Địch Cửu lắc đầu, nếu Kim Tiên chỉ có chút bản lãnh như tên Trịnh Tam Hành này thì xem ra cường giả Kim Tiên thật sự quá yếu đuối.
Hiện tại chín thành chân nguyên của hắn đã chuyển hóa thành tiên nguyên, chỉ cần mấy ngày nữa thôi, toàn bộ chân nguyên sẽ biến thành tiên nguyên hết. Đến lúc đó, việc oanh sát Trịnh Tam Hành đoán chừng chỉ cần một hai chiêu. Còn bây giờ hắn muốn xử lý gã thì ít nhiều cũng phải mất thời gian gần nửa nén hương.
Xem ra Cù Đồng suy đoán chính xác, Trịnh Tam Hành rất có thể là một tên ngụy Kim Tiên.
Trịnh Tam Hành bên kia đang dùng ánh mắt khao khát nhìn Mặc Vũ Xuân trên lưng Địch Cửu.
Thiên Hạ Đệ Cửu Trailer
Trịnh Tam Hành từng song tu cùng với một đệ tử Thiên Tịnh môn nên mới có thể bước vào Kim Tiên cảnh, bởi vậy gã cực kỳ mẫn cảm đối với môn phái này, chỉ cần liếc mắt thôi thì gã đã biết Mặc Vũ Xuân chắc chắn là đệ tử Thiên Tịnh môn rồi.
Không chỉ vậy, nữ tử nọ còn có nhan sắc xinh đẹp tuyệt luân nữa.
Trịnh Tam Hành nghĩ nghĩ rồi thu hồi ánh mắt lại. Gã có thể thành lập một cái tiên thành, ngoại trừ việc gặp được kỳ ngộ ở Tiên giới thì còn bởi vì gã có sức tự chủ mà người khác không có.
Khi trông thấy sự mỉa mai và sát ý trong mắt Địch Cửu, Trịnh Tam Hành thầm giật mình. Gã đoán Địch Cửu không phải tu sĩ tầm thường tới cầu tiên thành che chở, tu sĩ tầm thường không có khả năng xử lý Lữ chấp sự trong thời gian ngắn như vậy.
Từ lúc Lữ chấp sự gửi tin tức đến khi Trịnh Tam Hành ra khỏi thành chỉ vẻn vẹn vài cái hô hấp. Nhưng ngay trong thời gian mười cái hô hấp ngắn ngủi ấy, Lữ chấp sự đã bị đối phương xử lý. Hơn nữa hắn còn dám đưa đệ tử Thiên Tịnh môn đến, hiển nhiên là đối phương không thèm đặt gã vào mắt.
Trịnh Tam Hành ném ra một cây trận kỳ, sau đó mới vung tay lên báo động.
Địch Cửu không buồn để ý đến báo động của gã, ánh mắt hắn tập trung dõi theo cây trận kỳ kia. Hắn vừa nhìn liền biết đó là Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ.
Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ vừa được tế ra, không gian chung quanh lập tức bộc phát từng đợt thanh âm oanh minh. Sát khí cuồng bạo nổ tung, không gian chung quanh Địch Cửu trong nháy mắt đã bị sát thế phong tỏa, không gian thần niệm cũng bị ngăn chặn hoàn toàn.
Địch Cửu không ngờ lại có thể dễ dàng nhìn thấy Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ như vậy.
Lúc vừa đến, hắn đã nhìn thấy bên ngoài Tam Hành Tiên Thành có bố trí Tiên Sát Trận cấp một. Loại sát trận cấp thấp này với hắn chẳng có nghĩa lý gì, chỉ có điều không nghĩ tới Trịnh Tam Hành lại dùng Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ để khống chế Tiên Sát Trận.
