Thế giới thứ chín

Chương 347




Dịch Trinh trông thấy chí ít có một nửa tông môn đứng về phía Lục Tây Côn thì trong lòng y liền trầm xuống.

Dù bên phía y có sát trận nhưng một khi đánh nhau, chỉ sợ Dịch Vận Tiên Tông cũng sẽ bị hủy theo. Có thể khẳng định nếu xảy ra hỗn chiến, người bên phe Lục Tây Côn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Còn phe y nhất định sẽ có một số người không toàn lực ứng phó mà len lén bảo toàn lực lượng.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ, Dịch Trinh đã ẩn giấu sát cơ đi, y bình tĩnh nói:

- Tôn chỉ của Dịch Vận luôn là giành phúc lợi cho Tiên giới. Tiên giới đại hỗn chiến không phải là chuyện Dịch Trinh ta muốn làm. Nếu các vị không nguyện ý hiệp thương, vậy hãy ước định ba ngày sau, ta sẽ mở ra Thiên Tường đại trận, mọi người muốn đi đâu thì cứ tự do mà đi, về sau đừng tìm tới chúng ta nữa.

Nghe Dịch Trinh nói vậy, đông đảo môn chủ nhẹ nhàng thở phào.

Nếu hôm nay thật sự diễn ra đại chiến thì Tân Sinh Tiên Vực xem như xong đời, kết cục chờ mọi người nhất định còn đáng sợ hơn cả Hoàng Hôn Tiên Vực lần trước. Bất cứ tông chủ nào bỏ mạng ở đây đều sẽ dẫn đến cục diện không chết không thôi.

- Vậy sau ba ngày, chúng ta ở ngoài Thiên Tường đại trận chờ Dịch tông chủ.

Lục Tây Côn dứt lời liền xoay người rời đi trước.

Một nửa tông chủ theo sau Lục Tây Côn rời khỏi Dịch Vận Tiên Tông. Một nửa kia vẫn ở lại.

Tân Sinh Tiên Vực đại tụ hội còn chưa kịp bắt đầu thì đã chia làm hai phe, một phe do Dịch Vận Tiên Tông Dịch Trinh cầm đầu, phe còn lại lấy Vô Cực Kiếm Đạo tông chủ Lục Tây Côn làm người dẫn dắt.

...

- Lục tông chủ, người thật sự muốn đi đến Hoàng Hôn Tiên Vực à?

Vừa rời khỏi đại điện, một môn chủ môn phái nhỏ vội vàng hỏi.

Lục Tây Côn ngưng trọng gật đầu.

- Không sai, nơi khởi nguồn Tiên giới vẫn luôn là Hoàng Hôn Tiên Vực. Tân Sinh nói trắng ra cũng chỉ là một góc nhỏ cách biệt. Huống hồ nơi đây nhiều nhất cũng chỉ còn lại thời gian khoảng một hai năm nữa thôi, rồi nó sẽ hoàn toàn trở thành Hoàng Hôn Tiên Vực thứ hai. Ngồi chờ chết không bằng quay về thử xem. Dù có chết thì chết trong nhà mình vẫn tốt hơn.

Không chỉ riêng mỗi Lục Tây Côn, đối với đại đa số tu sĩ thì Hoàng Hôn Tiên Vực vẫn là nhà của bọn họ.

Phủ chủ Đàm Mạch Cực Nguyên Tiên Phủ gật gù.

- Ta đồng ý với Lục tông chủ, gốc rễ của chúng ta vốn là ở Hoàng Hôn Tiên Vực. Vả lại ta không cho rằng Tịnh môn chủ sẽ vô duyên vô cớ trốn đi, Tịnh môn chủ luôn để tâm tới Tiên giới, nàng tới Hoàng Hôn Tiên Vực thì nhất định là do ở đấy có nơi nào đó hấp dẫn nàng.

