Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, một nam tử dáng người cao gầy đi tới ngoài cửa phòng, dùng ngữ khí kính cẩn lên tiếng:
- Cừu Chấn gặp qua thành chủ Thượng Tiên, gặp qua Dương chấp sự.
- Vào đi.
Cái Kim Hiên che lấp sự kích động của mình, chậm rãi đáp.
- Vâng.
Cái Kim Hiên nhìn chằm chằm Cừu Chấn, trong lòng hơi kinh ngạc. Khí tức trên thân Cừu Chấn cho thấy thời gian đối phương đến Tiên giới không ngắn, cơ thể gã đã có bộ phận chân nguyên chuyển hóa thành tiên nguyên rồi.
Tuy nhiên trên người Cừu Chấn lại có khí tức huyết sát nhàn nhạt, rất hiển nhiên trước đó tên này từng dùng tinh huyết để tu luyện.
Thế nhưng Cái Kim Hiên không quản Cừu Chấn tu luyện như thế nào, y chỉ bận tâm tới một việc:
- Ngươi nói ngươi nhìn thấy đệ tử Thiên Tịnh môn à?
Cừu Chấn lập tức khom người, đáp:
- Hồi thành chủ Thượng Tiên, tại hạ khẳng định đó là Thiên Tịnh môn đệ tử, nàng có khí tức vô cấu rất tinh khiết. Khi động thủ với tại hạ, công pháp hẳn là Thiên Tịnh Đạo Điển, hơn nữa lúc ấy nàng ta còn tự báo tính danh mình là Mặc Vũ Xuân.
Thật ra Cừu Chấn có hơi hối hận, nếu như vận dụng một chút sách lược thì khi đó gã hoàn toàn có thể bắt được Mặc Vũ Xuân rồi. Đáng tiếc, khi trông thấy nữ tự nọ, gã thật sự quá kích động. Đó là đệ tử Thiên Tịnh môn, là Vô Cấu Linh Thể. Chỉ cần gã song tu với nàng ta thì chắc chắn gã có thể thuận lợi bước vào Chân Tiên cảnh. Thậm chí nói không chừng cả Kim Tiên cảnh cũng có một tia hi vọng.
Bởi vì Cừu Chân quá mức kích động, cho rằng mình chuyển hóa bộ phận tiên nguyên thì nhất định có thể nhẹ nhàng bắt được Mặc Vũ Xuân mới tới Tiên giới. Không ngờ lúc đấu phá mới biết được đệ tử Thiên Tịnh môn cường đại cỡ nào. Đồng thời cũng biết được Thiên Tịnh Đạo Điển mạnh ra sao.
Cho dù đã đánh lén khiến Mặc Vũ Xuân trọng thương trước, nhưng Cừu Chân vẫn không cách nào chiến thắng nàng. Nếu không phải nàng không thích giết chóc, nói không chừng Cừu Chân gã đã chẳng còn mạng mà đứng tại đây nữa.
- Ngươi gặp phải nàng ta khi nào, hiện tại nàng ấy đang ở đâu?
Cái Kim Hiên vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh, nhưng nội tâm y lại mang theo sự xúc động khó mà ngăn chặn.
Cừu Chấn đáp:
- Tại hạ trông thấy nàng ta từ hai năm trước, lúc đó nàng ta hỏi thăm chuyện liên quan tới di chỉ Thiên Tịnh môn. Tại hạ đoán hẳn nàng ấy sẽ tới di chỉ của tông môn nhà bọn họ thôi.
- Nếu ngươi đã biết tung tích, vì sao lại không đi tìm nàng ta về đây?
Cái Kim Hiên hận không thể lập tức tiến về di chỉ Thiên Tịnh môn.
Cừu Chấn nghe vậy thì cười lạnh, gã tự nhủ, nếu ta có thể đánh thắng nàng thì sao phải đến đây chứ? Thế nhưng những lời này đương nhiên gã không dám nói ra miệng, chỉ có thể khom lưng đáp:
- Hồi thành chủ, tại hạ nghe nói có thể dùng tin tức Thiên Tịnh môn đệ tử để định cư tại Đại Tiên Vận Thành, cho nên lập tức tới đây bẩm báo tin tức này cho thành chủ.
