Thế giới thứ chín

Chương 381




Hoắc Thiển Thiên không hề ngốc, Địch Cửu luyện chế ra tam phẩm tiên đan đều thuần một sắc tam văn, tứ phẩm tiên đan thì đạt tới nhị văn và tam văn.

Hơn nữa rất có thể Địch Cửu còn chưa dùng hết thực lực, luyện chế ra tam văn đặc cấp tứ phẩm tiên đan mà còn giữ sức, Đan Đạo của hắn rốt cuộc đáng sợ tới cỡ nào? Nhớ khoảng thời gian trước, hắn còn muốn nàng cung cấp lượng lớn tiên linh thảo cấp sáu, có thể khẳng định, trong tương lai không xa, Địch Cửu sẽ trở thành Tiên Đan Vương thất phẩm chân chính, thậm chí còn có khả năng trở thành Đan Tôn.

Đừng bảo Địch Cửu cho nàng một viên Thất Khiếu Tụ Hồn Đan hay việc bằng hữu nhờ cậy nàng giúp, dù không có những chuyện đó, nàng cũng sẽ không hại hắn. Gài bẫy Địch Cửu, Đại Tinh đan lâu được lợi hay không còn chưa biết chứ chắc chắn chẳng có chút quan hệ gì tới nàng.

Vạn nhất hãm hại thất bại, vậy nàng sẽ phải đối mặt với lửa giận của một cường giả sắp trở thành Tiên Đan Vương. Hơn nữa nàng đã quen hắn lâu như thế, đương nhiên biết hắn không phải loại dễ dàng sập bẫy.

Cứ xem cách Địch Cửu xử lý nữ nhi Hoàng Diệp Thiểm là biết hắn hành động tàn nhẫn và quả quyết như nào. Loại người này dù không trở thành bằng hữu cũng đừng để hắn trở thành kẻ địch.

Địch Cửu đứng lên, ôm quyền nói:

- Đa tạ Hoắc sư tỷ, vô luận ra sao, ta nhận phần nhân tình này.

Mặc kệ Hoắc Thiển Thiên có mục đích gì, mặc kệ sau này hắn có mắc lừa hay không, Hoắc Thiển Thiên sớm nói cho hắn biết ý đồ của Đại Tinh đan lâu, hắn tất nhiên phải cảm tạ tâm ý của nàng ta.

Hoắc Thiển Thiên mỉm cười, đáp:

- Về sau gọi ta là Thiển Thiên đi, ta còn muốn nhắc nhở ngài một câu. Ngài giết Hoàng Thuyên và hủy cửa hàng kia, mặc dù Đoái điện chủ có mở lời, nhưng ngài vẫn tính là đã phá vỡ quy củ được ngầm thừa nhận ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.

Địch Cửu chỉ cười không đáp, lấy ra hai cái chén và lá trà, sau đó lấy ra một cái ấm ngọc, chủ động đổ đầy nước giúp Hoắc Thiển Thiên.

- Thiển Thiên sư tỷ, chuyện khác cứ đợi nó đến rồi tính sau, uống thử trà do ta mới nghiên cứu xem như thế nào.

Hoắc Thiển Thiên còn đang nghi hoặc vì sao đãi khách mà hắn chỉ bỏ một chút lá trà, thì nước sôi đã làm hương thơm của trà tỏa ra.

Chỉ thoáng chốc, tâm tình bất an của Hoắc Thiển Thiên bỗng nhiên bình tĩnh hẳn, chén tiên linh trà ở trước mặt khiến nàng cảm thấy thế giới xung quanh dường như hoàn toàn thay đổi.

Hương thơm nhàn nhạt truyền đến, Hoắc Thiển Thiên nhịn không được bưng tách lên uống một ngụm.

Lo lắng, khẩn trương, bận rộn, nôn nóng... Toàn bộ những cảm xúc đó đều biến mất, cảm giác bình yên từ trong tâm hồn của nàng chậm rãi mở rộng, để nàng trông thấy một thế giới hoàn toàn mới, để nàng trải nghiệm được sự yên tĩnh không gì sánh nổi.