Lời này không chỉ biểu thị riêng sự tin tưởng đối với Tịnh Lạc Ôn mà còn cho thấy sự tín nhiệm của ông với Thiên Tịnh môn. Có một câu Dịch Trinh không hề nói mò, đó chính là không chỉ riêng Dịch Vận Tiên Tông có thể quan sát được khí vận Tiên giới, Thiên Tịnh môn cũng làm được. Phải biết đệ tử Thiên Tịnh môn đều sở hữu Vô Cấu Linh Thể, loại tư chất ấy cực kỳ mẫn cảm với khí vận và tiên linh khí.

- Đúng vậy.

Lục Tây Côn tán thành ý kiến của Đàm Mạch, sau đó ông trầm mặc hồi lâu mới ngập ngừng bảo:

- Ta có một hoài nghi cực lớn, nếu không phải Tân Sinh Tiên Vực cũng lâm vào thời kỳ hoàng hôn thì ta chắc chắn không dám nói ra.

Mọi người nghe vậy bèn quay sang chăm chú nhìn xem Lục Tây Côn phát hiện ra điều gì.

Lục Tây Côn hít vào một hơi dài rồi mới nói:

- Chúng ta đều biết, sở dĩ Tiên giới lâm vào thời đại hoàng hôn là bởi vì khí vận Tiên giới di chuyển đúng khong? Các ngươi ngẫm lại xem, Tiên giới lớn như vậy, khí vận há có thể vô duyên vô cớ di chuyển? Ta hoài nghi lúc trước có người lấy mất chí bảo trấn áp khí vận Tiên giới, Tứ Phương Thần Đỉnh.

Cái gì?

Tất cả mọi người đều giật nảy mình, lấy cắp chí bảo trấn áp khí vận Tiên giới ư? Đây quả thực...

Loại chủ đề đáng sợ này khiến nhất thời không ai dám lên tiếng.

Trước đó vì sao Dịch Trinh lại dựng chuyện tước đoạt khí vận Tân Sinh để nói xấu Tịnh Lạc Ôn? Bởi nếu chuyện này mà được xác nhận, kết quả của thủ phạm chắc chắn chỉ có một con đường bị người người truy sát. Đáng tiếc nhân phẩm Tịnh Lạc Ôn quá tốt, tuy không phải tất cả mọi người đều tin bà nhưng cũng đủ để khiến Dịch Trinh khéo quá hóa vụng.

Lục Tây Côn thở dài:

- Ta biết chuyện mình vừa nói quá mức chấn động, nhưng trước khi sư phụ ta mất tích có truyền lại cho ta một đạo tin tức. Đoạn tin này chỉ có sáu chữ, Tứ Phương Thần Đỉnh Dịch Vận. Sư phụ ta không phải mất tích sau khi Tiên giới tiến đến thời kỳ hoàng hôn, ông ấy nhận lời mời của Cổn Đế và Dịch Vận Tiên Đế ra ngoài từ trước, lúc đi ông ấy còn căn dặn ta chuyện tuyển nhận đệ tử cho Vô Cực Kiếm Đạo. Không ngờ lần gặp đó lại thành vĩnh biệt. Sau đấy không lâu, khí vận Tiên giới bắt đầu tán loạn dần, sau nữa thì thời kỳ hoàng hôn tiến đến. Khi ấy Dịch Vận Tiên Tông đã cổ động mọi người giết chóc, cướp đoạt, gia tốc Tiên giới hoàng hôn...

Đông đảo mọi người đều kinh hãi nhìn Lục Tây Côn, bọn họ đoán được ông muốn nói gì. Ở đây có ai mà không biết sư phụ của Lục chưởng môn, đó là Vô Cực Kiếm Đạo đỉnh cấp Kiếm Đế - Hòa Khuynh Kiếm Đế.

Năm đó Hòa Khuynh Kiếm Đế nhất kiếm tung hoành toàn bộ Tiên giới, ngay cả các vị ngang hàng như Cổn Đế, Dịch Vận Tiên Đế, Trường Ý Tiên Đế, Thất Loan Tiên Đế cũng tự nhận bản thân không phải đối thủ của Kiếm Đế.

