Thế giới thứ chín

Chương 380




Đối phương thật mạnh! Đây là ấn tượng đầu tiên của Địch Cửu về người vừa lên tiếng. Ông ta chắc chắn không yếu hơn vị Đoái Điện chủ đã rời khỏi trước đó, tu vi mà hắn không nhìn ra được thì chỉ có thể là từ Tiên Vương cảnh giới trở lên mà thôi.

- Phải nói là chính ả ủ mưu mới đúng, vô duyên vô cớ đính sư muội ta ở đây còn hạ cấm chế Tỏa Mệnh nữa. Nếu không phải ta có năng lực, hiện tại sư muội khẳng định đã vẫn lạc rồi. Bất quá ta chỉ trả lại những gì ả làm cho chính ả mà thôi.

Địch Cửu bình tĩnh đáp.

Bởi vì hắn đoán chắc đối phương sẽ không dám động thủ, khi nãy Đoái Điện chủ cũng bảo hắn nói rất có lý cơ mà.

- Có khí phách.

Quanh thân nam tu áo vàng nổi lên sát khí.

- Để ta xem xem ngươi có sống nổi qua hết hôm nay không…

Vừa nói chuyện, ông vừa giơ tay chạm lên trường thương đang cắm trên người nữ nhi, dự định gỡ nó ra.

Địch Cửu đã trải qua bao nhiêu chuyện, làm sao lại sợ sát khí của đối phương. Thấy tình huống trước mắt, Địch Cửu khinh thường cười lạnh.

- Đừng trách ta không nói trước với ngươi, trường thương này không phải ngươi muốn nhổ là nhổ đâu.

Nghe thế, ông ta cuồng tiếu một tràng, nhưng trong mắt lại chẳng có đến nửa phần ý cười.

- Lần đầu tiên Hoàng Diệp Thiểm ta trông thấy một tên Tiên Quân sâu kiến dám lớn lối tự cho mình là đúng thế này…

Thời điểm nói tới hai chữ sâu kiến kia, tay áo ông hé ra, nhanh chóng rút trường thương cắm trên người nữ nhi xuống, sự việc xảy ra ngay sau đó khiến cho không gian xung quanh thoáng chốc im bặt.

“Bành!”

Một đạo huyết quang văng tung tóe, ngực Hoàng Thuyên nổ tung thành một động máu to chừng miệng chén, sinh cơ hoàn toàn biến mất, ngay cả Nguyên Thần cũng chẳng còn.

Hoàng Diệp Thiểm dại ra, thần niệm của ông rõ ràng trông thấy trên đinh trụ có một cấp chế Tỏa Mệnh trận cấp thấp, loại tiểu trận ấy vốn không đáng lọt vào trong mắt ông. Thế nhưng, tại sao kết quả lại như thế này?

Nữ nhi của ông…. chết rồi….

Cuối cùng Hoàng Diệp Thiểm cũng kịp phản ứng, sát khí xông thẳng lên đỉnh đầu, ông gầm lên:

- Đi chết đi!

Thủ ấn cuồng bạo vươn về phía Địch Cửu khiến toàn thân hắn rét run, một loại khí tức tử vong ập tới.

Giờ phút này sắc mặt Địch Cửu đã thay đổi, hắn không ngờ Hoàng Diệp Thiểm là một tên mãng phu, chẳng lẽ gia hỏa đó không nghĩ tới hậu quả sau khi giết hắn sao?

- Hoàng Tông chủ, mau dừng tay, đây là Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, không phải nhà của ông đâu.

Âm thanh thanh lệ vang lên, ngay sau đó một nữ tử vọt ra.

Hoàng Diệp Thiểm nghe thế thì mới giật mình tỉnh táo lại rồi điên cuồng thối lui ra sau. Đúng vậy, đây là Đại Đỉnh, nếu ông giết người thì sẽ bị pháp luật trừng trị, chết không thể nghi ngờ.

Dù ông có giết hung thủ hạ sát nữ nhi của mình thì vẫn là tội nhân đấy thôi.

