Thế giới thứ chín

Chương 378




Địch Cửu quan sát chén tiên linh trà trước mặt, thấy trong đó chỉ có duy nhất một mảnh lá trà. Đây là lá trà hắn vừa luyện chế xong, chén đựng trà cũng vậy, là chén Tiên Ngọc dung hợp từ chính pháp tắc đạo vận của hắn mà thành.

Mảnh lá trà đang dập dìu trên mặt nước, nhìn qua chẳng khác nào một mảnh sinh cơ dạt dào. Trong chén không còn khí tức yên tĩnh nữa, mà hiện giờ nó đã hình thành một loại âm thanh có khả năng làm thức tỉnh vạn vật.

Chim chóc cất tiếng hát vang trong rừng, bọt biển do mấy chú cá dưới hồ tạo ra, âm thanh di chuyển của con bọ nhỏ trong bụi rậm cũng vô cùng rõ ràng.

Chén trà này không giống cái loại yên tĩnh kia mà mang theo sự im lặng của thế giới sau khi thức tỉnh. Thế giới có vô vàn âm thanh, có âm thanh mới sinh ra đã chân chính tĩnh lặng. Chân chính tĩnh lặng đến tận bây giờ đều có âm thanh mới giúp nó tồn tại mà không phải sự tĩnh mịch của an tĩnh.

Địch Cửu thở hắt ra một hơi, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được tĩnh vận vị từ lá trà mà chính mình luyện chế.

Trà không vào miệng, lòng đã thanh hương, không còn tu luyện buồn tẻ, cũng chẳng phải vũ trụ huyên náo.

Bưng chén trà nhấp một ngụm, nước trà chảy xuống cổ họng khiến Địch Cửu cảm giác như mình đang dung nhập vào trong tinh không mênh mông của vũ trụ, cả người đều biến mất tại hư không.

Sau khi uống hết, dường như có một thứ gì đó thẩm thấu ra từ trong thân thể hắn.

Đấy chính là trọc khí khi tu luyện, thậm chí còn có một chút đan độc nữa.

Ngay lập tức, sự yên tĩnh bình hòa xông thẳng lên đầu, tuy tu vi không tăng nhưng hết lần này tới lần khác giúp Địch Cửu cảm nhận được lúc nào bản thân cũng có thể đột phá, thậm chí còn không cần tu luyện.

Đạo pháp đến từ tự nhiên, là đạo của tự nhiên. Địch Cửu vân vê lá trà trong chén, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Đây mới đúng là tiên linh trà ta muốn, về sau liền gọi….

Loại Tĩnh Đạo này khiến người ta dung nhập vào tinh không vũ trụ, hơn nữa còn cảm thụ được tự nhiên mênh mông, vớ lại nó được luyện chế từ Quang Minh Tinh Không, đã thế thì kêu Tinh Không Trà đi.

Tuy nó chẳng phải đồ vật có đẳng cấp cực cao gì, cũng không thể giúp tu sĩ tăng cấp tu vi, lại càng chẳng có bao nhiêu linh lực, thế nhưng Tinh Không Trà có thể giúp tu sĩ cảm nhận được sự an tĩnh trong tự nhiên, dung nhập vào tinh không vũ trụ, thậm chí còn giúp họ bỏ đi một phần tạp chất trong cơ thể, trụ vững căn cơ.

Vật dễ dàng trông thấy giá trị chưa chắc là bảo vật cao cấp, đỉnh cấp đa phần đều thai nghén từ những thứ bình thường mà thành.

Lúc đầu Địch Cửu còn tính đợi sau khi tiên trà từ trà viên Tiên Linh thu hoạch xong sẽ bắt đầu khởi động việc buôn bán tiên linh trà. Vậy mà hiện tại mỗi chén chỉ cần một mảnh lá trà là đủ, lại còn không có yêu cầu về tuổi thọ nữa, thế thì xem ra hắn có thể khởi động sinh ý tiên linh trà ngay luôn rồi.

Đây là tin tức tốt nhất mà hắn nhận được từ lúc tới Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.

Thời điểm Địch Cửu vẫn còn đang suy nghĩ nên tiến hành việc buôn bán như thế nào thì truyền tin châu nhận được tin khẩn từ Tiểu Thụ Nhân.

Địch Cửu ngay lập tức vọt thẳng ra khỏi cửa hàng.

Nơi Tiểu Thụ Nhân đang gặp chuyện không cách quá xa cửa hàng, hơn nữa không phải chỉ có mỗi mình nó mà còn có cả Mặc Vũ Xuân.

Mặc Vũ Xuân đang bị đính vào cột đá ở cửa hàng bên cạnh bằng một thanh trường thương, còn Thụ đệ thì đang quỳ gối trước cửa ra vào, một cánh tay đã bị chặt đứt, trên vết thương vẫn còn rỉ máu màu xanh.

