Khi Địch Cửu trở về cửa hàng thì thấy lầu một đã được Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân trang trí vô cùng bắt mắt. Các loại giá đỡ đều do chính tay Hắc Hỏa luyện chế, còn Thụ đệ và Mặc Vũ Xuân thì phụ trách trang trí xung quanh.
Lúc hắn bước vào thì gốc cây nhỏ đang miệt mài sắp xếp thêm một tòa động phủ phía sau chỗ bán hàng, đây là chỗ thằng bé sẽ tu luyện trong một thời gian dài, tuyệt đối không thể qua loa được.
Tiểu Thụ Nhân và Hắc Hỏa không biết Địch Cửu tính bán cái gì, bất quá theo như bọn nó nghĩ, có lẽ đây sẽ là cửa hàng bán đan dược.
Hắn cũng chẳng để ý việc hai đứa nhỏ tự động trang trí cửa hàng thành ra cái dạng gì, vừa về đến, Địch Cửu liền bắt tay vào luyện chế Đại Ất Đan và những đan dược khác mà Hoắc Thiển Thiên đã yêu cầu.
Địch Cửu dự tính sẽ luyện chế ra chín viên Đại Ất Đan, trong đó sẽ có hai viên là song văn, hai viên là tứ văn, còn lại là đan dược cửu văn.
Sau khi thu một viên Đại Ất Đan tứ văn và bốn viên Đại Ất Đan cửu văn, hắn liền bỏ bốn viên còn lại vào bình ngọc được chuẩn bị sẵn cho Hoắc Thiển Thiên.
Về phần những đan dược khác thì đơn giản hơn nhiều, Địch Cửu không tính giữ lại tam phẩm tiên đan nên toàn bộ thành quả đều là tam văn. Còn đan dược loại tứ phẩm, ngoại trừ những viên hắn giữ lại ra thì mấy cái khác đều là tam văn trở xuống.
Sau khi hoàn tất việc luyện đan, Địch Cửu đang tính đi tìm Trì Nguyên Thanh thì nghe Thụ đệ thông báo có người đến bái phỏng.
Thần niệm của hắn nhanh chóng quét xuống, trông thấy Trì Nguyên Thanh dẫn theo một thiếu nữ Tiên Quân hậu kỳ đang ngồi trong cửa hàng, hai người họ đang được Mặc Vũ Xuân bồi tiếp.
Vốn Địch Cửu cũng tính đi tìm Trì Nguyên Thanh, không ngờ ông ta lại tâm ý tương thông kéo tới đây.
- Địch Đan sư, hôm qua ta kích động quá nên nhất thời quên đưa ngươi trận kỳ của cửa hàng, đúng là đắc tội mà, hôm nay tới là muốn vật hoàn chính chủ.
Địch Cửu vừa đi ra, Trì Nguyên Thanh lập tức lên tiếng.
Ông ta nói thế thôi chứ trong lòng đã khẳng định trình độ trận pháp của Địch Cửu có khi còn mạnh hơn mình. Tuy đối phương không cần trận kỳ nhưng ông vẫn phải có lễ mà đến.
Huống chi Địch Cửu còn là Đại Tiên Đan sư lợi hại như thế, tiền đồ vô lượng, tất nhiên ông phải giao hảo nhiều hơn.
Địch Cửu bật cười, ôm quyền đáp:
- Trì đạo hữu quá lời rồi, tình cảnh khi ấy ta hoàn toàn thông cảm được. Ngược lại ta còn muốn chúc mừng lệnh ái đã khôi phục, tiếp tục con đường vấn đỉnh đại đạo.
Nghe đối phương chúc mừng nữ nhi, Trì Nguyên Thanh rạng rỡ nói:
- Lần này may mà có Địch Đan sư, bằng không nữ nhi của ta vẫn còn hôn mê sâu, khó mà tỉnh lại được. Hôm nay ta cố ý mang con gái Tuân Nhi tới để cảm tạ ngươi.
Thiếu nữ đang ngồi bên cạnh Trì Nguyên Thanh đứng lên, thi lễ cúi chào Địch Cửu.
- Tuân Nhi đa tạ ân cứu mạng của Địch Đan sư.
- Không dám, không dám, cô nương, mời ngồi.
Vội vàng nói một câu khách khí, Địch Cửu liền ra hiệu cho Trì Tuân Nhi ngồi xuống rồi rót một chén tiên linh trà cho khách nhân, sau đó hắn chủ động nói:
- Trì đạo hữu, ta có chuyện muốn nhờ ông hỗ trợ đây.
Nói là tới tạ ân nhưng thực chất, ý chính của Trì Nguyên Thanh là muốn kết giao với Địch Cửu, vậy nên khi nghe đối phương có chuyện nhờ mình giúp đỡ, ông không chút do dự đáp ngay:
- Địch Đan sư cứ nói, chỉ cần có thể làm được, Trì Nguyên Thanh ta sẽ hỗ trợ hết mình.
