Chấp sự trung niên trông thấy thiếu nữ tóc dài đang bị trường thường đính trên tường, máu của ả ta vẫn không ngừng nhỏ giọt thì ánh mắt của gã lập tức trở nên lạnh lùng hẳn, gã nhìn chằm chằm Địch Cửu, gằn giọng nói:
- Một con sâu kiến vừa tới Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành mà lại dám hành hung trong thành ư? To gan, mau theo ta tới Đại Đỉnh Chấp Pháp điện.
Địch Cửu nuốt xuống lời đang định nói, cũng dùng ngữ khí lạnh lùng đáp lại:
- Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành vốn luôn là một tòa Tinh Không Tiên Thành tự do, bình đẳng, dân chủ, từ lúc nào lại biến thành do ngươi một tay che trời, một lời quyết định vậy?
Nếu cùng tên Lỗ chấp sự này tới Chấp Pháp điện, sống chết của Địch Cửu sẽ do gã định đoạt, đương nhiên hắn sẽ không làm chuyện não tàn như vậy.
Thiên Hạ Đệ Cửu Trailer
Lỗ chấp sự nghe hắn nói thế thì vô cùng giận dữ, nhưng Địch Cửu chẳng đợi gã phản ứng thì đã ôm quyền nói với đông đảo tu sĩ vây xem:
- Các vị đạo hữu, vị chấp sự mới tới đây chẳng thèm phân biệt phải trái, chỉ vừa nghe lời nói của một bên mà đã muốn mang ta đi. Nguyên nhân bởi vì ta là tán tu, trong khi đối phương bên kia lại có quen biết với Lỗ chấp sự. Ta thực sự không hiểu, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành từ lúc nào lại do Lỗ chấp sự một tay che trời thế?
- Ha ha, nói không sai, chỉ một tên chấp sự thôi mà tự cho là mình nắm trong tay toàn bộ Đại Đỉnh, thật sự chính là một tay che trời, chẳng biết Mễ thành chủ nghe được chuyện này thì sẽ nghĩ sao.
Trong đám đông truyền tới một âm thanh âm âm dương dương đầy quái khí.
Lỗ chấp sự giật mình, gã vốn luôn cho rằng mình giữ vai trò chủ đạo, Địch Cửu bất quá chỉ là một Tiên Quân sâu kiến mới tới mà thôi. Đáng lẽ hắn phải ngoan ngoãn nghe lời, cả rắm cũng chẳng dám thả mới đúng. Giờ thấy Địch Cửu lớn mật như thế, Lỗ chấp sự mới chợt tỉnh ngộ, đối phương nếu đã lớn gan đến mức dùng trường thương định trụ nữ nhi của tông chủ Thiên Phong Tiên Môn Hoàng Diệp Thiểm thì đương nhiên chẳng dễ ức hiếp.
Địch Cửu lớn tiếng như thế, nếu truyền đến tai thành chủ... Không, chỉ cần truyền đến tai điện chủ, vậy một tên chấp sự như gã sẽ gặp đại nạn ngay.
Nghĩ tới đây, Lỗ chấp sự bèn nghiêm túc bảo:
- Vậy ngươi giải thích xem chuyện gì đã xảy ra.
Địch Cửu khinh thường đáp:
- Thân là chấp sự mà vô dụng như vậy, cái chức chấp sự này ngươi khỏi làm đi cũng được. Hiện tại ta sẽ kể hết sự tình. Ta tin tưởng con mắt mọi người sáng như tuyết, không phải ai ai cũng đều giống như tên Lỗ chấp sự này, khinh thường luật pháp Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, tùy ý ức hiếp tán tu.
Trong mắt Lỗ chấp sự lóe lên sát cơ, tuy nhiên, dẫu rất muốn xử lý Địch Cửu nhưng gã đương nhiên không thể quang minh chính đại hạ độc thủ được.
Địch Cửu chỉ vào Hoàng Thuyên rồi nói:
- Bản nhân Địch Cửu, là lâu chủ Tinh Không Tiên Trà lâu. Nàng và người trong cửa hàng này để một quả Lưu La Tiên Quả ra vỉa hè để lừa đảo tu sĩ. Thụ sủng của ta vô tình đi ngang qua, kết quả bị chúng cưỡng ép đụng ngã Lưu La Tiên Quả. Chuyện sau đó thì rất nhiều người đều thấy rõ, chúng bắt buộc thụ sủng của ta phải bồi thường điểm tự do, quá đáng nhất là chúng đã chặt đứt một cánh tay của nó, đồng thời còn đính sư muội ta lên trên cột đá này.