Hắn gần như không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng rút trường thương ra rồi đánh mấy đạo thủ quyết lên người Mặc sư muội, sau đó đút vội cho nàng ấy một viên Thiên Phàm Đan.

- Ồ!

Thiếu nữ tóc dài đứng cách đó không xa trông thấy Địch Cửu đụng vào trường thương mà vẫn bình yên vô sự thì ngạc nhiên kêu lên.

Thanh trường thương kia đã được hạ cấm chế. Chỉ cần trường thương khẽ động, Mặc Vũ Xuân hẳn phải chết không chút nghi ngờ.

Mà chỉ cần nàng ấy chết, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành sẽ lập tức cho người bắt giữ Địch Cửu vì tội giết người. Vậy mà không ngờ tới hắn lại an toàn giải cứu nữ nhân nọ khiến kế hoạch của ả thất bại.

Địch Cửu chẳng thèm để ý tới ả ta, hai tay hắn đang thoăn thoắt nối lại cánh tay cho Tiểu Thụ Nhân, đồng thời cấp tốc trừ bỏ cầm chế trên người thằng bé.

- Lá gan của ngươi khá lớn đấy, bản lĩnh cũng không tệ.

Thấy Địch Cửu cứu hai người kia trong nháy mắt, ả tóc dài nọ vẫn không vội động thủ, chỉ đứng đó bình tĩnh nhận xét.

- Đại ca…

Thụ đệ thấy Địch Cửu đã tới liền nhịn không được tố cáo ngay:

- Bọn người kia đúng là không biết xấu hổ mà.

- Chuyện gì đã xảy ra, vì sao Mặc sư muội lại ở cùng đệ?

Ngữ khí Địch Cửu vô cùng bình tĩnh, nếu do nhóc con này nháo sự trước thì cũng đừng trách về sau hắn cấm túc thằng bé. Bất quá hắn tin tưởng Tiểu Thụ Nhân không phải loại gia hỏa chuyên gây chuyện vô cớ, lại càng không ngu ngốc đến độ đi gây chuyện tại nơi đây.

Đám người dự tính gán tội giết người cho Địch Cửu đã bất thành, trường thương không những được gỡ ra mà cấm chế cũng không kích phát, Mặc Vũ Xuân trên cơ bản đã khôi phục lại như cũ. Cũng nhờ viên Thiên Phàm Đan mà Địch Cửu cho nàng uống là tứ phẩm đan dược, hơn nữa đan được do hắn điều chế còn là cửu văn đặc cấp, vậy nên tác dụng phát huy rất hiệu quả.

Có Địch Cửu ở đây khiến Tiểu Thụ Nhân vô cùng an tâm, nghe hắn hỏi, thằng bé vội vàng đáp:

- Đại ca, trước đó đệ vẫn một mực tu luyện trong tiệm, sau đấy nghĩ tới việc chúng ta sắp mở cửa hàng buôn bán nên mới ra ngoài dạo một vòng học hỏi mọi người đôi chút. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền thấy có rất nhiều người đang xúm lại, bọn họ đang đấu giá cái gì đó. Đệ chen vào một chút mới phát hiện hóa ra là Lưu La Tiên Quả…

Địch Cửu thầm nghĩ không tốt.

- Đệ mới nghe qua về thứ này chứ chưa tận mắt thấy bao giờ, thời điểm đệ vừa tính tiến lên nhìn rõ hơn thì không biết có ai đó đẩy đệ một cái, không cẩn thận khiến hộp bạch ngọc đựng Lưu La Tiên Quả bị đổ xuống đất, Tiên Quả biến thành tro bụi…

Nghe tới đây, Địch Cửu liền hiểu có người cố ý ám toán thằng nhóc nhà hắn rồi.

Việc đấu giá trên đường có rất nhiều, đa phần các cửa hàng đều sẽ tổ chức hoạt động này để tăng thêm nhân khí, đồng thời cũng đẩy giá trị vật phẩm lên cao hơn.

Thế nhưng Lưu La Tiên Quả là thứ gì chứ, là thất phẩm tiên linh quả đấy, hơn nữa còn là loại tiên quả thập phần quý hiếm. Dùng Lưu La Tiên Quả có thể luyện chế ra Lưu La Vương Đan - tiên đan giúp Đại La Tiên bước vào cấp độ Tiên Vương, giá trị liên thành cực cao.

Dù cho không luyện đan thành công thì trực tiếp phục dụng cũng giúp Đại La Tiên có một thành cơ hội bước vào Tiên Vương.

Muốn cất giữ Lưu La phải dùng hộp ngọc, một khi để nó tiếp xúc với đại địa sẽ lập tức hóa thành khói bụi, tan biến trong hư vô.