Từ sau khi phụ thân Trì Chính Sơn mất tích, nguyên thần của con gái Tuân Nhi lại phân liệt, trên cơ bản, ông ta hoàn toàn không còn tâm tư đâu mà tu luyện nữa. Hiện tại nữ nhi đã khôi phục, Trì Nguyên Thanh dự tính sẽ sắp xếp công việc rồi bắt đầu tu luyện lại.
Thấy thái độ sảng khoái của đối phương, Địch Cửu đột nhiên có chút lúng túng:
- Là thế này, ta có vị bằng hữu cần gấp một viên Thất Khiếu Tụ Hồn Đan, nhưng bên người ta đã không còn đan dược nữa nên muốn cầu Trì đạo hữu cho ta một viên…
- Được thôi.
Trì Nguyên Thanh thoải mái lấy bình ngọc chứa một viên đan dược đưa cho Địch Cửu.
Trì Nguyên Thanh biết trên thân Địch Cửu hẳn là còn 2 viên, thế nhưng hiện tại đối phương lại nói cần gấp mà ông cũng vừa vặn còn một viên, cứ để Địch Đan sư thiếu mình một nhân tình ấy đi.
- Đa tạ Trì đạo hữu.
Sắc mặt Trì Nguyên Thanh vẫn không có gì thay đổi, ông vui vẻ nói:
- Địch Đan sư, chúng ta vừa quen đã thân lại còn xưng hô đạo hữu cho khách khí làm gì. Nếu Địch huynh đệ xem trọng ta, sau này chúng ta cứ xưng huynh gọi đệ là được.
Dù sao Trì Nguyên Thanh cũng là cường giả Tiên Vương, còn Địch Cửu, nếu hắn muốn lưu lại Đại Đỉnh một thời gian, tất nhiên cần nhiều bằng hữu để tiện làm thêm vài việc. Cho nên, Địch Cửu nghe vậy bèn vội đáp:
- Thế thì ta gọi ông một tiếng Nguyên Thanh đại ca nhé.
Trì Nguyên Thanh bật cười.
- Vậy mới được chứ, ta sẽ gọi đệ là Cửu đệ.
Địch Cửu tủm tỉm cười, sau đó lấy hai bình ngọc ra rồi đưa cho Trì Tuân Nhi.
- Quà gặp mặt lần đầu, đây cũng chẳng phải thứ gì quý giá, ta chỉ biết luyện đan mà thôi, tặng cho Tuân Nhi này.
Nếu hắn đã kết nghĩa huynh đệ với Trì Nguyên Thanh thì tất nhiên sẽ không thể gọi Trì Tuân Nhi là sư muội được.
- Tạ ơn Cửu thúc.
Trì Tuân Nhi biết kể từ giờ trở đi, phụ thân và Địch Cửu là mối quan hệ ngang hàng nên chủ động gọi một tiếng Cửu thúc.
Tình huống này khiến Địch Cửu hơi xấu hổ, hắn khẳng định tuổi tác Trì Tuân Nhi có khi còn lớn hơn mình.
- A…. Là Đại Ất Đan tứ phẩm, còn có một bình Thiên Phàm Đan đặc đẳng nữa.
Vốn dĩ Trì Tuân Nhi có phụ thân là Tiên Vương, cộng thêm gia gia nàng là cấp bậc Tiên Tôn, nên cũng không quá để ý đến đan dược Địch Cửu vừa cho. Tuy nhiên, khi quét thần niệm vào trong bình thì nàng lại khá ngạc nhiên.
Cha dư sức cho nàng mấy bình Đại Ất Đan, thế nhưng Đại Ất Đan tứ văn lại tương đối hiếm có. Nhất là đan dược chữa thương tứ phẩm đỉnh cấp như Thiên Phàm Đan mà cũng được Địch Cửu đưa cho cả bình.
Trì Nguyên Thanh mừng rỡ không thôi, ông vội vã cảm tạ Địch Cửu. Nữ nhi đã lâu không thể tu luyện nên tu vi vẫn đình trệ ở Tiên Quân hậu kỳ. Sau lần này, ông tính sẽ bế quan một thời gian, cũng dự định để nữ nhi bước vào cảnh giới Đại Ất Tiên. Thế nhưng, Trì Nguyên Thanh không hề nghĩ tới Địch Cửu lại chủ động đưa cho con gái một viên Đại Ất Đan tứ văn như vậy.
Tuy mức độ trân quý của nó kém xa Thất Khiếu Tụ Hồn Đan nhưng lại là thứ Tuân Nhi rất cần lúc này. Quả nhiên việc kết giao với Tiên Đan Đại sư là quyết định không tồi.
Địch Cửu lập tức khoát tay chặn lại.
- Nguyên Thanh đại ca, chúng ta đã là huynh đệ rồi, cần gì phải nói tạ ơn với mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Trì Nguyên Thanh bèn thôi, không tiếp tục dong dài nữa, ông nhìn một vòng quanh tầng trệt của cửa hàng, trong lòng bỗng nảy ra một ý kiến hay.
- Địch Cửu, đệ muốn bán đan dược ư?
