Thế giới thứ chín

Chương 348




Ánh mắt Dịch Trinh hướng thẳng về phía Thiên Trúc Hà của Tinh Không Tiên Thành. Tuy Địch Cửu đã sử dụng trận pháp che giấu việc khí vận ngưng tụ tại dòng sông này nhưng y vẫn cảm nhận được sự bất thường từ đó. không phải vấn đề chính, trọng điểm là khí vận ở nơi đây không những không hề tán loạn mà còn ngưng tụ lại nữa.

Khó trách, hóa ra bọn họ sở hữu được một chỗ phát nguyên khí vận.

- Đây là địa bàn của Thiên Trúc Tiên Môn ta, thế mà lại bị mấy con sâu kiến này chiếm mất, quả là sự khiêu khích lớn nhất với Thiên Trúc.

Một âm thanh tức giận bất ngờ quát lớn.

Mọi người quay sang nhìn, thì ra người vừa lên tiếng là Tông chủ Đậu Trạch của Thiên Trúc Tiên Môn. Nhớ năm đó Thiên Trúc cũng có cường giả Tiên Đế, danh xưng Đại Trúc trấn thủ. Mặc dù không lợi hại bằng Ngũ Đại Tiên Đế nhưng vẫn là anh hùng số một số hai. Hiện tại Thiên Trúc Tiên Môn đã mai một đi nhiều, chỉ còn xót lại Đậu Trạch là Đại La Tiên trung kỳ mà thôi.

Một đám người vốn đang hưng phấn đột nhiên bình tĩnh lại, đúng rồi, nơi này chính là địa bàn của Thiên Trúc Tiên Môn. Dù có cướp về cũng là danh chính ngôn thuận mà.

Tại Tiên giới, việc chiếm cứ trụ sở Tông môn của người khác là thiên cừu đại hận, căn bản không cách nào hóa giải được hết. Cho dù là Tông chủ Dịch Vận Tiên Tông cũng không thể trắng trợn cướp đoạt trụ sở tông môn nhà người ta.

Lúc này, rất nhiều tu sĩ đã nghĩ đến việc phải làm cách nào để nịnh nọt Đậu Trạch kia một chút. Bởi vì người có thể tu luyện càng gần trụ sở Thiên Trúc thì sẽ càng có thêm nhiều linh khí hơn, cơ hội trong việc thăng cấp sẽ rất cao.

Bỗng dưng, một âm thanh cười lạnh truyền tới tai tất cả những người có mặt.

- Từ sau thời đại Hoàng Hôn, Thiên Trúc Tiên Môn cũng chính thức từ bỏ chỗ này để đi tới Tân Sinh Tiên Vực. Bây giờ lại bảo nơi đây là trụ sở tông môn của mình, quả là người không biết xấu hổ thì làm gì cũng được mà.

Nghe thế, Đậu Trạch tuy phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là lão đang bận tâm xem sau khi thu Tinh Không Tiên Thành về tay thì lão nên phân chia thế nào mới hợp lý.

Lão là Tông chủ Thiên Trúc Tông Môn, tất nhiên sẽ ở chỗ tốt nhất rồi. Những địa phương còn lại có thể thương lượng với Dịch Trinh, còn phải nghĩ xem ai có thể thành lập trụ sở Tông môn bên ngoài Thiên Trúc của lão nữa chứ.

Còn trường hợp không thể đoạt lại được Tinh Không Tiên Thành thì Đậu Trạch hoàn toàn không nghĩ tới.

Đừng nói bên ngoài phụ thành chỉ có một hộ trận cấp ba bé nhỏ, cho dù là cấp sáu thì tính sao?

Tuy nhiên, điều Đậu Trạch không nghĩ tới là việc có người dám nói địa phương này không thuộc về Thiên Trúc Tiên Môn của lão, đây là chuyện không có khả năng xảy ra.

Trông thấy Phủ chủ Đàm Mạch của Cực Nguyên Tiên Phủ mỉa mai mình, sắc mặt lão tối sầm lại.

- Đàm Phủ chủ có ý gì thế? Một ngày nào đó mà trụ sở Cực Nguyên Tiên Phủ của ngươi bị chiếm cứ, không biết ngươi còn cảm thấy đó là điều đương nhiên không?

Thấy thái độ đối phương như thế, Đàm Mạch chỉ cười lạnh đáp:

- Những gì Cực Nguyên Tiên Phủ đã bỏ qua thì không còn thuộc quyền sở hữu của ta nữa. Ngươi thích thì cứ tới đi.

Nói hết câu, Đàm Mạch lập tức hướng về phía Tịnh Lạc Ôn đang đứng trên phụ thành, ôm quyền chào hỏi.

- Tịnh Môn chủ, đã lâu không gặp.

Tịnh Lạc Ôn đáp lễ, vô cùng khách khí nói:

- Tịnh Lạc Ôn gặp qua Đàm Phủ chủ.

Lục Tây Côn cũng bước tới trước, ôm quyền bảo:

- Vô Cực Kiếm Đạo Lục Tây Côn gặp qua Tịnh Môn chủ. Lúc trước có người nói Tịnh Môn chủ đánh cướp khí vận Tân Sinh Tiên Vực, Lục mỗ thật sự khó mà tin được.