- Hoàng Diệp Thiểm, ông là tông môn chi chủ mà lại muốn chém giết lung tung ngay tại nơi này ư?

Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, kèm theo đó là hai Chấp sự một trái một phải đột ngột xuất hiện, kẹp Hoàng Diệp Thiểm vào giữa.

Hoàng Diệp Thiểm đã triệt để bình tĩnh, ông ta ôm quyền nói:

- Mới vừa rồi là ta xúc động, bởi vì nỗi đau mất ái nữ đột ngột mà tâm tình nôn nóng kích động, xém chút nữa làm ra hành động sai lầm rồi.

Chấp sự đứng bên trái khẽ gật đầu.

- Chúng ta hiểu tâm tình của Hoàng Tông chủ hiện giờ. Tuy nhiên, nếu sự tình còn phát sinh thì mong Hoàng Tông chủ đi tới Chấp Pháp điện giải thích một phen.

- Này là tất nhiên rồi.

Hoàng Diệp Thiểm không liếc mắt về phía Địch Cửu, ông đi thẳng tới nơi đặt thi thể nữ nhi và thu vào, sau đó mới rời khỏi cùng hai Chấp sự.

Trong mắt Hoàng Diệp Thiểm, Địch Cửu đã là người chết, giết sớm hay muộn cũng như nhau thôi.

- Đa tạ Hoắc Chấp sự.

Địch Cửu có bị điên mới kêu Hoàng Diệp Thiểm lại. Mặc dù không ngờ Hoắc Thiển Thiên vừa lên tiếng thì Hoàng Diệp Thiểm cũng bị hai Chấp sự ngăn trở, nhưng ân tình này Địch Cửu vẫn ghi nhận.

Hoắc Thiển Thiên gật đầu, khẽ hỏi:

- Địch đan sư, ta có thể tới chỗ ngài ở nói chuyện một chút không?

Địch Cửu mỉm cười đáp:

- Được chứ, mời.

Kỳ thật trong lòng Địch Cửu cũng không quá lo lắng chuyện của Hoàng Diệp Thiểm, chỉ cần hắn không rời cửa hàng thì ông ta có thể làm gì hắn chứ?

Hạ sát? Sợ rằng chưa kịp thấy hắn, ông ta đã bị hộ trận oanh phá dẫn Chấp sự tới rồi. Điều đáng tiếc nhất là viên Ly Địa Diễm Quang Kỳ kia không ở bên người hắn nên pháp trận chỉ mới là cấp bảy mà thôi, dùng để đối phó với Hoàng Diệp Thiểm vẫn còn kém một chút.

- Ha ha, Địch đan sư, ngươi lợi hại thật đấy. Hoàng Diệp Thiểm đã là Tiên Tôn sơ kỳ, đổi lại người khác, sợ là một câu cũng chẳng nói hết thì chân đã mềm nhũn ra rồi.

Một thanh niên có sắc mặt tái nhợt, dáng người hơi mập mạp đi tới, giơ ngón tay cái lên nói với Địch Cửu.

Vừa nghe tiếng, Địch Cửu liền nhận ra đây là người từng giúp hắn nói chuyện ban nãy.

- Mới rồi đa tạ bằng hữu đã bênh vực lẽ phải.

Địch Cửu khẽ quan sát người trước mặt, đây là tu sĩ Đại Chí Tiên có tu vi mạnh hơn hắn nhiều.

Tu sĩ kia nhanh chóng khoát tay chặn lại:

- Chỉ là việc nhỏ thôi, một phần là do ta thích kết giao với bằng hữu như Địch huynh đệ đây.

- Ta tính sẽ về cửa hàng trước, nếu đạo hữu không để ý có thể tới trò chuyện đôi câu.

Thấy đối phương có hảo ý, Địch Cửu bèn chủ động mở lời mời.

Thanh niên nọ bật cười:

- Ta cũng có ý này. À, tên ta là Giải Hoang.

Địch Cửu gật gật đầu đáp:

- Đã như vậy, Giải đạo hữu, Hoắc Chấp sự, chúng ta cùng đi thôi.

