Thế giới thứ chín

Chương 377




- Hoắc chấp sự, đây là số đan dược do ta luyện chế.

Địch Cửu đưa giới chỉ cho Hoắc Thiển Thiên.

Hoắc Thiển Thiên biết rõ không nên nhưng vẫn không nhịn được mà mở bình ngọc Đại Ất Đan ra ngay trước mặt Địch Cửu. Đan dược khác thì thôi, tuy nhiên Đại Ất Đan là do khách nhân quan trọng yêu cầu.

- Ba viên song văn, còn có một viên tứ văn...

Hoắc Thiển Thiên kích động ngẩng đầu, thanh âm có chút run rẩy:

- Địch đan sư, sao ngài làm được...

Nàng không đợi Địch Cửu trả lời, lập tức đổ số đan dược ra, toàn bộ đều là đặc cấp, không hề có dù chỉ một viên thượng đẳng. Tuy không có thêm tứ văn đan dược, nhưng đại đa số đều là tam văn tiên đan.

Địch Cửu bình thản đáp:

- Nếu chỉ vậy thôi mà đã không làm được thì sao ta đủ khả năng luyện chế ra Thất Khiếu Tụ Hồn Đan? Cầm lấy, Thất Khiếu Tụ Hồn Đan của chấp sự đây.

Địch Cửu đưa một bình ngọc cho Hoắc Thiển Thiên.

Hoắc Thiển Thiên nắm chặt lấy bình ngọc, thần niệm của nàng nhanh chóng quét vào, quả nhiên là một viên tam văn Thất Khiếu Tụ Hồn Đan.

Nàng kích động cất bình ngọc như sợ nó bay đi mất rồi rối rít cảm tạ:

- Tạ ơn, tạ ơn Địch đan sư.

Một ngũ phẩm Đại Tiên Đan sư không cách nào so sánh được với Đại Tiên Đan sư có thể luyện chế thành công tứ văn đặc cấp tiên đan.

Nàng đã nghĩ đến viễn cảnh khi mình đưa số đan dược này ra thì Đại Tinh đan lâu sẽ tạo thành chấn động và điên cuồng đến mức nào.

Địch Cửu khoát tay chặn lại.

- Không cần, ta đã thu đủ thù lao của những đơn hàng ấy rồi.

Hoắc Thiển Thiên nhìn ra Địch Cửu đang có việc bận nên định đứng lên cáo từ.

Ban đầu nàng còn coi Địch Cửu ngang hàng với mình, nhưng hiện tại nàng đã đặt hắn ở vị trí cao hơn rồi.

Hoắc Thiển Thiên do dự một chút rồi vẫn quyết định nói:

- Địch đan sư, Đan Đạo của ngài tương lai tuyệt đối sẽ là đệ nhất nhân tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, kể cả thành tựu Tiên Đan Vương cũng chẳng tốn mấy thời gian. Chỉ có điều Đại Đỉnh ngư long hỗn tạp, thế lực rắc rối. Ta khuyên ngài đừng nên làm sinh ý đan dược thì hơn...

Nếu Địch Cửu chỉ là Đại Tiên Đan sư bình thường, nàng còn có thể giúp hắn, nhưng Địch Cửu có thể tiện tay luyện chế ra tam văn đặc cấp tiên đan, một khi hắm dám mở cửa hàng thì ngày chết của hắn đã rất gần.

- Đa tạ Hoắc chấp sự, ta đã hiểu.

Địch Cửu đáp lễ, hắn biết Hoắc Thiển Thiên khuyên mình vậy là có ý tốt.

- Vậy ta đi trước đây, ta sẽ mau chóng giúp ngài lấy thật nhiều tiên linh thảo cấp sáu.

Nỗi kích động của Hoắc Thiển Thiên vẫn chưa bình ổn lại, nàng nhất định phải để cao tầng của Đại Tinh đan lâu biết chuyện Địch Cửu là một vị ngũ phẩm Đại Tiên Đan sư có thể luyện chế ra tam văn tứ phẩm tiên đan ngay mới được.

Chuyện này là kỳ ngộ của Đại Tinh đan lâu, nếu có thể lôi kéo Địch Cửu gia nhập thì tương đương với việc Đại Tinh đan lâu sẽ có vị thế khác hẳn tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.

...

Đưa tiễn Hoắc Thiển Thiên xong, Địch Cửu bèn phân phó Thụ đệ trông coi tầng một, bản thân hắn thì lên lầu nghiên cứu tiên linh trà.

Gốc Tiên Linh trà thụ do Hoắc Thiển Thiên cho đã bị hắn chia làm hơn ngàn khỏa cây trà, tất cả lá non trên đó đều đã được hái xuống.