Tịnh Lạc Ôn mỉm cười, bình tĩnh đáp:

- Đa tạ Lục Tông chủ tín nhiệm.

Bà không hề phản bác cũng chẳng biểu hiện ra sự phẫn nộ khi bị người hãm hại. Rất hiển nhiên Tịnh Lạc Ôn đã sớm đoán được người vu oan cho mình là ai.

Lục Tây Côn tiếp tục nói:

- Tịnh Môn chủ, thật không ngờ ở Hoàng Hôn Tiên Vực vẫn còn một chốn cực lạc thế này, hiện tại Vô Cực Kiếm Tông của ta không còn chỗ để đi, không biết có thể ở lại một chỗ gần đây không?

Lúc này thì cần gì thận trọng và khách khí nữa, nơi đây hẳn là địa phương duy nhất có thể sinh tồn được tại Tiên giới. Bây giờ mà còn khách khí, sĩ diện thì chẳng phải đang khinh thường mạng nhỏ nhà mình sao?

Không đợi Tông chủ các tông môn còn lại lên tiếng, Tịnh Lạc Ôn đã trả lời:

- Nếu đây là chỗ của ta thì tất nhiên Lục Tông chủ muốn ở bao lâu cũng được, Tịnh Lạc Ôn vô cùng hoan nghênh. Chỉ là Tinh Không chẳng phải do ta làm chủ, ta cũng chỉ ở nhờ...

- Tịnh Môn chủ nói không sai, nơi này đúng là thuộc quyền sở hữu của Thiên Trúc Tiên Môn.

Tịnh Lạc Ôn còn chưa dứt lời, Đậu Trạch đã vội vàng cắt ngang.

Bà nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ý ta không phải Thiên Trúc Tiên Môn.

Bấy giờ, Địch Cửu mới đứng lên.

- Tịnh Môn chủ, châu chấu ở đâu lại bay tới Tinh Không Tiên Thành ồn ào nhiễu loạn thế nhỉ.

Tịnh Lạc Ôn từ tốn đáp:

- Địch Thành chủ nói không sai, nơi này không có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Trúc Tiên Môn cả.

Đậu Trạch tức đến hô hấp hỗn loạn, thế nhưng lão không dám cãi nhau với Tịnh Lạc Ôn, dù như thế nào đi nữa thì bà ấy vẫn là Tiên Vương, trong khi lão chỉ mới đạt đến tu vi Đại La Tiên mà thôi. Đậu Trạch ôm quyền, xoay người nói với Dịch Trinh:

- Xin Dịch Tông chủ chủ trì công đạo cho Thiên Trúc Tiên Môn ta.

Sau khi nói xong, Đậu Trạch lặng lẽ truyền âm cho Dịch Trinh.

“Dịch Tông chủ, chờ đoạt được Tinh Không xong, Dịch Vận và Thiên Trúc sẽ cùng nhau chia đều nó. Tương lai người nào có thể ở lại phụ cận thành đều nghe ngài phân phó.”

Thái độ biết điều của Đậu Trạch khiến Dịch Trinh vô cùng hài lòng, gã bước lên trước, đi tới ngay bên ngoài hộ trận, bình tĩnh nói với Địch Cửu:

- Ngươi chỉ là một tên sâu kiến vừa tới Tiên giới mà cũng dám chiếm cứ trụ sở Thiên Trúc Tiên Môn ư? Đừng tưởng có được Tiên Vương hỗ trợ thì nghĩ mình đủ tư cách nói chuyện với Bản tông. Ta cho ngươi thời gian mười giây để mở hộ trận ra, bằng không đừng trách ta ra tay độc ác.

Nghe thế, Địch Cửu mới xoay người lại nói với vô số tu sĩ đứng đằng sau:

- Lão thất phu đó nói muốn đánh phá phụ thành, giết cùng đuổi tuyệt chúng ta kìa. Chắc mọi người còn chưa biết gã ta là ai nhỉ, đấy chính là Dịch Trinh, Tông chủ Dịch Vận Tiên Tông. Các vị có biết vì sao Tiên giới lại bước tới thời đại Hoàng hôn không? Đó là vì Dịch Vận Tiên Tông cao cao tại thượng cướp đoạt bảo vật trấn áp khí vật Tiên giới, dẫn đến khí vận tán loạn không ngưng tụ được. Hiện tại Tinh Không Tiên Thành khó khăn lắm mới tập hợp được một ít khí vận, vậy mà gã ta lại muốn tới gây tai họa tiếp, mọi người nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?

- Chúng ta xin thề, sống chết cũng phải bảo hộ Tinh Không Tiên Thành, tiêu diệt Dịch Vận Tiên Tông rác rưởi kia.

Vô số âm thanh gào thét vang lên trong phụ thành khiến tất cả tu sĩ phía ngoài ngây ngẩn cả người, vậy mà chúng cũng dám nói ư? Lại còn cái gì mà thời đại Hoàng Hôn xảy ra là do Dịch Vận Tiên Tông chiếm mất bảo vật trấn áp khí vận Tiên giới nữa chứ. Việc này chẳng khác nào thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Dịch Trinh.

