Thế giới thứ chín

Chương 346




Dịch Trinh cưỡng ép đè sát ý trong lòng lại rồi giơ ngọc giản trong tay lên, gằn giọng nói:

- Vừa rồi ta nhận được tin 36 đệ tử Dịch Vận Tiên Tông ta phái tới Hoàng Hôn đều đã vẫn lạc, không chừa một ai. Tu sĩ ở đấy chỉ có vài người vừa thăng lên Vực Cảnh, còn đệ tử Dịch Vận ta có hai người đã là Đại Ất Tiên rồi. Từ đó có thể khẳng định, bọn họ nhất định đã chết trong tay Tịnh Lạc Ôn…

Nghe vậy, một nam tử râu đen mặc áo gai bèn đứng lên, ôm quyền hướng về phía Dịch Trinh.

- Dịch Tông chủ, cách làm người của Tịnh Môn chủ chúng ta đều hiểu rõ. Nếu nói ngài ấy tước đoạt khí vận của Tân Sinh thì vẫn nên dành thêm thời gian điều tra mới tốt. Vả lại ta còn muốn hỏi một chút, vì sao 36 đệ tử của quý môn lại muốn truy sát Tịnh Môn chủ thế?

Sắc mặt Dịch Trinh vô cùng âm trầm khó coi, bởi vì y không tìm được cách giải thích nào hợp lý cho chuyện này. Nếu là người bình thường đứng ra thì tất nhiên y sẽ có tay chân giúp đỡ mình. Nhưng đối phương lại không phải tu sĩ bình thường mà là Lục Tây Côn, Tông chủ Vô Cực Kiếm Đạo, đồng thời còn là cường giả Tiên Vương hậu kỳ. Thực lực ông ta tuy không mạnh hơn y nhưng cũng chẳng yếu hơn là bao.

Mặc dù Dịch Trinh là Tông chủ môn phái đứng đầu Tiên giới, những gì y nói sẽ nhận được rất nhiều sự hưởng ứng của các tiên môn khác, thế nhưng Dịch Trinh cũng hiểu rõ, y vẫn không đủ sức ảnh hưởng tới một số người, trong đó có Lục Tây Côn. Vô Cực Kiếm Đạo và Dịch Vận Tiên Tông đều có địa vị tầm tầm nhau. Bàn về thực lực, Vô Cực có khi còn cường đại hơn Dịch Vận nhiều, người ta không chỉ nói mồm cho có, thực lực được chứng minh dựa vào trường kiếm trong tay đấy.

Quả nhiên sau khi Lục Tây Côn đứng ra chất vấn thì rất nhiều Môn chủ đều hướng ánh nhìn tò mò về phía Dịch Trinh.

Việc Dịch Vận Tiên Tông hiện giờ có khả năng hiệu triệu cực lớn tại Tiên giới đều là nhờ Tiên Đế Dịch Vận lưu lại dư uy mà thôi.

Hiện tại Tiên giới không có Tiên Đế, Vô Cực Kiếm Đạo chính là đại tông môn đỉnh cấp ở nơi đây, những gì Lục Tây Côn vừa nói là vấn đề mà đông đảo tu sĩ quan tâm tới, dẫn đến Dịch Trinh nhất định phải có câu trả lời hợp lý cho việc này mới được.

Dịch Trinh hắng giọng:

- Lục Tông chủ không hỏi thì ta cũng đang định giãi bày rõ ràng chuyện đó đây. Những năm gần đây, ta vẫn luôn một mực tìm kiếm lối vào Tân Sinh Tiên Vực, thẳng đến ba năm trước, cuối cùng cũng tìm được chút ít manh mối…

Nghe Dịch Tông chủ bảo y đã tìm được lối ra vào của Tân Sinh thì hết thảy mọi người đều nín thở tập trung.