Địch Cửu muốn luyện chế một loại tiên linh trà hoàn toàn mới, loại tiên linh trà này giống hệt như trà trên Địa Cầu, không cho thêm bất kỳ thứ gì khác, chỉ có mỗi lá trà.

Trong lòng hắn đã sớm nghĩ ra quy trình. Muốn làm sinh ý tiên linh trà tốt, nhất định bản quán phải có đặc điểm riêng, Kiến Đỉnh và Đạo Hỏa chính là những thứ đặc sắc riêng của hắn.

Tuy nhiên trong lòng Địch Cửu, Kiến Đỉnh và Đạo Hỏa chỉ đóng vai trò phụ trợ, pháp bảo chân chính của hắn là sự lý giải cơ sở pháp tắc và Trà đạo.

Uống trà là uống tâm cảnh, ý cảnh, đồng thời hưởng thụ sự yên tĩnh.

Lý giải của Địch Cửu ngoại trừ đến từ văn hóa Địa Cầu thì còn đến từ pháp tắc Tĩnh Đạo.

Cơ sở pháp tắc tự nhiên của Địch Cửu không chỉ xuất phát từ 108 tầng Ngũ Lục Đạo Tháp, hắn còn mơ hồ cảm nhận được cơ sở pháp tắc vạn vật trên Thế Giới Thư, thậm chí cảm nhận được cả pháp tắc vũ trụ hư không từ tia thiểm điện màu vàng.

Hắn cho Đạo Hỏa bén lửa qua Kiến Đỉnh, sau đó nhét một chiếc lá non vào bên trong đan lô. Địch Cửu không định dùng đan quyết, hắn chỉ dùng thần niệm của mình dung nhập sự lý giải pháp tắc Tĩnh Đạo vào chiếc lá đang quay cuồng ở trong Kiến Đỉnh, rồi tiếp tục dung nhập thêm khí tức pháp tắc Tĩnh Đạo.

Một lúc lâu sau, Địch Cửu mở to mắt, vung tay lên, một nắm lá trà đã luyện chế tốt được đặt vào mâm bạch ngọc.

Những lá trà này trông thật giống như mới vừa được hái xuống vậy, không hề có nửa điểm xói mòn, vẫn giữ được nét xanh tươi long lanh, nhìn rất thích mắt. Địch Cửu đặt một cái chén ngọc xuống rồi đưa mười mấy chiếc lá trà vào trong, sau đó hắn xòe tay ra, một khối thủy cầu bỗng chốc xuất hiện ngay trên tay hắn.

Địch Cửu đổ nước vào chén, lá trà trong chén ngọc tựa hồ như mới vừa tỉnh lại sau giấc ngủ thật sảng khoái, tản mát ra khí tức sinh cơ nồng đậm rất dễ chịu.

Lá cây xanh tươi có tác dụng giúp cho tâm tình của người đang bực bội dần bình thản lại, hương thơm nhàn nhạt khiến người ta bỗng nhiên muốn nhắm mắt, không màng suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì khác nữa.

Địch Cửu nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Rõ ràng là trà nóng nhưng vẫn mang lại cảm giác mát rượi xông lên đầu. Vẻn vẹn một ngụm trà, Địch Cửu thậm chí còn cảm thấy tâm cảnh tu luyện của mình đã ổn định bình thản hơn, căn cơ dường như cũng thêm phần thâm hậu một chút so với trước.

Không còn lo lắng, không còn xúc động hận chẳng thể lập tức xông lên Tiên Đế cảnh như trước kia...

Đây tuyệt đối là trà ngon, là loại tốt gấp vô số lần so với tiên linh trà của Đại Tinh. Uống trà thôi mà, tiên linh khí chỉ là thứ yếu, tĩnh tâm mới là việc quan trọng.

Địch Cửu uống mỗi một ngụm, sau đó vứt sạch lá trà vào trong đống rác.

Nếu như lấy số lá trà này ra có lẽ sẽ khiến rất nhiều người điên cuồng thèm muốn, nhưng đây vẫn chưa phải là loại lá trà mà hắn nhắm tới.

Trà này mặc dù giúp tĩnh tâm nhưng còn thiếu khuyết thần vận, loại thần vận đó không phải chỉ mỗi bản thân tĩnh, mà là trong lúc uống trà, bản thân người uống phải dung nhập với thiên địa vạn vật cùng tĩnh. Về phần số lá trà vừa mới luyện chế ra, tuy có tĩnh nhưng chỉ xuất phát từ cơ sở pháp tắc của hắn, hãy còn chênh lệch nhiều so với việc thiên địa vạn vật cùng tĩnh.

Địch Cửu lần nữa đưa một bó lá non vào Kiến Đỉnh, bắt đầu luyện chế lô trà thứ hai.

