Thế giới thứ chín

Chương 325




Sau khi tấn cấp thành Chân Tiên, Địch Cửu bèn quyết định mang theo Mặc Vũ Xuân rời khỏi động phủ để tìm kiếm một nơi náu thân khác an toàn hơn. Trong thời gian này, hắn vẫn luôn tập trung chuyển hóa chân nguyên thành tiên nguyên.

Địch Cửu biết mình có cố gắng tu luyện tiếp thì cũng không có bất kì ý nghĩa gì, cho nên ngoại trừ tìm kiếm nơi ở phù hợp thì hắn chỉ chú tâm chuyển hóa tiên nguyên.

Hôm nay, Địch Cửu đang đứng giữa một đầm lầy nứt nẻ, thần niệm của hắn khuếch tán về xa xa. Hắn luôn cảm giác được nơi mình muốn tìm chỉ cách hắn rất gần, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà hắn vẫn tìm không thấy nó.

Đột nhiên Mặc Vũ Xuân đang nằm nhoài sau lưng Địch Cửu bỗng khẽ nhíu mày rồi chầm chậm mở mắt, tuy nhiên ánh mắt của nàng hiện giờ vẫn rất mông lung, mờ mịt.

Mặc Vũ Xuân vừa tỉnh, Địch Cửu lập tức cảm giác được, hắn đặt nàng xuống đất rồi nhẹ nhàng bảo:

- Mặc tiên tử, ngươi...

Chỉ mới nói được vài chữ, Địch Cửu liền biết hắn không cần nói thêm nữa, mặc dù Mặc Vũ Xuân đã tỉnh, thậm chí có thể cử động tay chân, nhưng nàng vẫn chưa triệt để khôi phục tâm thần.

- Được rồi, sau này ngươi ở bên cạnh ta đi. Nếu có một ngày chúng ta tách ra, nhớ kỹ, đừng cho ai tiếp cận ngươi, cũng đừng tin vào người xa lạ.

Địch Cửu chỉ có thể nói như vậy.

Chuyện gì cũng có thể phát sinh ở Hoàng Hôn Tiên Giới, lỡ như có một ngày hắn không cẩn thận tách khỏi Mặc Vũ Xuân, nhắc nhở như vậy ít ra sẽ giúp nàng có cơ hội sinh tồn nhiều hơn.

Mặc Vũ Xuân gật đầu, sau đó liền im lặng nằm sau lưng Địch Cửu.

Ban đầu, Mặc Vũ Xuân chỉ nằm trên lưng Địch Cửu, hắn dạy nàng làm cái gì thì nàng thì làm y như vậy. Sau khoảng thời gian ngắn, không cần Địch Cửu chỉ bảo nhiều thì nàng đã có khả năng tự mình làm vài việc.

Thậm chí khi gặp nơi phù hợp, cần thử nghiệm xem có thể bố trí tiên trận hay không, Mặc Vũ Xuân cũng có thể ở bên cạnh hỗ trợ hắn.

Mắt thấy Mặc Vũ Xuân càng ngày càng tốt, trong lòng Địch Cửu rất cao hứng.

Chỉ có điều, mỗi lần hắn cần chuyển hóa tiên nguyên, hắn đã an bài nàng trong một căn phòng khác nhưng chỉ chốc lát sau, nàng lại tự động tới ngủ ở gian phòng của hắn.

Dìu đi dìu về vài lần vẫn chẳng thay đổi được tình hình, về sau, Địch Cửu mặc kệ, dứt khoát để Mặc Vũ Xuân ở lại trong phòng tu luyện của hắn luôn.

- Tiền bối, tiền bối...

Khi Địch Cửu lại thất vọng thu hồi trận kỳ, bên tai của hắn đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh dè dặt.

Thần niệm của Địch Cửu đã sớm quét thấy người tới, là gia hỏa xuất hiện lúc hắn độ kiếp, sau đó lặng lẽ rời đi. Hắn không hiểu lắm gia hỏa này vì sao quay lại tìm hắn.

Địch Cửu xoay người nhìn Cù Đồng, thản nhiên hỏi:

- Lúc trước ngươi vụng trộm rời đi, hẳn là do sợ ta giết ngươi. Vì sao bây giờ lại chủ động xuất hiện?

Cù Đồng cấp tốc khom người thi lễ:

- Vãn bối tin tưởng tiền bối không phải kẻ giết người lung tung, nếu tiền bối thật sự muốn giết ta thì lúc trước đã đuổi theo vãn bối rồi.

Địch Cửu tủm tỉm cười.