Đem loại bảo vật như thế đấu giá ngoài đường ư? Đừng có lừa người vậy chứ. Xem như là thật chăng nữa cũng phải hạ rất nhiều cấm chế xung quanh để bảo vệ an toàn cho vật đấu giá, không thể nào chỉ bị Thụ đệ đụng nhẹ cái liền đổ được.

Quả nhiên, Tiểu Thụ Nhân nói tiếp:

- Nữ nhân kia nói Lưu La Tiên Quả là của ả gửi tới đây đấu giá, đệ làm hỏng thì phải bồi thường 10 triệu điểm tự do…

Nghe xong, Địch Cửu không khỏi hít một ngụm lãnh khí, 10 triệu điểm tự do, đem hắn bán lấy tiền cũng không nhiều được vậy.

- Đệ làm gì có đủ mà trả, thế nên ả liền bắt đệ gọi huynh tới. Đệ không muốn làm phiền huynh nên truyền tin cho Mặc tỷ tỷ trước. Tỷ ấy vừa tới, chưa kịp nói gì thì ả đã trực tiếp đính tỷ ấy lên trên cột đá…

Mặc dù Tiểu Thụ Nhân bình thường gan to bằng trời, nhưng tình huống lúc ấy cũng khiến nó vô cùng lo sợ bất an.

Mặc Vũ Xuân đứng kế bên góp lời:

- Muội biết huynh đang bế quan tu luyện nên chẳng dám quấy rầy, cứ nghĩ chuyện không lớn nên mới ra xem tình hình như nào một phen. Ai ngờ vừa tới liền bị bắt trói như huynh thấy đó.

Nghe vậy, Địch Cửu liền quay sang nhìn thiếu nữ tóc dài kia, cố gắng nói bằng giọng điệu thật nhẹ nhàng:

- Không biết ngươi đính bằng hữu ta lên cột đá là vì lý do gì?

Ả ta hừ lạnh một tiếng.

- Không sai, là ta làm đấy. Hôm nay không bồi thường đủ 10 triệu điểm tự do, các người một người cũng đừng hòng rời khỏi…

Ả chưa nói hết câu thì đã cảm nhận được một cỗ sát cơ lăng lệ xâm nhập thẳng về phía mình, bị hù tới vội vàng tế ra pháp bảo.

Đáng tiếc, loại sát cơ này quá mức cuồng bạo, ngay cả cơ hội để thiếu nữ triệu hồi vũ khí cũng không kịp đã bị trường thương vạch phá không gian, xuyên qua lồng ngực, rồi đính ả trên chỗ khi nãy mà Mặc Vũ Xuân phải chịu. Huyết dịch nhanh chóng chảy ra, tí tách rơi trên mặt đất.

Sao có thể? Thiếu nữ tóc dài hoảng sợ nhìn Địch Cửu, rõ ràng đối phương cũng là Tiên Quân giống ả kia mà. Vì sao trước mặt hắn, bản thân không có chút cơ hội nào để phản kháng?

- Ngươi dám đả thương ta, ngươi muốn chết…

Thiếu nữ điên cuồng quát ầm lên. Không đợi ả ta phát tin ra, mấy đạo thân ảnh liền xông ra từ phía cửa hàng rồi vây Địch Cửu vào giữa.

Tình huống trước mặt cũng chẳng khiến Địch Cửu bận tâm, hắn trực tiếp kích phát ngọc bài trên thân để truyền tin.

- Lá gan của ngươi to thật, dám giết người ở Đại Đỉnh ư?

Một nam tử trung niên quát to, ông ta nhìn chằm chằm Địch Cửu, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm khôn cùng. Nếu không phải bị luật trói buộc thì ông đã trực tiếp động thủ rồi.

- Con mắt chó nào của ngươi thấy ta giết người?

Địch Cửu lạnh lùng hỏi.

Vô luận có thể đặt chân tại Đại Đỉnh hay không, hắn tuyệt đối cũng không nén giận khi bị người khác ức hiếp.

- Có chuyện gì?

Âm thanh lạnh lẽo từ phía xa truyền tới, theo sau là nam tử áo xám xuất hiện.

Thấy thế, Địch Cửu mới nhẹ thở ra một hơi, đây chỉ là Đại La Tiên hậu kỳ mà thôi, may mà hắn đoán không sai, chỉ cần không phải Tiên Vương là được. Nam tử áo xám vừa tới mặc trang phục chấp sự của Đại Đỉnh, hẳn là người hắn gọi đến.

- Lỗ Chấp sự, bọn họ làm hỏng bảo vật không bồi thường mà còn dám đánh lén khiến ái nữ của Hoàng Tông chủ Hoàng Thuyên bị thương.

Chấp sự vừa tới, Địch Cửu còn chưa kịp nói gì thì nam tử kia đã lên tiếng cáo trạng trước.