Ngay cả Lục Tây Côn cũng phải rung động ngước nhìn Địch Cửu kỹ hơn, ông ta dù có căn cứ để đoán cũng chẳng dám đứng trước mặt Dịch Trinh hùng hồn nói lý. Còn Địch Thành chủ này… quả nhiên muốn lên trời luôn rồi.

Những lời ấy vừa nói ra, chính là xác định cục diện không chết không thôi giữa hai bên. Không chỉ Địch Thành chủ mà còn kéo thêm tất cả những tu sĩ có mặt ngày hôm nay, thậm chí ngay cả Tu chân giới có khi cũng bị liên lụy. Còn Dịch Vận Tiên Tông thì sao, không một ai nghĩ vị Địch Thành chủ vừa mới phi thăng này sẽ tạo được bất kỳ hậu quả nào có thể thương tổn tới họ hết.

Đứng bên ngoài hộ trận, ánh mắt Dịch Trinh thiếu chút nữa là phun ra lửa. Vô luận là thật hay giả, chỉ dựa vào câu nói kia của Địch Cửu cũng đủ kéo Dịch Vận Tiên Tông xuống nước. Dù ngoài mặt chẳng ai dám nghị luận nửa câu nhưng trong lòng mọi người chắc chắn sẽ có một cái ung nhọt.

Ngay cả phản bác Dịch Trinh cũng chẳng thèm làm, y chỉ nhìn chằm chằm lên tường thành, lạnh lùng nói:

- Tất cả có nguyện ý cùng ta san bằng chỗ này để chọn một nơi thành lập trụ sở Tông môn không?

Về phần những tu sĩ bên trong Tinh Không Tiên Thành, đối với y mà nói thì bọn họ chẳng khác nào người đã chết.

Thấy tình huống trước mắt, Địch Cửu có chút kinh ngạc nhìn đối phương, chẳng lẽ những gì hắn suy đoán đều chính xác ư? Sở dĩ Địch Cửu nghĩ vậy là do trước đó Dịch Vận Tiên Tông từng xem xét chỗ ẩn chứa khí vận Tiên giới. Đồng thời, Tịnh Lạc Ôn cũng nói với hắn sau khi Dịch Vận Tiên Đế mất tích thì thời đại Hoàng Hôn mới bắt đầu. Cho nên hắn hoài nghi Tứ Phương Thần Đỉnh trấn áp Tiên giới đã bị Dịch Vận Tiên Đế mang đi.

Tuyệt đại đa số những người có mặt ngày hôm nay đều là Tông chủ Tiên tông hoặc một vài gia tộc có thế lực cường đại. Nguyên bản Lục Tây Côn sẽ không ở chung một chỗ với đám người Dịch Trinh, nhưng sau khi ra khỏi đại trận Thiên Tường thì bọn họ tình cờ phát hiện một tên tu sĩ của Hoàng Hôn Tiên Vực.

Từ trong miệng người này, họ lại biết thêm về Địch Thành chủ vừa mới phi thăng lập nên Tinh Không Tiên Thành, mà tiên thành ấy lại có thể giúp mọi người tu luyện.

Chính vì thế mà cả bọn mới đồng loạt tới thẳng nơi đây.

Theo lời Dịch Trinh hiệu triệu, đông đảo Tông chủ và cường giả các thế lực lớn nhỏ nhao nhao tiến về phía sau lưng Dịch Trinh. Những người vốn đi theo Lục Tây Côn lúc này cũng vơi đi một nửa.

Theo Dịch Vận Tiên Tông dẫn dầu để công kích tiên thành do tên sâu kiến vừa phi thăng lập nên, đoán chừng chỉ mất vài phút là xong. Nếu bây giờ mà không tham gia, đợi Tinh Không Tiên Thành bị công phá, mấy người họ muốn chia phần cũng chẳng còn cơ hội.

Đàm Mạch quan sát những người đã rời khỏi, cau mày hỏi:

- Lục huynh, chúng ta phải làm thế nào đây?

Thở dài một hơi, nếu Lục Tây Côn ông cũng gia nhập lần công kích này thì hiển nhiên sẽ phải nhận Dịch Trinh làm người dẫn dầu. Thế nhưng không tham dự thì sau khi Tinh Không Tiên Thành bị oanh phá, ông và mọi người sẽ không có chỗ náu thân.

Sau khi do dự một chút, Lục Tây Côn mới nhìn thoáng qua Tịnh Lạc Ôn trên cửa thành, khẽ đáp:

- Nếu Tịnh Môn chủ vẫn còn đứng đây thì chúng ta cứ chờ một chút xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

Tốt xấu gì Tịnh Lạc Ôn cũng là một Tiên Vương, bà ấy hẳn sẽ không để đám Dịch Trinh dễ dàng thực hiện ý đồ của mình.

Liệu Tinh Không Tiên Thành có chống đỡ nổi không?

-