- Biết đâu khi đấy ta ngại phiền phức, hiện tại ngươi đưa tới cửa, chẳng phải là vừa vặn sao?

Cù Đồng thở dài:

- Nếu tiền bối thật sự muốn giết vãn bối, vãn bối không biết phải nói gì nữa.

Sở dĩ Cù Đồng chủ động tới đây là bởi vì sau khi y rời đi thì phát giác, với thực lực của Địch Cửu mà muốn ra tay giết người thì dù y có chạy cũng chẳng thoát nổi. Trên thực tế khi y bỏ chạy, Địch Cửu chẳng hề đuổi theo.

Chuyện này khiến Cù Đồng cảm thấy mình đã lầm, tu sĩ độ kiếp kia hẳn không phải kẻ cuồng sát.

Trong mắt Cù Đồng, thực lực Địch Cửu quá mức kinh người, mà y thì quá yếu, muốn làm đại sự nhưng không có cường giả như thế hỗ trợ thì tất cả cũng chỉ là người si nói mộng. Nếu như bị Địch Cửu giết, vậy cũng chỉ đành trách mắt y bị mù thôi.

- Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Địch Cửu gật đầu, hắn không cảm nhận được lệ khí và huyết khí trên người Cù Đồng, nói cách khác Cù Đồng tuy là Chân Tiên nhưng y chưa từng luyện hóa tinh huyết đồng đạo.

Cù Đồng đại hỉ, y biết mình không nhìn lầm người mà.

- Tiền bối, tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Hôn Tiên Giới đã đến, nhưng vãn bối không nghĩ vậy. Vãn bối cho rằng Tiên giới vẫn có thể khôi phục lại bộ dáng lúc trước.

Cù Đồng kích động nói.

Địch Cửu kinh ngạc nhìn y.

- Vì sao ngươi lại nghĩ như thế?

- Bởi vì vãn bối phát hiện hai chuyện, thứ nhất tiền bối có thể độ kiếp...

Nghe được câu này, Địch Cửu khẽ thở dài. Hắn có thể độ kiếp bởi vì hắn có tia đạo tắc màu vàng, hơn nữa cường độ lôi kiếp của hắn mạnh mẽ vô cùng, vốn không phải lôi kiếp Chân Tiên thật sự. Cho nên việc hắn độ kiếp không hề dính dáng đến chuyện có thể độ kiếp ở Tiên giới.

- Chuyện thứ hai thì sao?

Địch Cửu gần như mất hết hứng thú với Cù Đồng, bởi vì hắn đã tìm kiếm nhiều năm như vậy mà ngay cả một nơi để bố trí Ngũ Hành trận còn chẳng có.

Cù Đồng không hiểu sao Địch Cửu lại tỏ vẻ mất hứng, thế nhưng hắn đã hỏi, y bèn dè dặt đáp:

- Tiền bối, chuyện thứ hai chính là vãn bối phát hiện thanh tuyền, căn cứ theo vãn bối quan sát, dòng thanh tuyền kia càng ngày càng lớn. Nước suối mát lạnh, mang theo khí tức Tiên Linh đặc biệt, có thể tu luyện...

- Ngươi nhìn thấy thanh tuyền?

Địch Cửu kích động, trong mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ cùng khát vọng rõ rệt.

Đến Tiên giới qua nhiều năm như vậy rồi mà Địch Cửu vẫn chưa bao giờ thấy nước, chẳng những không có mưa, ngay cả sông hồ, đại dương, thậm chí mương nước nhỏ thôi cũng không có.

Những năm qua, ngoài việc tìm chỗ bố trí Đại Ngũ Hành Trận thì Địch Cửu không hề lãng phí thời gian của mình. Hắn vẫn luôn cố gắng tìm kiếm nguyên nhân khí vận tán loạn và hậu quả ở trong Thế Giới Thư.

Bình thường ở mỗi một giới đều có bảo vật trấn áp khí vận, gần như không thể bị tìm thấy. Thậm chí ngươi có luyện hóa cả thế giới cũng chẳng cách nào tìm tới loại bảo vật đó. Trong đa số giới vực và thế giới đều tồn tại vết tích trấn áp khí vận do cường giả để lại.

Nếu một giới vực không tồn tại khí vận, vậy giới vực này sẽ xuất hiện tình cảnh giết chóc, lệ khí tung hoành, dần dần sinh vật cũng như nguồn nước sẽ theo đó mà cạn kiệt.

Nguồn nước khô cạn dẫn tới tất cả linh thảo sẽ héo tàn, thậm chí cả cỏ dại cũng khó mà sống nổi.