Vài giây sau, tám tên tu sĩ Vực cảnh viên mãn vọt vào Tiên Sát Trận, mỗi tên chiếm cứ một phương vị riêng biệt. Trịnh Tam Hành rất cẩn thận, gã lo lắng một mình không đủ sức nên gọi thêm tám cường giả nữa đến giúp gã khống chế tình hình.
Sau khi phát động Tiên Sát Trận, Trịnh Tam Hành tế ra pháp bảo rồi nhào về phía Mặc Vũ Xuân.
Địch Cửu kinh ngạc, hắn đã bị Tiên Sát Trận vây khốn rồi nhưng gia hỏa này không động thủ với hắn mà lại nhào về phía Mặc Vũ Xuân ư?
Loại tiên trận cấp thấp ấy thật sự không đáng để Địch Cửu bận tâm, hắn mang theo Mặc Vũ Xuân và Liễu Du Hân vọt ra phía xa xa rồi ném mấy thanh trận kỳ xuống đất. Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ vốn đang được dùng làm trận tâm Tiên Sát Trận bị Địch Cửu cuốn lên, thu vào giới chỉ.
Vô luận là cường độ thần niệm, cường độ tiên nguyên hay trình độ Trận Đạo thì Trịnh Tam Hành đều kém xa so với Địch Cửu.
Không chỉ đảo mắt đã lấy đi Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ mà Địch Cửu còn nắm trong tay quyền khống chế Tiên Sát Trận.
Ở tu chân giới có câu nói, không nên tùy tiện khiêu khích Trận Đạo sư. Nhưng nếu Trận Đạo sư gặp phải Trận Đạo sư giỏi hơn mình thì họ kiêng kỵ nhất chính là phương pháp dùng Trận Đạo đối chiến. Bởi vì rất có thể bị người khác khống chế pháp trận, không khác gì tự mua dây buộc mình.
Trịnh Tam Hành giật mình, gã chưa kịp xuất thủ lần nữa thì không gian đã biến đổi. Sát khí ngập trời vốn bị gã khống chế chỉ trong chớp mắt đã quay ngược lại quét về phía gã.
Không tốt, đối phương là cường giả Trận Đạo mạnh hơn mình, Tiên Sát Trận đã bị đối phương cướp quyền khống chế rồi.
Trịnh Tam Hành vô cùng khẩn trương, tứ phía đều truyền đến mùi huyết tinh. Không cần nghĩ cũng biết vừa xảy ra chuyện gì, hiển nhiên là mấy tên tu sĩ mà gã gọi đến trợ giúp đã bị Địch Cửu giết sạch.
- Vị đạo hữu này, Hoàng Hôn Tiên Giới vốn sinh tồn gian nan, ta thừa nhận Trận Đạo không bằng ngươi. Ta nguyện ý cống hiến tiên thành, chúng ta cùng nhau quản lý đi. Đồng thời ta còn biết vị trí Tân Sinh Tiên Vực, đạo hữu...
Trịnh Tam Hành chưa kịp dứt lời thì chợt nhìn thấy một quyền như sơn hướng thẳng về phía mình.
Tiên Sát Trận dù khiến Trịnh Tam Hành bị vô số vết thương nhưng dù sao trận pháp đó cũng là do gã bố trí, thế nên đương nhiên gã biết rõ sát cơ trong trận.
Nhưng đạo quyền sơn kia thì gã chẳng có cách nào né tránh. Trịnh Tam Hành đành cưỡng ép tế ra pháp bảo chống đỡ.
“Oanh!”
Tiên nguyên va chạm rồi nổ tung, sát khí trong Tiên Sát Trận cũng nổ tung theo.
Trịnh Tam Hành thở phào, rốt cuộc đã đánh tan một quyền của đối phương rồi.
Chỉ điều chưa kịp thở hết hơi, gã lại thấy một quyền ập tới. Đạo quyền sơn thứ hai này liên miên, trùng điệp với đạo thứ nhất khiến gã nhìn không ra.
Trong lúc bối rối, Trịnh Tam Hành cũng chỉ biết đưa tay ra đấm lại một quyền.
