà của đại ca sao, dù tiên linh trà này quả thực là thứ tốt nhất mà y từng uống.

- Ha ha, ngươi còn quá non.

Giải Hoang ngậm miệng, trong lòng tự nhủ ta đã sớm biết mình quá non, nếu không thì sao lại bị người khác ám toán, nhưng mà chuyện đó có liên quan gì đến việc buôn bán đâu.

Địch Cửu biết Giải Hoang không hiểu liền giải thích rõ ràng:

- Nếu Tinh Không Trà được đưa lên thị trường, ngươi nói xem có thể làm chấn kinh toàn bộ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành hay không?

Giải Hoang gật đầu:

- Khẳng định sẽ gây nên oanh động.

Địch Cửu tiếp tục hỏi:

- Vậy ngươi nói bằng vào chút thực lực của ta, có phải vô số người sẽ tìm tới đòi chia chác miếng ăn hay không?

- Thật sự có thể xảy ra.

Địch Cửu khinh bỉ nhìn Giải Hoang.

- Không phải có thể mà là tất nhiên sẽ xảy ra. Cho nên bây giờ ngươi giúp đỡ ta cùng kinh doanh tiên linh trà đi.

- Ý của đại ca là mượn tên tuổi của cha ta?

Giải Hoang chợt hiểu.

- Không sai, không phải ngươi có thói quen mượn nhờ tên tuổi lão cha ngươi sao? Thiếu cung chủ Tinh Ma cung bán tiên linh trà, ai dám có ý đồ? Đến lúc đó ta sẽ chia cổ phần cho ngươi.

Địch Cửu vỗ vai Giải Hoang.

- Ra vậy, nhưng thế thì có liên quan gì đến việc giải độc cho đệ?

Địch Cửu bó tay với thằng đần này, chỉ đành tiếp tục giải thích:

- Hiện tại ta đắc tội tên họ Hoàng, cho nên khẳng định không thể rời khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Vậy ta bắt buộc phải giúp ngươi giải độc ngay trong cửa hàng. Mà quá trình giải độc không phải chuyện ngày một ngày hai, vạn nhất trong lúc ta đang giúp ngươi, người khác đánh tới cửa rồi làm sao bây giờ? Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành mặt ngoài nói tự do, thực chất vô số kẻ bắt tay với Chấp Pháp điện hợp mưu bày thủ đoạn hãm hại người khác.

- Đại ca, ta hiểu rồi. Nếu ta kinh doanh Tinh Không Tiên Linh Trà, vậy mọi người đều sẽ biết nơi đây là sinh ý của thiếu cung chủ Tinh Ma cung, dù chúng gan to hơn nữa cũng không dám tùy tiện gây chuyện. Đã không có người quấy rầy, đại ca có thể an tâm giúp đỡ ta.

Địch Cửu gật đầu.

- May mà ngươi không quá đần độn.

...

Thời điểm Hoắc Thiển Thiên trở về, mấy tên trưởng lão đã sớm chờ trong nghị sự thất.

- Hoắc chấp sự, thế nào?

Hoắc Thiển Thiên vừa tiến vào, Tất trưởng lão vội vàng dò hỏi.

Hoắc Thiển Thiên thở dài, lắc đầu trả lời:

- Địch đan sư không đồng ý cùng ta tới Đại Tinh đan lâu, lại càng không chịu rời khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành tới tổng bộ của chúng ta.

Tất trưởng lão chau mày, một vị nam tử trung niên ngồi bên cạnh lắc đầu.

- Người này làm việc cay độc, dứt khoát quả quyết. Hiện tại Hoàng tông chủ đã có chút oán hận đối với Đại Tinh đan lâu, nếu không phải vì chúng ta, nữ nhi của Hoàng tông chủ hẳn vẫn còn sống.

Tất trưởng lão thở dài một phen.

- Thật không ngờ, trong tình huống đó, Đại Tinh đan lâu không tham gia thế mà hắn lại đơn độc giải quyết được rắc rối.

- Chuyện này đã vượt ra khỏi tầm khống chế của chúng ta, dù bây giờ giữ được Địch Đan sư, e rằng Hoàng Diệp Thiểm cũng sẽ không từ bỏ việc báo thù cho nữ nhi.

Một chấp sự khác nói.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, bởi vì Địch Cửu xử lý tình huống quá quyết đoán khiến cho Đại Tinh đan lâu đột nhiên mất đi quyền chủ động.