Hoắc Thiển Thiên nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được căn cơ bất ổn của bản thân đột ngột vững chắc hơn nhiều.

Một ít khí tức đan độc bị thẩm thấu ra ngoài, thật giống như cả tinh thần và thể chất nàng vừa được gột rửa vậy.

- Trà ngon!

Qua hồi lâu, Hoắc Thiển Thiên mở to mắt, mừng rỡ không thôi nhìn Địch Cửu.

- Địch Cửu sư đệ, đây là tiên linh trà tốt nhất mà ta từng uống. So với nó, Đại Tinh Tiên Linh Trà thật sự quá kém cỏi rồi.

Tuy tu vi vẫn chưa gia tăng thế nhưng thu hoạch của nàng còn nhiều hơn gấp trăm lần.

Địch Cửu đưa một hộp ngọc đựng lá trà cho Hoắc Thiển Thiên:

- Thiển Thiên sư tỷ, tặng cho tỷ.

- Tạ ơn, tạ ơn, cái này quá trân quý.

Hoắc Thiển Thiên biết những lá trà hắn đưa vô cùng quý giá, lẽ ra nàng không nên nhận, thế nhưng nàng lại nhịn không được lòng ham muốn của mình.

Loại trà ấy có khả năng bù đắp chỗ thiếu hụt của nàng, có nó rồi, nàng rất nhanh sẽ đột phá gông cùm xiềng xích, bước vào tu vi tầng cao hơn.

- Không sao, ta vẫn còn rất nhiều, hơn nữa cây trà vốn là do tỷ đưa cho.

Hoắc Thiển Thiên vội hỏi:

- Địch sư đệ, không phải đệ muốn làm loại sinh ý tiên linh trà này chứ?

Địch Cửu gật đầu:

- Đây là tiên linh trà do ta mới nghiên cứu thành công, mệnh danh Tinh Không Trà. Quả thật ta dự định kinh doanh nó.

Hoắc Thiển Thiên nhíu mày, vội nhắc nhở:

- Sinh ý này ngàn vạn lần không thể làm, đệ đừng thấy hiện giờ không có đối thủ cạnh tranh mà lầm, nếu lấy loại tiên linh trà của đệ ra thì sẽ rất đáng sợ.

Nói xong, dường như nàng vẫn lo lắng Địch Cửu không rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc bèn tiếp tục dặn dò:

- Đại Tinh đan lâu phái ta tới đây để đợi đến thời điểm đệ không còn đường để đi, lén lút mang đệ rời khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, sau đó đưa đến tổng bộ Đại Tinh đan lâu. Lúc đó, chỉ sợ cả đời này đệ đừng hòng đi ra ngoài được nữa.

Địch Cửu sư đệ, đệ phải biết, Đại Tinh đan lâu tính trong toàn bộ Đại Đỉnh vốn chẳng phải thế lực lớn. Nhưng bởi vì đệ có thể luyện chế tứ phẩm đặc cấp tiên đan mà đã muốn đối phó với đệ như vậy. Tương lai nếu đệ bán ra loại Tinh Không Trà này, e rằng rất nhiều người sẽ muốn tới gây phiền toái cho đệ.

Địch Cửu gật đầu.

- Ta biết, cho nên ta sẽ không lập tức làm, nếu tìm không thấy đối tác, ta thà rằng không làm.

Trước đó Địch Cửu định tìm đối tác là Trì Nguyên Thanh, nhưng hiện tại hắn thấy thực lực của ông ta vẫn còn quá thấp.

Hoắc Thiển Thiên biết Địch Cửu đã có chính kiến riêng của mình, vậy nên nàng không tiếp tục thuyết phục nữa. Nàng cầm chén lên uống một hơi cạn sạch tiên linh trà, sau đó nàng nhắm mắt lại cảm thụ hồi lâu, rồi mới mở mắt ra, khẽ nói:

- Cám ơn đệ về chén trà, ta muốn quay trở lại Đại Tinh đan lâu. Đoán chừng lúc này chấp sự tổng bộ đang chờ ta trở về để giao nhiệm vụ. Ta sẽ báo lại đệ đã tự giải quyết vấn đề cho nên không nguyện ý cùng ta tới tổng bộ.