“Bành!”
Nắm đấm của Trịnh Tam Hành va đập với quyền sơn, từng đạo huyết vụ nổ tung.
Từ nắm đấm đến cả cánh tay gã đã biến mất, toàn bộ đều bị nguyên lực cuồng bạo kia oanh thành hư vô.
“Đây là cường giả Tiên Quân sao?”
Trịnh Tam Hành thầm kinh hãi không thôi, mình là Kim Tiên nhưng lại không ngăn nổi một quyền của đối phương, đây không phải Tiên Quân thì còn là gì được chứ?
“Trốn, mau trốn, trốn càng xa càng tốt!”
Đây là ý niệm duy nhất hiện giờ của Trịnh Tam Hành. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy tòa quyền sơn thứ ba ập đến thì tim của gã đột nhiên lạnh buốt.
Đây là thần thông gì vậy? Ba tòa quyền sơn liên miên, tòa sau lại càng hung ác hơn tòa trước. Khí thế cuồng bạo khiến Trịnh Tam Hành mất đi ý định chống cự, trong lòng sinh ra cảm giác tự ti và tuyệt vọng khôn cùng.
Phong loan tụ ba đào nộ, cung khuyết vạn gian tất cả đều biến thành đất...
Tử vong đã tới trước mắt, Trịnh Tam Hành từ đầu đến cuối vẫn không rõ, rốt cuộc mình đắc tội gì với một cường giả như vậy? Có lẽ nào....
Suy nghĩ của gã đến đây là chấm dứt...
Sát khí trong không gian biến mất, trên mặt đất có tám cỗ thi thể, chỉ mỗi Trịnh Tam Hành là đã không còn cả tro bụi.
Mười mấy tên tu sĩ Vực cảnh vừa mới xông ra chuẩn bị trợ giúp đều đờ đẫn đứng ở cửa thành, kẻ ngớ ngẩn cũng biết, Trịnh Tam Hành vừa bị người nọ giết rồi.
Nãy giờ mới được bao lâu? Trịnh Tam Hành tan thân nát thịt, hơn nữa gã bị giết ngay trong Tiên Sát Trận do mình khống chế. Tu sĩ mới đến này rốt cuộc cường hãn tới cỡ nào vậy?
- Tiền bối, chúng vãn bối nguyện ý phụng nghênh tiền bối trở thành thành chủ.
Một tên nam tu rốt cục tỉnh ngộ lại, bước tới trước rồi quỳ sụp xuống, kính cẩn nói.
Những người còn lại cũng kịp phản ứng, vội vàng làm theo y.
Trịnh Tam Hành là Kim Tiên tu sĩ hàng thật giá thật, họ từng tận mắt nhìn thấy cảnh Trịnh Tam Hành nhẹ nhàng dùng một bàn tay đập chết một cường giả Chân Tiên. Cường giả như vậy vẫn bị tu sĩ trước mặt giết chết chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn. Hiển nhiên, thành chủ Tam Hành Tiên Thành tương lai chính là người nọ.
Liễu Du Hân kích động nhìn Địch Cửu. Nàng cứ tưởng mình hẳn phải chết, không nghĩ tới người cứu nàng lại cường đại như thế.
Đây nhất định là cường giả tới từ Tân Sinh Tiên Vực.
Địch Cửu quan sát tất cả mọi người, sau đó cất cao giọng bảo:
- Tất cả tu sĩ trong tiên thành đều nghe cho kỹ, ta là Địch Cửu, ta là tán tu đi ngang qua đây. Bây giờ thành chủ Tam Hành Tiên Thành đã bị ta giết, nhưng ta vốn không tính làm thành chủ...
Nghe thấy vậy, mấy tên tu sĩ có tu vi cường hãn một chút đều thầm vui mừng trong lòng.