Dứt lời, Địch Cửu lần nữa ném ra mấy viên trận kỳ. Tu sĩ vây xem xung quanh còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Địch Cửu đi về phía xa, tay phải giơ lên.

“Oanh!”

Tiếng nổ vang rền, cửa hàng Tiên Nhân Khiêu trực tiếp bị hắn oanh thành bã vụn.

Mấy tên tiểu nhị văng ra ngoài, mặc dù không mất mạng nhưng toàn bộ đều bị đánh nát y phục, nhìn chẳng khác nào mấy con gà bị người ta vặt lông.

Tình huống trước mắt khiến tu sĩ vây xem âm thầm líu lưỡi, tên gia hỏa này thật tàn nhẫn, không chịu dù chỉ nửa điểm thua thiệt. Đổi thành tu sĩ khác, bảo trụ được tính mạng đã xem như chiếm tiện nghi lớn rồi, vậy mà hắn còn không cam tâm, trước khi rời khỏi lại ra tay phá hủy cửa hàng của đối phương. Nếu không phải Đoái Điện chủ đã bảo hắn có lý thì hành vi này rất đáng bị đưa lên Chấp Pháp Điện để giải quyết.

Đúng là gan to bằng trời a. Một số người nghĩ tới đây liền tò mò, không biết sắp tới vị Đan sư kia sẽ mở cửa hàng buôn bán cái gì nhỉ?

- Nhóc con, đệ bồi Giải Đại ca ngồi một lát, ta có chút chuyện cần bàn với Hoắc Chấp sự.

Dặn dò Tiểu Thụ Nhân xong, hắn bèn quay sang bảo với Giải Hoang:

- Giả huynh, đợi ta chút nhé.

Địch Cửu biết Hoắc Chấp sự có chuyện tìm hắn, xem như hắn đắc tội ngoan nhân thì hiện tại Địch Cửu vẫn là Đan sư danh dự của Đại Tinh, là trợ lực lớn của họ, hẳn là Hoắc Chấp sự tới đây để giúp hắn.

Giải Hoang gật đầu.

- Địch huynh đệ cứ tự nhiên, ta ngồi uống trà là được, ngươi không cần vội.

Đối với Giải Hoang, Địch Cửu đúng là có chút bất ngờ, tình huống khi ấy chỉ cần không phải đồ ngốc đều sẽ không ngu dại gì nói chuyện với hắn tìm chết.

Việc này khiến hắn cảm giác Giải Hoang có chút thuận mắt hơn, nói không chừng còn có chuyện gì đó khác nữa, cụ thể thì phải chờ hắn giải quyết xong với Hoắc Thiển Thiên rồi tính.

- Vũ Xuân, muội vừa thụ thương đấy, về phòng nghỉ ngơi chút đi.

Tu vi Mặc sư muội quá thấp, lại có thương tích trong người, nay tăng thêm Vô Cấu Linh Thể nên hắn không hi vọng nàng xuất hiện nhiều, tránh để người khác có âm mưu bất chính.

- Muội biết rồi.

Mặc Vũ Xuân ngoan ngoãn đi về phòng.

….

- Hoắc Chấp sự, mời nói.

Sau khi vào một gian phòng ở lầu hai, Địch Cửu rót một chén tiên linh trà, đặt trước mặt Hoắc Thiển Thiên rồi khẽ giơ tay ý mời nàng ta mở lời.

Về phần Tinh Không Trà, hắn tính nói chuyện xong sẽ lấy ra chiêu đãi Hoắc Thiển Thiên. Miễn cho nàng ta đặt hết sự chú ý lên tiên trà mà quên việc chính.

- Địch Đan sư, kỳ thật ta nhận được nhiệm vụ khuyên ngài gia nhập Đại Tinh đan lâu từ Tổng bộ, những chuyện sau, Đại Tinh sẽ xử lý hết cho ngài…

Địch Cửu là người từng trải, những lời Hoắc Thiển Thiên vừa nói khiến hắn có cảm giác không đúng lắm. Cái gì mà nhận nhiệm vụ chứ? Xung đột của hắn và Hoàng Tông chủ kia chỉ vừa mới phát sinh mà nàng ta đã nhận được nhiệm vụ nhanh vậy à?