- Tốt, đa tạ sư tỷ.

Địch Cửu tự mình tiễn Hoắc Thiển Thiên ra khỏi cửa hàng.

- Địch huynh đệ, nữ nhân kia hình như đến giúp đỡ ngươi à? Bất quá ta thấy nàng cũng chẳng có bản lĩnh gì mấy, sợ rằng không làm được gì cho ngươi.

Chờ Hoắc Thiển Thiên đi rồi, Giải Hoang mới lên tiếng.

- Giải huynh, lên đây rồi nói.

Địch Cửu biết Hoắc Thiển Thiên không giúp được mình, nhưng việc nàng không bán hắn đi mà thậm chí còn tới báo tin, làm như vậy đã là rất nể tình bằng hữu rồi.

Giải Hoang theo Địch Cửu lên lầu hai, trông thấy chén tiên linh trà bình thường Hoắc Thiển Thiên không uống liền chê bai:

- Địch huynh đệ, tiên linh trà của ngươi quá kém, xem ta đây.

Nói xong Giải Hoang lấy ra một bình ngọc, định đổ lá trà của mình xuống.

Địch Cửu bật cười, ngăn cản hành động của y:

- Thứ đó chỉ để tiếp đãi khách bình thường, ta còn có tiên linh trà tốt hơn, ngươi uống thử xem, nếu như không được, lúc đó chúng ta mới uống trà của ngươi.

Địch Cửu cảm giác được Giải Hoang hẳn là túng dục quá độ, dáng vẻ như người bị bệnh lâu ngày. Tuy nhiên y nói chuyện rất thẳng thắn, không hề lải nhải quanh co, điểm ấy cực kỳ hợp tính với hắn.

- Tốt, vậy trước hết uống tiên linh trà của ngươi. Thế nhưng ta dám khẳng định, tiên linh trà của ngươi không bằng ta, bởi vì...

Giải Hoang nói được một nửa liền ngừng lại, ngạc nhiên hỏi:

- Ta nói này Địch huynh đệ, tốt xấu gì thì ngươi cũng không nên chỉ đãi ta một mảnh lá trà thôi chứ, có cần phải quá keo kiệt như vậy không?

- Đừng nóng vội, đừng nóng vội.

Địch Cửu đổ nước ấm vào chén, Giải Hoang nhìn chằm chằm chén động tác của hắn, rõ ràng chỉ là một mảnh lá trà, nước sôi cũng bình thường, thế nhưng y lại cảm giác được một thế giới mới, một vũ trụ tinh không yên tĩnh đang tỏa ra khắp xung quanh.

Trà còn chưa uống vào mà thể xác và tinh thần đã được gột rửa, thậm chí y còn cảm giác nó có thể thanh tẩy cả linh hồn của mình.

- Hảo trà, hảo trà...

Giải Hoang tấm tắc khen ngợi, sau đó bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.

Địch Cửu nhìn mà buồn cười, vừa rồi Hoắc Thiển Thiên đang vội nên mới một hơi uống cạn Tinh Không Trà. Dưới tình huống bình thường mà Giải Hoang cũng uống như thế thì thật đúng là cho rùa ăn lúa mạch, quả là chà đạp đồ vật của hắn mà.

Trong trà có tinh không, người tĩnh trong vũ trụ!

Trọn vẹn hẳn một nén nhang, Giải Hoang mới mở to mắt, thở dài bảo:

- Trà rất ngon, những loại trà mà cha ta lấy được thật sự chỉ đáng là cứt chó. Phi Phi phi! Nói vậy cứ như ta từng nếm qua cứt chó mất rồi.

Sắc mặt Giải Hoang chỉ hơi hồng hồng, nhưng y thầm hiểu, trà này mang lại chỗ tốt lớn đến cỡ nào.

