- Cù sư đệ à, ta tính sẽ bố trí một Ngũ Hành Đại Trận để trấn áp khí vận Tiên giới…
Nghe Cù Đồng gọi mình là sư huynh, Địch Cửu bèn dứt khoát gọi y là sư đệ luôn. Trong tương lai, sau khi thành lập tiên thành xong thì Cù Đồng sẽ tu luyện ở chỗ này, gọi như vậy cũng xem như phù hợp.
Địch Cửu còn chưa nói hết câu thì Cù Đồng đã vội góp lời:
- Nếu dùng cách này để trấn áp khí vận thì tốt nhất nên có thêm Ngũ Hành Kỳ nữa.
- Ta biết, thế nhưng Ngũ Hành Kỳ thật sự rất khó để có được, tạm thời ta sẽ dùng trận kỳ bình thường để thay thế.
Địch Cửu gật gù đáp. Nếu không có Ly Địa Diễm Quang Kỳ thì hắn cũng không dám nghĩ đến việc sẽ dùng Ngũ Hành Đại Trận để trấn áp khí vận.
Cù Đồng im lặng ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó đột ngột hô to:
- Địch sư huynh à, hình như ta biết Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ ở chỗ nào rồi.
- Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ? Nó ở đâu?
Ban đầu hắn dự định sẽ bố trí Ngũ Hành Đại Trận, tuy nhiên Cù Đồng lại phát hiện chỗ còn xót lại chút khí vận tại Tiên giới. Vậy Địch Cửu sẽ cải biên sách lược sao cho phù hợp nhất có thể. Bởi vì Ngũ Hành Đại Trận là dùng để trấn áp khí vận chứ không còn dùng để tụ tập tiên linh khí nữa.
Chỉ cần dùng cách này trấn áp nó thì những khí vận đã tán loạn kia sẽ dần dần tụ hợp lại. Thậm chí khí vận từng bị người khác cướp đi cũng sẽ được tạo dựng lại. Việc khôi phục bộ dạng trước thời đại Hoàng Hôn mà nói không phải là không có cơ hội.
Cộng với tin tức của Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ từ Cù Đồng càng khiến Địch Cửu vui mừng gấp bội. Lúc trước hắn nghĩ dùng Ly Địa Diễm Quang Kỳ để trấn áp khí vận là đủ, hiện tại có thêm Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ thì sẽ giúp tốc độ tụ tập khí vận nhanh hơn, thậm chí còn có thể hỗ trợ tiên thành mở rộng được gấp đôi so với dự tính của hắn.
Mỗi một cây Ngũ Hành Kỳ đều là Tiên Thiên Linh Bảo, ngũ kỳ bao gồm Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, Ly Địa Diễm Quang Kỳ, Tố Sắc Vận Giới Kỳ, Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ và Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ.
Khả năng tập hợp đủ ngũ kỳ không lớn, có thể có được hai thanh đã là đại khí vận.
Điều khiến Địch Cửu lo lắng nhất lúc này là việc hắn có thể lấy Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ về tay hay không.
- Ta nghe nói có người từng chuyển hóa Tiên nguyên tại Tam Hành Tiên Thành. Thành chủ nơi đó là Trịnh Tam Hành, một cường giả Kim Tiên. Người khác bảo thời điểm gã tấn cấp chẳng có lôi kiếp nào đánh tới, ta thật hoài nghi gã chỉ là ngụy Kim Tiên mà thôi. Tòa thành đó do chính gã sáng lập ra, tại nơi này Trịnh Tam Hành chính là vương, không có ai dám bất kính với gã cả. Bất luận người nào dám phạm thượng đều sẽ lập tức bị gã biến thành bộ xương khô.
Cù Đồng thở dài một hơi.
Y không chỉ hoài nghi gã ta là ngụy Kim Tiên mà còn hoài nghi chính mình cũng là ngụy Chân Tiên. Chỉ có Địch Cửu từng vượt qua lôi kiếp mới là Chân Tiên chân chính.
Trong lúc nói chuyện, Cù Đồng lấy ra một viên ngọc giản đưa cho Địch Cửu.
- Địch huynh à, ngọc giản này chính là bản đồ đi tới Tam Hành Tiên Thành. Nếu huynh muốn, ta nguyện ý đi cùng huynh.
Địch Cửu cầm ngọc giản trong tay, hắn dùng thần niệm quét qua một chút rồi trả lại cho người đối diện.