Bấy giờ, toàn bộ đại điện chỉ có duy nhất âm thanh của y vờn quanh:

- Ba năm trước, ta mang theo một ít đệ tử đi điều tra việc dòng chảy khí vận di chuyển không bình thường.

Lời của Dịch Trinh hoàn toàn là sự thật, nếu nói tại Tiên giới có tông môn nào đủ khả năng làm việc này thì nhất định chỉ có mỗi Dịch Vận mà thôi. Lúc trước còn có rất nhiều tông môn đều phải dựa vào Dịch Vận Tiên Tông để tìm kiếm nơi xây dựng trụ sở.

- Chính vì vậy ta mới phát hiện được việc Tịnh Lạc Ôn đã tước đoạt đi khí vận Tiên giới. Khi ấy ta tức giận nên đã nghiêm hỏi khiến Tịnh Lạc Ôn cực kỳ kinh hoảng. Bà ấy hứa hẹn sẽ trả lại toàn bộ khí vận đã lấy, đồng thời cũng nguyện ý để đệ tử Thiên Tịnh Môn tới trấn áp khí vận…

Vốn dĩ, Dịch Trinh chỉ tính đem mọi chuyện đổ lên người Tịnh Lạc Ôn là được, dựa vào địa vị của y thì hẳn sẽ không có ai phản bác mới đúng. Thế nhưng bây giờ lại đụng phải khúc gỗ cứng là Lục Tây Côn, thời điểm y giải thích tới đây, trong lòng mới đột nhiên giật thót, dường như trong lời y vừa nói có lỗ hổng không nhỏ thì phải.

Tuy vậy, đã trót đâm lao thì phải theo lao, Dịch Trịnh làm bộ làm tịch thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói:

- Dịch Vận và Thiên Tịnh chính là hai đại tông môn trên Tiên giới, thế nên Dịch Trinh ta vẫn luôn một mực xem Thiên Tịnh như anh em tông môn đồng hao, không ngờ tới Tịnh Lạc Ôn vậy mà dám ám toán ta.

Tuy rằng hiện tại có rất nhiều vị Tông chủ phân vân, nhưng vẫn còn người nghe ra được vấn đề từ những gì Dịch Trinh nói.

Mà Lục Tây Côn chính là người đầu tiên phát hiện có gì không ổn, ông đứng lên hỏi thẳng:

- Dịch Vận Tông chủ, đại trận Thiên Tường vốn là do ngươi dẫn dắt mọi người cùng nhau bố trí, vì vậy mà khiến không ít vị Tông chủ vẫn lạc. Mà hiện giờ trận kỳ dùng để mở đại trận cũng nằm trên người Dịch Tông chủ đây, xem như Tịnh Môn chủ ám toán ngươi một cách vội vàng thì cũng chẳng cách nào cướp được viên trận kỳ ấy mới đúng chứ?

Nghe thấy câu hỏi mang đầy tính chất vấn của ông ta làm Dịch Trinh nghẹn ngang lồng ngực, y không ngờ Lục Tây Côn có thể không nể tình đến mức đem lỗ hỏng từ lời nói của y phát biểu trước đông đảo mọi người như vậy.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm Dịch Trịnh, đợi y giải đáp thắc mắc này. Dịch Trịnh lấy lại bình tĩnh, mặt không đổi sắc tiếp tục biện hộ:

- Sở dĩ ta có thể dẫn mọi người đi bố trí đại trận Thiên Tường chủ yếu là do ta từng đi qua đó rồi. Mà khi trước, tổ sư khai sơn của Thiên Tịnh Môn và Dịch Vận Tiên Tông có giao hảo với nhau, hai ngài ấy cũng đã từng đi qua Thiên Tường. Ta đoán sau khi đại trận được bố trí xong, Tịnh Lạc Ôn vẫn luôn tìm cách phá giải nó. Thẳng đến mấy năm trước, bà ấy mới đủ khả năng nên bắt đầu cướp đoạt khí vận của Tân Sinh Tiên Vực về cho riêng mình.