Địch Cửu ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng rót thêm cho Giải Hoang một chén rồi mới thủng thẳng hỏi:

- Giải huynh vì sao lại muốn nói chuyện với ta? Nghe nói vị Hoàng tông chủ kia không phải là người bình thường.

Giải Hoang khinh thường đáp:

- Hoàng tông chủ tính là cái rắm gì, một ngón tay của cha ta cũng có thể nghiền chết hắn.

Giải Hoang biết Địch Cửu nghi hoặc bèn cười tự giễu, chủ động kể:

- Ta không có bản lĩnh gì cho nên gặp phải chuyện phiền phức toàn phải báo tên cha, cha ta là Giải Vạn Lăng, Tinh Ma cung cung chủ.

Địch Cửu giật mình, lập tức nói:

- Hóa ra ngươi chính là vị thiếu cung chủ kia, trước đây không lâu có một đạo hữu tên là Thân An tới tìm ta...

- Đúng, Thân An là quản gia của ta, ông ấy lén lút thả ta trốn ra ngoài nên bị giam... Được rồi, không nói chuyện đấy, lá trà của ngươi lấy được ở đâu vậy? Nếu ta nói cho lão cha biết, nói không chừng sau này ta sẽ không bị giam giữ nữa.

Giải Hoang cười cười xấu hổ đáp.

- Ta bỏ ra mấy chục năm mới nghiên cứu ra được, tên nó là Tinh Không Trà, thế nào?

Địch Cửu vui vẻ đáp, hắn khoác lác thời gian luyện chế thành công Tinh Không Trà lên gấp mấy trăm lần.

- Lợi hại, quá lợi hại!

Giải Hoang kích động không thôi, trong lòng vô cùng khâm phục Địch Cửu. Trước đó khi nghe nói Địch Cửu không cần Quyết Thạch vẫn có thể luyện chế ra Phá Trận Đan, y đã cảm thấy Địch Cửu là thiên tài, hiện tại Giải Hoang cảm thấy từ thiên tài vốn không đủ để hình dung loại yêu nghiệt như hắn. So với hắn, những thiên tài mà y kết giao chẳng khác nào rác rưởi.

- Ngươi có thể dạy ta cách luyện chế loại Tinh Không Tiên Linh Trà này không?

Giải Hoang dùng ánh mắt khát vọng nhìn Địch Cửu, trong lòng y đang tự tưởng tượng ra cảnh lão cha bất ngờ nhìn mình đến lọt tròng. Xem lão cha còn dám coi thường ta nữa không, ta cũng là người có bản lĩnh đấy.

Địch Cửu cạn lời với Giải Hoang, trên đời chẳng ngờ còn sót lại gia hỏa mặt dày như vậy, hắn đã nói mình mất thời gian mấy chục năm mới nghiên cứu ra được mà y còn chưa hiểu à?

- Đại ca, ta tôn ngươi làm đại ca, về sau ngươi chính là thân ca ca của ta, chỉ cần ngươi dạy ta luyện chế Tinh Không Trà là được.

Giải Hoang không phải kẻ ngớ ngẩn, trông thấy ánh mắt khinh bỉ của Địch Cửu liền biết hắn có ý gì. Y liền đứng lên, vỗ ngực thề thốt:

- Sau này đại ca chỉ hướng đông, ta tuyệt tối không đi hướng tây. Đại ca muốn tiến, ta tuyệt đối không lùi.

Mặc kệ Địch Cửu có đáp ứng hay không, Giải Hoang cứ một câu đại ca, hai câu thân ca ca.

Thụ đệ đứng bên cạnh khinh bỉ nói:

- Thôi đi, không đi hướng tây còn có thể tới hướng bắc, về phía nam...

- A, làm sao ngươi biết trong lòng ta nghĩ như vậy? Phi Phi! Đại ca, ta tuyệt đối không phải nghĩ như thế, chỉ cần ngươi dạy ta cách luyện chế Tinh Không Trà, ta khẳng định đi hướng tây, tuyệt đối là hướng tây, 100% hướng tây.

Giải Hoang theo bản năng thừa nhận nửa câu rồi mới giật mình phản ứng lại mà sửa lời.