- Đệ không cần đi cùng ta mà hãy giúp ta làm một chuyện. Ta có một người bằng hữu tên là Bối Sơ Thải, ta và huynh ấy đã có hẹn với nhau, ai tìm được chỗ dừng chân trước thì tới Cổn Đế Hải lưu lại tin tức. Nếu Bối Sơ Thái đang ở đó, đệ hãy dẫn y về đây đi. Nếu không, đệ cứ dựa vào thủ pháp trên ngọc giản này mà lưu lại ấn ký tại Cổn Đế hải, sau đó trở về giúp ta một tay là được.
- Vâng sư huynh, ta sẽ xuất phát ngay.
Cù Đồng nhanh chóng đồng ý.
Y đã trải qua ngần ấy năm tại Tiên giới mà sống không khác gì hành thi tẩu nhục hết. Hiện tại đã có mục tiêu nên Địch Cửu bảo y làm gì y cũng thấy vui vẻ mà làm.
Đợi Cù Đồng đi khuất, Địch Cửu lập tức bố trí một Ẩn Nặc Tiên Trận che lắp đường tiên tuyền ấy. Sau đó mới đi thẳng về phía Tam Hành Tiên Thành theo như chỉ dẫn trong ngọc giản.
….
Khoảng cách giữa hai nơi cực kỳ xa xôi, dù có phương vị từ Cù Đồng cộng với Thần Niệm Độn nay đã độn xa hơn gấp mười lần so với trước, thì Địch Cửu cũng phải bỏ ra mấy ngày di chuyển mới có thể mang theo Mặc Vũ Xuân tiến vào tòa tiên thành kia.
Tam Hành Tiên Thành này trông khá giống thành thị tu chân tại Tu Chân Giới. Hai chữ Tam Hành to lớn lại có chút cổ xưa đang lơ lửng trên tường thành. Hai bên là tu sĩ Vực Cảnh viên mãn mặt ủ mày chau đứng canh gác khiến người khác có một loại cảm giác họ yếu ớt vô cùng. Đứng ở phía xa quan sát một hồi Địch Cửu vẫn không thấy có bất kỳ người nào ra vào thành hết.
Khi đi tới cửa thành, hắn trông thấy bên cạnh đó có một tấm bảng viết: “Đóng góp 1 tỷ linh thạch thượng phẩm hoặc 800 tiên tinh sẽ được tiến vào Tam Hành Tiên Thành định cư vô hạn, tự do lui tới.”
- Tiểu tử kia, ngươi muốn vào thành à?
Tên thủ viện đang đứng gác liếc khóe mắt về phía Địch Cửu một chút, hữu khí vô lực nói.
Vốn Địch Cửu đang tính trả lời thì bỗng thấy một tên tu sĩ áo xanh ném một nữ tử từ trên tường thành xuống.
Hiển nhiên kinh mạch và tu vi của nữ tử nọ đã bị khóa lại, mà phía dưới tường thành toàn là gai sắt thật dài, những gai sắt đó phải dài khoảng chừng đến 5 thước.
Giữa đống gai kia là vô số thi cốt với đầy máu loang lỗ trên quần áo, hắn còn trông thấy hai người có vẻ vừa mới chết cách đây không lâu, thi thể vẫn chưa thối rửa hoàn toàn đang bị đính trên đấy.
Bên ngoài thi cốt đều là cấm chế ngăn cách thần niệm và ngăn cách cả khí tức tử thi. Đều nhờ vào tiên niệm cấp 2 và Thần Niệm Đoán Thuật của hắn mới giúp Địch Cửu nhìn xuyên qua cấm chế này để thấy rõ thảm trạng bên trong.
Thủ ấn cất chứa chân nguyên của Địch Cửu không chút do dự vươn ra, nữ tử bị ném xuống được hắn cuốn tới bên người, tránh khỏi kết cục vẫn lạc.
“Đùng!”
Địch Cửu vỗ tay phá vỡ cấm chế trên người nữ tử.
- Ngươi là người phương nào, dám đến khiêu khích Tam Hành Tiên Thành ta ư?
Trông thấy Địch Cửu ra tay cứu người, tên tu sĩ áo xanh bèn gầm lên giận dữ rồi vọt thẳng xuống dưới.
Hai tên tu sĩ thủ hộ trông yếu ớt kia cũng vội vàng triệu hồi pháp bảo, cảnh giác nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Nam tu áo xanh đứng đối diện, gã hất cằm hỏi hắn:
- Ngươi là ai mà dám đến đây gây rối trước cửa Tam Hành Tiên Thành chúng ta?