Tuy lời giải thích này có chút gượng ép nhưng vẫn còn chấp nhận được. Bởi vì năm xưa Thiên Tịnh và Dịch Vận đúng là có mối quan hệ mật thiết, hai môn phái này một sáng một tối đều cực kỳ nổi danh trên Tiên giới. Trong truyền thuyết còn ghi lại, tổ sư Thiên Tịnh Môn và Dịch Vận Tiên Tông có chút dính líu không rõ ràng.

Nghe xong, Lục Tây Côn liền khẽ lắc đầu rồi ngồi xuống, từ chối cho ý kiến về lời giải thích của y, nhưng ông vẫn thắc mắc:

- Thì ra là vậy, chỉ là vì sao 36 đệ tử quý tông tại Hoàng Hôn Tiên Vực lại đột ngột cùng vẫn lạc vào hôm nay, chuyện này đúng là có chút cổ quái. Theo lý thuyết, bọn hắn truy ra chỗ ở của Tịnh Môn chủ xong phải trở về bẩm báo ngay chứ.

Sắc mặt Dịch Trịnh trầm xuống, y lạnh lùng nói:

- Lục Tông chủ, ta mời tất cả tới đây là để mọi người cùng nhau đi đến Hoàng Hôn Tiên Vực điều tra việc đó, không phải để ngươi tra hỏi ta đâu.

Theo câu nói này, khí thế Tiên Vương viên mãn liền bộc phát ra quanh thân Dịch Trinh.

Nếu Dịch Trinh muốn uy hiếp người khác thì làm vậy còn có thể thành công. Bất quá, dù đây là địa bàn của Dịch Vận thì y có muốn uy hiếp Lục Tây Côn cũng chẳng được. Lục tông chủ khẳng khái đáp:

- Ta thật hoài nghi những gì ngươi nói, bởi vì ta hiểu rõ Tịnh Môn chủ không có cách nào ám toán ngươi, nói chính xác hơn, là vì chính mắt ta từng nhìn thấy ngươi ám toán Tịnh Môn chủ kia kìa, còn có Tịnh Lạc Lâm - Trưởng lão Thiên Tịnh Môn sau đó cũng biến mất không thấy đâu. Ngươi giải thích chuyện này xem.

- Ngươi đừng có ngậm máu phun người…

Sát khí quanh thân Dịch Trinh lập tức bạo động, sắc mặt y giận dữ vô cùng.

Lục Tây Côn thấy vậy bèn bật cười.

- Lục Tây Côn ta trước giờ có gì nói đó, dù Dịch Vận Tiên Tông ngươi cường đại đi chăng nữa cũng chẳng thể uy hiếp được Vô Cực Kiếm Đạo của ta.

Không biết Dịch Trinh bỗng dưng nghĩ tới điều gì mà sát khí trên mặt thoáng chốc phai nhạt hẳn.

- Nếu Lục Tông chủ hoài nghi ta thì cứ rời khỏi đây đi, điều ta mong muốn là mọi người đồng tâm hiệp lực chứ không phải hoài nghi lẫn nhau.

Nghe thấy lời nói dối trá của đối phương, Lục Tây Côn cười lạnh:

- Dù Dịch Tông chủ không nói thì ta cũng chẳng có ý định tham gia hành động lần này. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể mở ra đại trận Thiên Tường để Vô Cực Kiếm Đạo ta trở về Hoàng Hôn Tiên Vực.

Dịch Trinh lắc đầu.

- Đại trận Thiên Tường liên quan tới an nguy của toàn bộ Tân Sinh, há có thể ngươi nói mở là mở.