Lúc mà cỏ dại cũng không còn tồn tại thì thế giới sẽ bắt đầu niết hóa.

Kết quả cuối cùng của quá trình niết hóa chính là thế giới triệt để sụp đổ.

Bảo vật trấn áp khí vận của Tiên giới rõ ràng đã biến mất nên mới dẫn tới việc nơi đây không có nước. Hiện tại lại xuất hiện nước, dựa theo ghi chép trên Thế Giới Thư, rất có khả năng còn một bộ phận khí vận Tiên giới ẩn nấp dưới dòng suối mà người thanh niên trước mặt hắn đây vừa kể.

- Vâng, vãn bối đã nhìn thấy thanh tuyền, còn nếm thử mấy ngụm nữa mà. Vãn bối quan sát nó bấy lâu thì thấy dòng nước càng lúc càng lớn, vãn bối một người thật sự bất lực, chỉ có thể đến tìm tiền bối.

Cù Đồng kích động không thôi.

- Ở đâu?

Địch Cửu còn kích động hơn cả Cù Đồng, hắn biết rõ việc xuất hiện tia nước suối này có ý nghĩa như thế nào.

Nếu bị người khác biết được sẽ dẫn tới một trong hai kết cục, thứ nhất là kẻ đó vụng trộm tu luyện, thẳng đến khi nước suối tiêu hao hết sạch. Thứ hai chính là kẻ đó sẽ đào xuống đất, lấy sạch số khí vận còn sót lại.

Hạng người ích kỷ như vậy ở Tiên giới nhiều như cá trong sông, muốn đếm cũng đếm chẳng hết. Hắn nhất định phải đến đó trước tiên, sau đó bố trí Đại Ngũ Hành Trận, thành lập một cái tiên thành chân chính mới được.

Chỉ cần có thể bố trí Đại Ngũ Hành Trận trấn áp khí vận, sớm muộn gì cũng có một ngày khí vận Tiên giới từ từ khôi phục lại.

- Tại đáy Thiên Trúc Hà...

...

Vẻn vẹn mười mấy hô hấp, Địch Cửu đã mang theo Cù Đồng và Mặc Vũ Xuân đi tới đáy Thiên Trúc Hà.

Cù Đồng quả thật không bịa chuyện, nơi này đúng là có một tia thanh tuyền, hiện giờ nó đã to gần bằng ngón út rồi. Chỉ có điều lòng sông này khô cạn đã quá lâu, vô luận bao nhiêu nước suối chảy ra thì chẳng mấy chốc đều sẽ bị thẩm thấu mất tăm.

Cù Đồng hào hứng chỉ vào thanh tuyền.

- Lúc trước khi vãn bối nhìn thấy thì nó chỉ là một tia nhỏ xíu thôi, hiện tại đã to bằng ngón tay rồi.

Địch Cửu lấy ra mấy cây trận kỳ để giấu kín thanh tuyền rồi vỗ vỗ bả vai Cù Đồng.

- Cù đạo hữu, mấy năm nay ta luôn tìm kiếm nơi để trấn áp Tiên giới khí vận. Mặc dù bây giờ thực lực của ta có hạn, thế nhưng có thể tìm thấy Thiên Trúc Hà này, không thể nghi ngờ đây là vị trí trấn áp khí vận tốt nhất. Nếu ngươi nguyện ý giúp ta, chúng ta thành lập một cái tiên thành ngay tại đây, sau đó ta sẽ bố trí Đại Ngũ Hành Trận để trấn áp khí vận Tiên giới. Ta tin tưởng rốt cuộc có một ngày khí vận Tiên giới sẽ trở lại như trước.

Địch Cửu không định lộ ra việc hắn định dùng Ly Địa Diễm Quang Kỳ để trấn áp khí vận.

- Tiền bối...

Địch Cửu chặn lời Cù Đồng:

- Ta tên là Địch Cửu, sau này chúng ta cứ coi nhau như huynh đệ tương xứng, ta còn có một người bạn cũng giống như ta, huynh ấy đang đi tìm chỗ thành lập tiên thành. Trong tương lai không xa, người giống chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều thôi.

- Vâng, Địch sư huynh. Ta nguyện ý đi theo sư huynh, vì Tiên giới mà cống hiến một phần sức lực.

Cù Đồng vui vẻ đáp.

Thứ y muốn không phải là loại tiên thành đầy rẫy giết chóc và tư lợi kia, y chỉ cần một tòa tiên thành thật sự, nơi tất cả mọi người có thể yên ổn tu luyện mà thôi.