Địch Cửu không muốn làm thành chủ, đây chẳng khác nào cho bọn họ một cơ hội khống chế Tam Hành Tiên Thành.
- Hiện tại việc giết chóc đã lan tỏa khắp Tiên giới, ức vạn dặm thậm chí không có một bóng người, điều này chẳng khác gì tận thế cả. Không đúng, phải nói là Tiên giới đã gần tới kỳ tận thế rồi. Tuy ta chỉ là tu sĩ bình thường nhưng ta hi vọng tìm được một nơi yên tĩnh để thành lập một tòa tiên thành mà người người đều được tu luyện, tất cả đều bình đẳng, không ai phải nhận áp bách và ức hiếp, mọi người có thể an tĩnh tu luyện và sinh hoạt.
Bây giờ ta đang định đi tới nơi đó. Nếu ai muốn đi cùng ta, rời khỏi Tam Hành Tiên Thành thì hãy tới trước mặt ta.
- Tiền bối, vãn bối nguyện ý đi cùng người.
Liễu Du Hân là người đầu tiên hưởng ứng lời của Địch Cửu.
Địch Cửu gật đầu.
- Ngươi đứng sang một bên đi, đợi lát nữa còn phải kiểm tra.
- Vâng.
Liễu Du Hân biết, bất luận ai lên làm thành chủ Tam Hành Tiên Thành thì kẻ đó cũng chẳng khác gì gã họ Trịnh kia. Trong nội tâm nàng khát vọng được sinh sống ở một tòa tiên thành như lời Địch Cửu vừa nói. Dù Địch Cửu có khả năng lừa gạt thì nàng cũng muốn đi thử thời vận, vạn nhất là thật thì sao?
“Bá bá bá!”
Từng đạo độn quang rơi xuống, chẳng mấy chốc, trước mặt Địch Cửu đã có gần 500 người.
Tuy nhiên Địch Cửu lại cảm thấy hơi thất vọng, nhân khẩu trong Tam Hành Tiên Thành chí ít lên đến 5 vạn, nhưng số người đồng ý đi với hắn mới chỉ 500, tỷ lệ này thật sự quá ít.
Bởi vì Tam Hành Tiên Thành là tiên thành có sẵn, người vào được đây có ai không phải bỏ ra linh thạch hoặc tiên tinh? Đã có nơi chốn náu thân, vì sao bọn họ lại phải đi theo một người xa lạ tới một tòa thành thậm chí còn chưa được thành lập? Lỡ như sau này đối phương thành lập không nổi tiên thành, vậy họ phải tính sao chứ?
Còn nữa, một kẻ từ bên ngoài đến mà cường đại như thế, ai biết có phải đối phương muốn lừa gạt các tu sĩ khác ra ngoài để luyện hóa tinh huyết hay không?
Địch Cửu quan sát năm trăm người trước mặt, một lúc sau mới bình tĩnh bảo:
- Trong tiên thành mới thành lập sẽ có luật pháp hoàn chỉnh, bất kỳ ai dám trái với luật pháp đều sẽ bị nghiêm trị...
Địch Cửu còn chưa kịp dứt lời thì đã có hơn một trăm người lui lại.
Dường như không trông thấy người rời khỏi, Địch Cửu vẫn bình thản tiếp tục tuyên bố:
- Trong tiên thành mới, mỗi người đều có một thân phận riêng, tu sĩ không có thân phận không cho phép ra vào tiên thành, bất luận ngươi bỏ bao nhiêu tiên tinh và linh thạch đều không được. Ngoài ra, tu sĩ cùng ta thành lập tiên thành mới còn phải thông qua pháp trận kiểm tra để xem ngươi có từng giết người đoạt bảo, có từng dùng tinh huyết tu sĩ để tu luyện hay không...
Mỗi khi Địch Cửu nói ra một câu liền có vài chục người rời đi, đến lúc hắn dứt lời, chỉ còn lại chừng một trăm người đứng trước mặt hắn.