Nghe thế mọi người đều gật gù, hóa ra Hoàng Thuyên chủ động kiếm chuyện.
- Ha ha...
Nam tử trung niên kia gắt gỏng quát:
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói Lưu La Tiên Quả của chúng ta là giả? Cửa hàng của ta lấy một quả Lưu La Tiên Quả ra cạnh tranh chẳng lẽ không được sao?
Tu sĩ chung quanh trầm mặc, ai cũng biết, Lưu La Tiên Quả nhất định là giả. Nếu như không phải, chỉ có kẻ ngớ ngẩn mới dám để vật báu như vậy ra đường cái. Nhưng nam tử trung niên nói cũng có lý, nếu không có chứng cứ thì thật khó xác định đúng sai.
Địch Cửu cười lạnh, hắn giơ một tấm Đan sư bài màu cam lên.
- Ta là tam phẩm Tiên Đan sư được đan hội chứng nhận, cho nên ta có thể nhận biết Lưu La Tiên Quả. Nếu Lưu La Tiên Quả rơi trên mặt đất, chỗ đất đó sẽ tràn ngập sinh cơ, thế nhưng mọi người nhìn xem, nơi này làm gì có màu xanh tươi tốt của sinh cơ?
Chẳng ai cần nhìn cũng biết điều Địch Cửu nói là đúng, bởi vì rõ ràng Lưu La Tiên Quả ấy là giả. Lỗ chấp sự nhíu mày, không nghĩ tới gia hỏa kia còn có chút lai lịch, hơn nữa còn là Tiên Đan sư được đan hội chứng nhận.
Nam tử trung niên chống chế:
- Ta rao bán một loại Lưu La Tiên Quả biến dị, giá trị cao hơn, đặc tính khác biệt với Lưu La Tiên Quả bình thường.
- Nếu ngươi không có gì để nói nữa, vậy ta cùng tới Chấp Pháp điện thôi.
Lỗ chấp sự nhìn chằm chằm Địch Cửu, hiện giờ gã muốn dẫn hắn đi là chuyện bình thường. Rất nhiều người nhìn thấy Tiểu Thụ Nhân đụng ngã Lưu La Tiên Quả, dù tất cả mọi người tin tưởng lời hắn nói nhưng nhiêu đó vẫn không thể lấy làm chứng cứ.
Địch Cửu khinh thường nói:
- Mọi người tránh ra, để ta cho mọi người nhìn rõ.
Mọi người lập tức tránh chỗ, Địch Cửu liên tục ném xuống mấy chục cây trận kỳ.
Vẻn vẹn nửa nén hương trôi qua, từng hình ảnh liên tục hiện ra trong hư không, từ cảnh tượng Lưu La Tiên Quả được bày ra ven đường, đến lúc Thụ đệ chen vào xem náo nhiệt, bị người khác đẩy, sau đó đụng rớt Lưu La Tiên Quả.
Nhưng quả Lưu La Tiên kia khi rơi xuống mặt đất thì không hóa thành tro bụi mà là bị nam tử trung niên của cửa hàng thu vào.
Kẻ ngốc cũng thấy được đây là Lưu La Tiên Quả giả. Người trong cửa hàng lập kế hoạch định gài bẫy Thụ đệ, kết quả bây giờ đã hoàn toàn bị bại lộ rồi.
- Đây là Hồi Ảnh tiên trận đúng không?
- Thật lợi hại...
Tiếng sợ hãi thán phục liên tục vang lên, mặc dù chuyện nơi đây phát sinh không lâu nhưng chỉ dùng nửa nén hương để bố trí Hồi Ảnh tiên trận thì tuyệt đối phải là đỉnh cấp Đại Tiên Trận sư.
Hồi Ảnh tiên trận có công dụng thông qua tiên nguyên ba động để phát lại chuyện đã xảy ra. Thời gian cách càng lâu thì càng khó phát lại.
Địch Cửu thầm cười lạnh, Hồi Ảnh tiên trận ư? Đây không phải Hồi Ảnh tiên trận bình thường, Hồi Ảnh tiên trận không cách nào khôi phục được hình ảnh rõ ràng như vậy. Dù Đại Tiên Trận sư cấp sáu cũng vô pháp bố trí được pháp trận như hắn, ít nhất phải là Tiên Trận Vương cấp bảy mới đủ khả năng.
- Ha ha, trước đó đẩy ngã thụ sủng của ta, hiện tại lại hùa theo nói ta hủy Lưu La Tiên Quả. Quả nhiên lợi hại, lợi hại.