Không chờ đối phương trả lời, Trì Nguyên Thanh tiếp tục nói:
- Đại Đỉnh nhìn qua an ổn thế thôi, kỳ thật đây là nơi giao thoa giữa các thế lực với nhau, đặc biệt là buôn bán đan dược, đa phần đều do những đại đan lâu nắm giữ. Nếu Cửu đệ muốn gia nhập, sợ rằng có chút khó khăn.
- Cha, hay người giúp Cửu thúc một tay đi.
Trì Tuân Nhi ngồi một bên hào hứng góp ý.
Mạng nhỏ của nàng là do Địch Cửu cứu, vừa gặp thúc ấy đã cho nàng một viên Đại Ất Đan tứ văn, nhờ viên đan dược này, nàng sẽ thành công đột phá cảnh giới Đại Ất Tiên trong thời gian ngắn nhất.
Nghe vậy, Trì Nguyên Thanh bèn cười khổ.
- Con đúng là coi trọng ta, với chút thực lực của ta mà muốn chen chân vào con đường buôn bán đan dược tại Đại Đỉnh còn chưa đủ đâu, nếu là sinh ý khác thì còn được.
- Nguyên Thanh đại ca lo xa rồi, ta không có ý định buôn bán đan dược mà dự tính sẽ gia nhập vào thị trường tiên linh trà.
Địch Cửu giải thích.
Trong lòng hắn cũng cảm thán không thôi, hắn đã biết từ lâu là việc buôn bán đan dược rất khó chen chân vào, bây giờ nghe Trì Nguyên Thanh nói, Địch Cửu lại càng xác định suy nghĩ của mình.
Cũng may ngay từ đầu hắn đã loại bỏ suy nghĩ kia.
- Tiên linh trà? Vậy mà lại là tiên linh trà…
Trì Nguyên Thanh nhìn chén trà trong tay, im lặng suy nghĩ.
- Cửu đệ, không phải ta bàn lui, thế nhưng đệ mà buôn bán mặt hàng này, chỉ sợ không kiếm được bao nhiêu tiên tinh.
Nghe thấy thế, Địch Cửu bèn nói:
- Chẳng phải mấy loại trà đã có trên thị trường đâu, trà này là do chính tay đệ chế ra, đợi khi lượt đầu tiên được luyện chế thành công, mong Trì huynh không chê mà tới phẩm trà.
- Tất nhiên, nếu cần hỗ trợ gì, đệ cứ việc nói với ta.
Trì Nguyên Thanh biết Đại Tiên Đan sư như Địch Cửu sẽ không thiếu khuyết tiên tinh nên dứt khoát không nói sẽ trợ giúp đối phương về vấn đề đó.
Địch Cửu bỗng nghĩ tới một việc.
- Nguyên Thanh đại ca, thế này đi, nếu huynh giúp ta kiếm một cây cổ trà để phục vụ cho việc luyện chế tiên linh trà, ta sẽ trích phần trăm cho huynh nhé.
- Đệ yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, còn phần trăm gì đó không có cũng được.
Trì Nguyên Thanh thoải mái đồng ý.
Địch Cửu lắc đầu từ chối.
- Thế thì không được, dù là huynh đệ ruột thịt đi chăng nữa cũng phải rõ ràng về mặt sổ sách, huynh đệ là huynh đệ, sinh ý là sinh ý.
Giao hảo của hắn và Trì Nguyên Thanh không giống như với Cảnh Kích, với y, Địch Cửu sẽ không cần phải trích phần trăm rõ ràng như vậy. Thế nhưng Trì Nguyên Thanh thì khác, quan hệ của bọn họ vẫn chưa đạt tới mức đó.
Tuy hiện giờ tiên linh trà vẫn chưa ra mắt, thế nhưng trong tương lai nếu nó bán chạy, không chia rõ ràng phần trăm, Địch Cửu đoán chắc sẽ xảy ra mâu thuẫn.
- Vậy cứ để ta một phần mười đi.
Ông cũng không dây dưa nữa mà dứt khoát đáp. Trên thực tế, Trì Nguyên Thanh quả thật không chút để ý tới mười phần trăm này, đừng nói một phần, dù là chín phần ông cũng chướng mắt.
Lại hàn huyên thêm một lúc, Trì Nguyên Thanh mới cùng nữ nhi cáo từ Địch Cửu.
Trì Tuân Nhi vừa hồi phục không lâu, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Còn Địch Cửu cũng muốn tranh thủ thời gian thành lập vườn thụ trà, sau đó tiến hành trồng Tiên Linh trà thụ.
Trên người Địch Cửu có tới mấy vườn Tiên Linh thảo, đều là thứ cướp được từ những tên Tông chủ kia, bây giờ hắn sẽ lấy ra một cái dùng để trồng Tiên Linh trà.
Sau khi chia gốc cây của Đại Tinh đan lâu thành 1000 nhánh, hắn liền sắp xếp chúng ngay ngắn trong dược viên, rồi thông qua trận pháp và tiên linh khí từ quy tắc bên ngoài giúp nó trưởng thành.
Về phần quản lý vườn trà, tất nhiên đều do Thụ đệ đảm đương.
Sau khi Địch Cửu mất một khoảng thời gian dài để hoàn thành mọi thứ thì Hoắc Thiển Thiên vừa khéo tìm đến.