Quả nhiên, Lục Tây Côn tiếp tục nói:

- Ta hoài nghi Tứ Phương Thần Đỉnh dùng để trấn áp khí vận Tiên giới bị Dịch Vận Tiên Đế lấy mất, Cổn Đế tiền bối thì bị ông ta giết, sư phụ ta nhất định ngăn cản cũng bị Dịch Vận hại. Tu vi Dịch Vận Tiên Đế viên mãn nên rất có khả năng ông ta đã mang theo Tứ Phương Thần Đỉnh rời khỏi Tiên giới rồi cũng nên.

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Mang theo Tứ Phương Thần Đỉnh trấn áp khí vận Tiên giới rời khỏi đây ư? Nếu chuyện này mà truyền đi, Dịch Vận Tiên Tông chắc chắn sẽ trở thành tông môn bị người người truy sát.

Lời nói của Lục Tây Côn rất đáng tin, bởi vì Tiên giới có cực hạn. Chưa bao giờ nghe nói qua phía trên Tiên Đế còn có cảnh giới gì. Nếu muốn rời khỏi đây, xem ra ngoại trừ mượn nhờ Tứ Phương Thần Đỉnh thì không còn thủ đoạn nào tốt hơn.

...

Địch Cửu từ trong miệng Trác Văn Xu biết được Tinh Hà phái vẫn rất yên bình, Địch Địch và Cảnh Kích đều không tiến đến Tiên giới, trong lòng hắn bèn cảm thấy vô cùng yên tâm.

Lúc này Tinh Không Tiên Thành vẫn còn đang phát triển, Địch Địch và Cảnh Kích chưa nên vội tới làm gì.

Hắn cảm thấy hiện giờ mà tiếp tục nghiên cứu Trận Đạo chỉ tổ lãng phí thời gian, trước khi cường giả Tân Sinh Tiên Vực đến, Địch Cửu dứt khoát bế quan tu luyện tại trận tâm Đại Ngũ Hành Trận, chính là ngay trên Thiên Trúc Hà.

Đây là lần đầu tiên Địch Cửu đường đường chính chính bắt đầu tu luyện từ khi hắn đi vào Tiên giới. Hắn ngồi trên hai dòng thượng phẩm Tiên Linh Mạch, cộng thêm khí vận Tiên giới đang phát triển giúp tốc độ tu luyện của hắn một đường tăng tiến.

Thời gian nửa năm ngắn ngủi trôi qua, Địch Cửu đã bước vào Chân Tiên tầng 7. Đến đây, tốc độ tu luyện của hắn đã dần chậm lại, nhưng xét ra vẫn nhanh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.

Lại thêm ba tháng nữa trôi qua, tu vi của Địch Cửu vừa mới thăng lên Chân Tiên tầng 8 thì truyền tin châu trên cổ tay hắn đột nhiên phát sáng.

Địch Cửu lập tức đình chỉ việc tu luyện. Hắn nhanh độn đến bên tường phụ thành Tinh Không.

Trên tường thành, không chỉ có Nhan Tiêu Sa vừa bước vào Đại Ất Tiên, Cù Đồng, Võ Du đã bước vào Kim Tiên cảnh mà còn có mặt cả Bối Sơ Thái, Liễu Du Hân và một số chấp sự khác.

Địch Cửu đang muốn hỏi thăm môn chủ Thiên Tịnh môn thì Nhan Tiêu Sa đã bẩm báo:

- Thành chủ, mới vừa rồi Tịnh môn chủ yêu cầu ta phát tin tức cho người.

- Đúng vậy, ta cảm giác được bọn Dịch Trinh sắp tới.

Tịnh Lạc Ôn từ hư không đáp xuống bên cạnh Địch Cửu.

Địch Cửu tò mò hỏi:

- Tịnh môn chủ làm thế nào mà biết vậy?