Trong khoảng thời gian lao xuống này đã giúp gã tỉnh táo hơn. Nếu Địch Cửu là dạng đơn giản thì sẽ không thể cứu được Liễu Du Hân khi đang đứng trong trận pháp. Bằng không gã đã sớm động thủ rồi, đời nào còn dong dài tra hỏi.
Địch Cửu chẳng chút để tâm tới đối phương, hắn nhìn qua nữ tử vừa được mình cứu.
- Vì sao bọn họ lại muốn giết ngươi?
Ánh mắt nữ tử mang theo một tia buồn bã, hành lễ với ân nhân rồi thưa:
- Liễu Hân Du đa tạ tiền bối cứu mạng, liên lụy tới người rồi.
Hắn khoát tay chặn lại.
- Liên lụy hay không không quan trọng, nói một chút về lý do ngươi bị giết xem. Cũng đừng xưng tiền bối vãn bối gì hết, tại thời đại Hoàng Hôn này, mọi người đều như nhau cả.
- Vâng. Chuyện là thế này, lúc đầu ta bỏ ra 1000 tiên tinh để tiến vào thành, khi ấy cứ nghĩ bản thân đã tìm được chỗ náu thân rồi, thế nhưng mới ở được một tháng thì ta bị dẫn tới động phủ của Trịnh Tam Hành. Gã cưỡng ép vũ nhục ta, vì sống sót nên ta đành nhịn nhục. Không ngờ tới thời điểm ta bắt đầu chuyển hóa Tiên nguyên thì Trịnh Tam Hành lại xâm nhập vào động phủ để cướp đoạt chiếc nhẫn của ta. Ta cũng chẳng dám nói lời nào, chỉ có thể nhận mệnh mà thôi. Nhưng gã chưa chịu bỏ qua, tiếp tục cưỡng ép khóa kinh mạch ta lại và….
Âm thanh Liễu Du Hân không khỏi lộ ra sự tuyệt vọng, nàng cứ nghĩ vận khí mình không tệ, thật vất vả lắm mới có được một chiếc nhẫn, chẳng ngờ xem như lại phải hai tay dâng cả cho Trịnh Tam Hành.
Tu sĩ áo xanh kia không dám ra tay với Địch Cửu, tranh thủ lúc hắn đang hỏi chuyển nữ tử kia, gã bèn âm thầm phát ra một đạo tin tức vào trong thành.
Địch Cửu thở dài một hơi, hắn biết loại chuyện tương tự như vậy chắc chắn đã xảy ra rất nhiều tại thời đại này.
- Đi thôi, vào đó gặp Trịnh Tam Hành với ta.
Địch Cửu nói với Liễu Du Hân.
Vốn nàng đã ôm thái độ chắc chắn phải chết rồi, bây giờ còn gì để sợ nữa đâu.
- Ngươi muốn chết ư….
Trông thấy hành động của Địch Cửu, nam tử áo xanh lập tức tế pháp bảo ra rồi đánh về phía hắn. Nếu gã mà không cản đối phương lại thì đảm bảo Thành chủ sẽ giết chính mình.
Ngay cả Thiên Sa Đao Địch Cửu còn chẳng thèm lấy ra, chỉ nhấc chân đạp mạnh một cái.
“Răng rắc!”
Tất cả mọi người có mặt đều nghe được tiếng xương gãy của nam tử áo xanh. Hai tên thủ vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn chấp sự của mình bị đá bay thẳng về phía phía chân tường đầy gai ngược kia.
Ngay sau đó, một đám huyết vụ nổ tung trong trận pháp ngay trước mặt bọn chúng.
Hai người bị hù đến lưng phát lạnh, không dám nói nhiều nửa lời. Nghe nói Chấp sự là cường giả Chân Tiên, vậy mà không chịu nổi dù chỉ một cước từ đối phương, họ mà xông lên chẳng phải chỉ có con đường chết thôi sao?
- Vị đạo hữu này là muốn ỷ vào tu vi cường đại mà tùy ý giết chóc tại Tam Hành Tiên Thành của ta à?
Một nam tử đầu trọc xuất hiện trước mặt Địch Cửu.
Khí tức đối phương còn cường hãn hơn gấp mấy lần so với người áo xanh khi nãy. Thần niệm Địch Cửu chỉ quét qua một chút liền biết đây hẳn là Kim Tiên Trịnh Tam Hành, Thành chủ Tam Hành Tiên Thành.
-