Cái Kim Hiên gật đầu:
- Ngươi cứ lui xuống trước, Tiền Tu, ngươi mang Cừu Chấn tìm một nơi để ở đi.
- Vâng.
Dương Tiền Tu lập tức lên tiếng rồi cùng Cừu Chấn lui xuống.
Hai người vừa rời khỏi, trong mắt Cái Kim Hiên liền bắn ra quang mang cực nóng, y tức tốc rời đi từ cửa sau, sau đó lặng lẽ ra khỏi Đại Tiên Vận Thành.
Đối với đa số tu sĩ đến Tiên giới từ lâu, di chỉ Thiên Tịnh môn chẳng phải bí mật xa lạ gì, Cái Kim Hiên không biết đã bao nhiêu lần nghe ngóng tin tức Thiên Tịnh môn, thế nên y biết rõ di chỉ của bọn họ ở đâu, hiện tại y nhất định phải tới đó ngay lập tức.
...
Từ khi tiến vào Vực cảnh, thần niệm của Địch Cửu mặc dù không tấn cấp nhưng phạm vi lại mở rộng hơn gấp ba bốn lần so với trước đó.
Vài năm sau khi tách khỏi Bối Sơ Thái, Địch Cửu đã di chuyển được qua rất nhiều nơi. Gặp phải chỗ nào đặc thù, hắn cũng đều dùng ngọc giản làm tiêu ký.
Những năm gần đây, hắn nhìn thấy không phải phế tích thì là cát vàng hoang dã, hoặc đại dương khô cạn hóa thành đầm lầy. Còn chỗ có thể dùng để náu thân tu luyện thì hoàn toàn chẳng thấy dù chỉ một nơi.
Dùng bốn chữ Tiên giới hoàng hôn để hình dung loại tình cảnh này thật sự quá mức chuẩn xác.
Tuy nhiên cho tới bây giờ, Địch Cửu vẫn chưa từng có suy nghĩ sẽ từ bỏ. Mấy năm qua, hắn vừa lang thang tìm kiếm địa điểm khắp nơi, vừa tranh thủ thời gian nghiên cứu Trận Đạo.
Tiên linh khí ở đây vô cùng tán loạn, không còn khí vận tụ tập nên tu sĩ khó mà tu luyện được. Nhưng chuyện này không mấy ảnh hưởng đến Địch Cửu, bởi vì hắn có Chân Linh thế giới, ở trong đó vẫn còn chừng một trăm dòng cực phẩm linh mạch, hơn nữa còn có một dòng thượng phẩm Dược Vương linh mạch.
Những đầu linh mạch ấy có thể cung cấp linh khí liên tục cho hắn, lại thêm tia đạo tắc màu vàng tùy thời hắn đều có thể sử dụng, cho nên tu vi của hắn dù không có tiến bộ rõ rệt nhưng căn cơ lại ngày càng vững chắc.
Đặc biệt là kiến thức về Trận Đạo của Địch Cửu tiến bộ rất nhanh, tuy khí vận tán loạn nhưng quy tắc của Tiên giới vẫn còn tồn tại. Địch Cửu nhận được Trận Đạo truyền thừa từ Thiên Phong Hoa, mà Thiên Phong Hoa vốn chính là cường giả Tiên giới.
Mấy năm trước, Địch Cửu đã bước vào Tiên Trận sư cấp một, đồng thời cũng có thể dễ dàng bố trí một tiên trận.
Tụ Vận tiên trận loại đơn giản nhất chỉ là tiên trận cấp một, theo lý thuyết, Địch Cửu đã có thể bố trí loại trận pháp ấy. Nhưng hắn biết rõ trận pháp như vậy sẽ chẳng có chút tác dụng nào.