Ban đầu hắn còn chú ý đến hoàn cảnh chung quanh và thời gian luyện chế. Sau đó, hắn nhập tâm tới mức quên đi mình đang luyện trà, tâm cảnh của hắn hiện giờ dường như đã dung hợp thành một thể với trà đạo.

Hơn mười ngày trôi qua, Địch Cửu triệt để đắm chìm trong quá trình tuần hoàn, luyện trà, uống trà, đổ sạch, lại luyện trà, uống trà nữa, lại đổ...

Một loại trà quyết hoàn toàn mới đang từ từ hình thành, ngay cả bản thân Địch Cửu cũng không hề hay biết.

...

Mười mấy vị trưởng lão và vài Đại Tiên Đan sư đang ngồi trong đại điện nghị sự thuộc tổng bộ Đại Tinh đan lâu. Toàn bộ đại điện hoàn toàn yên tĩnh, một viên tứ văn Đại Ất Đan được truyền qua tay tất cả mọi người.

Khi viên đan dược này quay về tới tay nam tử ngồi ở ghế chủ vị, người nọ mới chậm rãi cất lời:

- Tứ văn đặc cấp Đại Ất Đan, ngay cả ta cũng chỉ từng nhìn thấy qua mấy lần, nhưng những đan dược đó có viên nào không phải nằm trong tay Đan Vương hoặc Đan Tôn đâu? Không ngờ Đại Tinh đan lâu chúng ta lại có một vị Đan sư danh dự luyện chế ra được loại đan dược này... Các vị nói xem, chuyện này có ảnh hưởng đối với Đại Tinh đan lâu như thế nào?

Nam tử nói chuyện là Thành Tinh Nhẫn, người sáng lập Đại Tinh đan lâu, thực lực Tiên Tôn sơ kỳ. Nghe đồn ông ta là thất phẩm Tiên Đan Vương, bất quá chưa có ai từng trông thấy ông ta luyện chế thất phẩm tiên đan, cho nên việc đấy cũng chỉ dừng ở tin đồn mà thôi.

Ngồi bên cạn Thành Tinh Nhẫn là lão giả râu tóc bạc phơ, lão giả nhìn thoáng qua Hoắc Thiển Thiên đang ngồi ở dưới, đoạn bảo:

- Phân bộ tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành không phải là địa điểm kinh doanh chủ yếu của Đại Tinh đan. Hoắc chấp sự có thể khám phá ra một vị Đan sư lợi hại như thế, đương nhiên không thể bỏ qua công lao.

Có được Đan sư danh dự như vậy, đối với chúng ta chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ xấu. Nhưng để vị Đan sư như thế ở Đại Đỉnh, ta có phần không yên tâm. Ta đề nghị nên mời Địch đan sư đến tổng bộ, như vậy Đại Tinh đan lâu mới chiếm được địa vị chủ động...

Hoắc Thiển Thiên đang nghe đến đoạn không thể bỏ qua công lao của mình thì trong lòng rất vui, nàng biết mình hẳn sẽ được lên chức. Không nghĩ tới Tất trưởng lão lại bảo đưa Địch Cửu đến tổng bộ. Đừng thấy Tất trưởng lão nói chuyện rất uyển chuyển, Hoắc Thiển Thiên rất rõ ràng, lão già kia muốn cưỡng ép giam lỏng Địch Cửu.

Hoắc Thiển Thiên rất khẩn trương, nàng hiểu tính cách của Địch đan sư, hắn là ngươi ân oán rõ ràng. Bằng không thì không có khả năng tùy tiện cho nàng một viên Thất Khiếu Tụ Hồn Đan.

- Thành Tông chủ, Tất trưởng lão, Địch Cửu mới chỉ là ngũ phẩm Đại Tiên Đan sư thôi, loại Tiên Đan sư đó Đại Tinh đan lâu ta chẳng thiếu. Hơn nữa ta biết tính tình của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý tới đây...

Hoắc Thiển Thiên không muốn trở mặt với vị Đan sư có bản lĩnh như vậy.

Tất trưởng lão mỉm cười, khoát tay, cắt ngang lời của nàng ta:

- Ngươi không cần lo lắng bọn ta dùng sức mạnh cưỡng ép, nếu muốn Địch Cửu gia nhập Đại Tinh đan lâu, một lòng một ý luyện đan vì đan lâu chúng ta thì dĩ nhiên phải để hắn cam tâm tình nguyện tới đây, thậm chí là chủ động xin tới. Chuyện này ngươi không cần phải để ý, chúng ta sẽ tự an bài. Chỉ cần khi Địch Cửu đến cầu xin, ngươi hãy bảo hắn đến tổng bộ Đại Tinh đan lâu là được.