Lục Tây Côn cười lớn một tràng, nhưng trên mặt ông lại chẳng có tí vui vẻ nào, cười to xong, ông chỉ thẳng vào mặt Dịch Trinh rồi bảo:

- Dịch Trinh à, Dịch Vận Tiên Tông của ngươi muốn đi Hoàng Hôn Tiên Vực thì cứ xách mông lên mà đi, hiện tại đến phiên Vô Cực Kiếm Đạo ta muốn đi lại không được. Ha ha ha, lúc trước mọi người đưa ngươi giữ trận kỳ Thiên Tường cũng không phải nói đại trận là của Dịch Vận ngươi.

Quả nhiên, ông vừa nói hết câu, sắc mặt các vị Tông chủ khác đều có chút khó coi.

Nói trắng ra, họ chỉ để quyền khống chế đại trận cho Dịch Vận Tiên Tông giữ mà thôi, cũng chẳng bảo Dịch Trinh muốn dùng liền dùng, lại còn chẳng cho những người khác sử dụng.

Lục Tây Côn căn bản không định cho Dịch Trinh cơ hội phản bác, ông nhanh chóng ôm quyền nói với mọi người đang có mặt ở đây:

- Các vị Tông chủ, các vị đạo hữu. Vô Cực Kiếm Đạo không muốn phải tiếp tục tham gia cái loại đại hội dối trá này nữa. Nếu như năm đó không phải Dịch Vận bốc lên đại chiến thì Hoàng Hôn Tiên Vực làm gì có nhiều người chết như thế. Về sau ta mới biết được Dịch Trinh vì giảm bớt tu sĩ tiến vào tân Sinh mà làm nên tội ác tày trời như vậy, thế nhưng ngẫm lại xem, Dịch Vận thì chết bao nhiêu người? Hôm nay, nếu Dịch Vận còn không từ bỏ kế hoạch kia thì thứ lỗi cho bọn ta không phụng bồi.

- Lục Tây Côn, ngươi muốn chết…

Lòng dạ Dịch Trinh dù sâu cỡ nào cũng không nhịn được nữa. Gã lấy ra một viên trận kỳ rồi khởi động sát trận, trong chớp mắt toàn bộ Tân Khách Điện đều bị sát ý cuồng bạo bao phủ.

Thấy vậy, toàn bộ Tông chủ của các Đại Tông môn đều triệu hồi pháp bảo của mình ra.

Tông chủ Đàm Mạch của Cực Nguyên Tiên Phủ là người đầu tiên đứng về phía Lục Tây Côn.

- Cực Nguyên Tiên Phủ ta sẽ cùng tiến cùng lùi với Lục Tông chủ.

- Quảng Trận Tiên Môn của ta cũng vậy…

- Nam Bình Tiên Cung….

Trong khoảng thời gian ngắn, có ít nhất một nửa Tông chủ và đại biểu của các đại thế lực đứng bên người Lục Tây Côn.

Người có thể sống sót được tới ngày hôm nay làm gì có ai là đồ ngốc?

Cho dù Lục Tây Côn không nói thì sự tình năm đó của Hoàng Hôn Tiên Vực cũng đã bị rất nhiều người hoài nghi rồi. Mấu chốt là sau thời đại Hoàng Hôn, tất cả các Tông môn Tiên giới chỉ có duy nhất đệ tử Dịch Vận là không thiếu người nào.

Việc làm mọi người hoài nghi hơn hết thảy là Lục Tây Côn lại nhìn thấy Dịch Trinh đánh lén Tịnh Lạc Lâm, đã vậy y lại còn hướng mũi dùi về phía Tịnh Môn chủ nữa chứ. Tịnh Lạc Ôn là ai, rất nhiều người đều rõ, khi Dịch Trinh nói Môn chủ Thiên Tịnh Môn tước đoạt khí vận Tiên giới thì chẳng mấy ai tin.

Thế cũng thôi đi, không ngờ Dịch Trinh lại ngăn cản không cho Lục Tông chủ đi tới Hoàng Hôn Tiên Vực, mà đệ tử Dịch Vận Tiên Tông thì lại có thể tùy ý ra vào, đây mới là lúc y thật sự phạm sai lầm.