Địch Cửu mỉa mai rồi đột nhiên đưa tay ra bắt lấy một tên Kim Tiên. Tên tu sĩ này chính là kẻ trước đó đã đẩy Tiểu Thụ Nhân. Bây giờ đứng trước Địch Cửu, tên Kim Tiên ấy chẳng hề có chút năng lực phản kháng nào.
Đám người đứng trên phố hiển nhiên đều cùng một bọn, Thụ đệ chen vào chính là do chúng dẫn dụ.
Sắc mặt Lỗ chấp sự rất khó coi, gã liếc qua nam tử trung niên nọ rồi bình tĩnh nói:
- Dám lừa đảo người khác trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành là tội lớn, ngươi hãy mau theo ta tới Chấp Pháp điện.
- Không cần...
Địch Cửu còn chưa kịp dứt lời, Thiên Sa Đao bỗng nhiên cuốn lên một mảng đao ảnh, đao ảnh nổ tung, tên nam tử trung niên nọ có tu vi Tiên Quân hậu kỳ nhưng cũng chẳng thể tránh né.
“Phốc!”
Máu văng tung tóe, chỉ chớp mắt, nam tử trung niên đã bị Địch Cửu miểu sát.
- Ngươi dám giết người!
Lỗ chấp sự nghiêm nghị hét lên, sau đó lập tức vồ lấy Địch Cửu.
- Đã như vậy, ngươi hãy tới Chấp Pháp điện đi.
Địch Cửu đá tên Kim Tiên vừa nãy lên, sau đó liền né tránh qua một bên.
“Phốc!”
Lỗ chấp sự dù chưa dùng toàn lực nhưng tên Kim Tiên kia vẫn hóa thành huyết vụ dưới tay gã.
Sắc mặt Lỗ chấp sự tức giận đến mức tái nhợt, gã khẳng định gia hỏa ấy không phải chết do thực lực Đại La Tiên của mình mà là bị phong ấn cấm chế của Địch Cửu giết.
Không đợi Lỗ chấp sự lại động thủ, Địch Cửu liền cao giọng nói:
- Căn cứ theo điều thứ 363, luật pháp tự do của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, nếu có người tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành mà lừa gạt, bức bách, thiết lập kế hoạch hãm hại tu sĩ vô tội, chỉ cần có chứng cứ, bị nhìn thấu, bất kỳ ai cũng có thể giết không tha. Lỗ chấp sự không chỉ một tay che trời mà còn không để vào mắt luật pháp của Đại Đỉnh. Vì quen biết người cửa hàng này, ngay cả khi đã có chứng cứ xác thực rồi mà gã vẫn muốn bắt ta tới Chấp Pháp điện. Ta rất muốn biết, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rốt cuộc có tự do hay không?
- Đúng, đúng, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rốt cuộc có tự do hay không? Chấp sự mà lại vi phạm luật pháp, thật đáng xấu hổ...
Giọng nói âm âm dương dương quái khí ban nãy lại vang lên.
Địch Cửu rất muốn biết người đã liên tiếp hai lần giúp mình nói chuyện là ai.
Lỗ chấp sự giật mình, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành thật đúng là có luật cho phép giết người, chỉ có điều từ xưa tới nay chưa ai dám giết người ở trong Đại Đỉnh, cho nên chẳng mấy ai nhớ đến điều luật đó.
Trong nháy mắt, Lỗ chấp sự liền hiểu gia hỏa trước mặt gã chắc chắn cố ý. Đối phương biết mình khó chịu, cố ý đột ngột giết người để nhóm lửa giận của mình lên, gạt mình mắc bẫy. Quả nhiên gã đã bị lừa rồi.
- Ai nói Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành không có tự do?
Thanh âm uy nghiêm truyền đến, theo sau đó, một nam tử cao gầy, mặc thanh bào sải bước tới.
- Đoái điện chủ...
Lỗ chấp sự trông thấy người nọ thì lập tức hoảng sợ quỳ xuống.
Nam tử mặc thanh bào không thèm để ý tới Lỗ chấp sự, y đưa tay tóm lấy gã giống như xách một con gà con, sau đó mới nói với Địch Cửu:
- Chuyện này ta đã biết, chứng cứ của ngươi rất đầy đủ, có thể tự mình xử lý.
- Đa tạ Đoái điện chủ.
Địch Cửu vội vàng tiến lên cảm tạ, hắn nhìn không thấu tu vi của vị Đoái điện chủ này, cường giả Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành quả nhiên nhiều như mây.
Đoái điện chủ gật đầu, xoay người lại, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
- Nữ nhi của ta bị ngươi đính lên đây ư?
Đoái điện chủ vừa mới rời đi, một nam tu áo vàng liền đáp xuống trước mặt Địch Cửu, lạnh lùng hỏi hắn.