Tịnh Lạc Ôn chữa thương tại Tinh Không Tiên Thành gần một năm, thương thế của bà sớm đã khôi phục. Bà mơ hồ cảm nhận được thực lực của Địch Cửu tăng lên không ít, thế nhưng vẫn như trước, bà không cách nào nhìn rõ tu vi chính xác của hắn được.

- Thành chủ, đẳng cấp của hộ trận phụ thành hơi thấp một chút, cho nên ta có bố trí mấy cái Xúc Khống pháp trận bên ngoài cách đây trăm dặm, chỉ có tu sĩ Đại Tiên cảnh trở lên đi ngang qua mới có thể làm nó phát tín hiệu. Trước đây không lâu, một cái xúc trận truyền tín hiệu về nên ta đoán hẳn là Dịch Trinh sắp đến rồi.

Tịnh Lạc Ôn là chủ một tông, hơn nữa còn là cường giả Tiên Vương, nhưng dù thương thế đã hoàn toàn khôi phục thì bà vẫn không dám khinh thị vị thành chủ Địch Cửu này chút nào.

Địch Cửu đương nhiên tin tưởng lời Tịnh Lạc Ôn, hắn thầm nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay, phương pháp đơn giản như vậy mà hắn không nghĩ tới.

Hắn vừa mở hộ trận phụ thành ra, vừa cất cao giọng nói:

- Cường giả Tân Sinh Tiên Vực sắp đến cướp đoạt gia viên của chúng ta. Hiện tại xin mời tu sĩ ngoài phụ thành tạm thời chuyển đến trong phụ thành...

Thanh âm Địch Cửu trong nháy mắt truyền đi khắp nơi, tất cả tu sĩ đang sinh hoạt nghe được đều cấp tốc thu thập đồ vật của mình rồi di chuyển vội vào trong phụ thành.

Vô số tu sĩ lớn tiếng cảm tạ Địch thành chủ đã cho phép những tán tu như họ tiến vào phụ thành tị nạn.

Mọi người ở đây đều từng nghe về trận chiến năm xưa. Nghe nói đệ tử Dịch Vận Tiên Tông vừa tới, không hỏi lý lẽ trái phải gì thì đã chém tận giết tuyệt tất cả tu sĩ ngoài thành.

Lần này tu sĩ Tân Sinh Tiên Vực lại đến, ai dám tiếp tục lưu lại bên ngoài? Nếu như phụ thành không cho phép tiến vào, bọn họ sẽ trốn đi thật xa rồi tính sau.

Tuy nhiên không phải tất cả tu sĩ đều lựa chọn tiến vào trong, một số ít người quyết định rời khỏi đây. Bọn họ nghe nói Tân Sinh Tiên Vực có cả cường giả Tiên Vương, nếu những cường giả đó tới, phụ thành và cả thành chính đoán chừng đều ngăn không nổi. Nếu đã ngăn không nổi, hiện tại bảo họ tiến vào phụ thành thì khác gì đi chịu chết đâu.

Dăm phút sau, bóng dáng mấy chục đạo phi thuyền mơ hồ xuất hiện.

Địch Cửu ném xuống một cây trận kỳ, hộ trận cấp ba phía ngoài phụ thành nhanh chóng khép lại.

Mặc dù có Tịnh Lạc Ôn ra tay giúp đỡ, tuy nhiên hắn vẫn cố dựa vào hộ trận của chính mình để thử đối phó với những cường giả từ Tân Sinh Tiên Vực.

“Bá bá bá!”

Từng đạo phi thuyền độn quang đáp xuống phía ngoài phụ thành, chí ít gần vạn người vọt xuống.

Những tu sĩ mới tới kích động hét lên:

- Nơi này có thể tu luyện, có khí tức sinh cơ, ta nhìn thấy cả nước, ta nhìn thấy cây xanh, ta nhìn thấy...

Dù câu nói đứt quãng nhưng ai ở đây cũng đều biết bọn họ nhìn thấy cái gì.