Khả năng lớn nhất là Đại Tinh đan lâu đã biết trước chuyện đó. Nghĩ tới đây, sắc mặt Địch Cửu liền trầm xuống.

Xem xét sắc mặt đối phương, Hoắc Thiển Thiên liền hiểu Địch Cửu minh bạch tiền căn hậu quả, nàng thở dài một hơi, ngại ngùng nói:

- Ta đã cố sức thuyết phục tổng bộ rồi, thế nhưng thực lực ta thấp, lời nói căn bản không được ai để ý cả.

Địch Cửu bình tĩnh đáp:

- Nói vậy thì Hoàng Tông chủ kia cũng là do Đại Tinh đan lâu mời đến, muốn ông ta làm ác nhân, còn Đại Tinh là người tốt, sau đó trói buộc ta vào Đại Tinh làm việc cho các ngươi đúng không?

Trong lòng Hoắc Thiển Thiên vô cùng bội phục tư duy nhanh chóng và cẩn thận của đối phương.

- Đúng vậy, chỉ là ta không nghĩ ngài làm việc quả quyết như thế, không cần Đại Tinh đan lâu ra mặt đã tự mình hóa giải sự tình. Mặc dù phía sau vẫn chưa hết chuyện nhưng ta tin ngài sẽ có biện pháp chu toàn để ứng phó.

Địch Cửu quan sát Hoắc Thiển Thiên hồi lâu, quyết định hỏi thẳng:

- Vì sao Hoắc chấp sự lại nói cho ta biết?

Hoắc Thiển Thiên cười nhạt.

- Từ khi nhận được nhiệm vụ, ta vẫn chưa bao giờ muốn hại ngài cả. Hiện tại ngài đã hóa giải nguy cơ đầu tiên, với ta mà nói thì đây cũng là chuyện tốt, ít nhất ta không cần khuyên ngài cẩn thận hơn. Lúc đầu ta tính sẽ bảo ngài mau chóng rời khỏi đây, hiện tại biện pháp này chắc chắn không dùng được rồi. Ta hiểu rõ con người Hoàng Diệp Thiểm, nếu ngài không giết nữ nhi của ông ta, có lẽ còn cơ hội đào tẩu, thế nhưng hiện tại thì hết cách.

- Hoàng Diệp Thiểm đã bị Chấp pháp Đại Hoang Tiên Thành mang đi rồi.

Địch Cửu bình tĩnh nói.

Hoắc Thiển Thiên cười lạnh.

- Ngài quá đề cao đám người ở đó rồi. Đây chẳng qua là diễn cho mọi người xem mà thôi, Hoàng Diệp Thiểm là Tông chủ, ông ta sẽ nhanh chóng được thả ra rồi tìm ngài đối phó, còn chính ngài sẽ trở thành đối tượng mà Chấp Pháp Điện nhắm đến. Ngài cứ đợi mà xem, không bao lâu nữa sẽ có không ít phiền phức tìm tới ngài, kiểu gì cũng đủ lý do để bắt ngài vào đấy.

Thật ra Địch Cửu đã sớm nghĩ tới hậu quả này, hắn hít sâu một hơi rồi hỏi thẳng:

- Hoắc Chấp sự, ta và chấp sự chỉ xem như bèo nước gặp nhau, vì sao chấp sự lại giúp ta?

Nghe vậy, Hoắc Thiển Thiên bèn lắc đầu:

- Sau khi bằng hữu của ta biết ngài cho ta một viên Thất Khiếu Tụ Hồn Đan thì nàng đã nhờ cậy ta nhất định phải giúp đỡ ngài. Mà chính ta cũng muốn như thế, ta tin tưởng trong tương lai ngài chắc chắn sẽ trở thành Luyện Đan tiên sư bất phàm.

-