Tụ Vận tiên trận chân chính phải vượt qua được cấp chín đại tiên trận thì mới có hiệu quả, khi đó nó mới có thể ngưng tụ được đạo tắc khí vận Tiên giới. Cấp thấp Tụ Vận tiên trận như Bối Sơ Thái thì nhiều nhất chỉ có tác dụng để tu sĩ hấp thu chút xíu tiên linh khí nhằm miễn cưỡng tu luyện mà thôi.
Loại Tụ Vận tiên trận như vậy ngoài miệng nói cung cấp nơi chốn tu luyện cho tu sĩ, thật ra chỉ là đang an ủi họ. Tác dụng chủ yếu là giúp tu sĩ không cần lo lắng khi đang một mình bên ngoài thì bất ngờ bị người khác vô cớ chém giết, cũng sẽ không vì lang thang cô độc trong thời gian quá dài, tiếp xúc chỉ toàn huyết tinh và khung cảnh hoang vu mà tâm cảnh xảy ra vấn đề.
Địch Cửu hiện tại chỉ có thể bố trí ra tiên trận cấp một, không phải do Trận Đạo của hắn không bằng người khác, càng không phải do tiên trận hắn bố trí kém cỏi. Ngược lại, hắn bố trí tiên trận vượt xa trận pháp cùng giai. Lí do thật sự là bởi vì hắn không có tiên tinh, trước đó hắn đều dùng linh thạch để cung cấp linh nguyên cho tiên trận.
Chỉ dùng linh thạch mà có thể bố trí ra tiên trận cấp một đã xem như phi thường lợi hại.
Trải qua mấy năm tìm hiểu tiên trận, Địch Cửu biết muốn bước vào Tiên Trận sư đẳng cấp cao hơn, hắn nhất định phải có tiên tinh.
…
Hôm nay Địch Cửu vẫn giống như ngày thường, thần niệm của hắn mở rộng đến lớn phạm vi nhất, sau đó hắn chầm chậm di chuyển về phía trước.
Đột nhiên, có một bóng người nhanh chóng lướt qua biên giới thần niệm, tuy chỉ tiếp xúc chút xíu nhưng đủ để Địch Cửu khẳng định người nọ là Chân Tiên, bởi vì hắn cảm nhận được tiên nguyên ba động rất rõ ràng.
Hiện tại có Chân Tiên đi ngang qua, Địch Cửu tự nhiên không chút do dự độn tới. Ít nhất phải hỏi thăm xem đối phương làm cách nào chuyển hóa chân nguyên thành tiên nguyên mới được.
Chỉ ngắn ngủi mười mấy hô hấp, thân ảnh vị Chân Tiên kia đã xuất hiện trong thần niệm của Địch Cửu. Tuy nói đối phương là Chân Tiên nhưng cường độ thần niệm hiển nhiên không bằng hắn. Người này không cảm nhận được Địch Cửu đến, y vẫn đang cấp tốc phi độn về phía trước.
Địch Cửu nhìn thoáng qua phế tích ở phương xa liền chấn động, bởi vì hắn trông thấy một thân ảnh vô cùng quen mắt: Mặc Vũ Xuân.
Thời khắc này, Mặc Vũ Xuân trông không còn linh động như lúc trước. Ánh mắt nàng dường như có chút đờ đẫn và ngốc trệ, toàn thân trên dưới đều bị máu nhuộm thành màu nâu. Trên ngực còn có một đạo vết thương thật lớn, quần áo mặc trên người thì rách nát đến không thể tệ hơn được nữa.
Đã vậy vết thương của nàng dường như vẫn còn đang chảy máu, hai chân nàng ấy trần trụi, thật giống như kẻ lang thang mới trốn thoát từ chiến trường đẫm máu nào đó ra vậy.
Phất trần bên hông nàng đã sớm không còn trần ti. Địch Cửu nhìn thấy vậy thì không hiểu sao trong lòng thoáng có chút buồn bã.
Mặc Vũ Xuân là nữ tử khiến hắn chỉ nhìn qua một lần sẽ không cách nào quên. Luận mỹ mạo, chỉ có Tần âm có thể sánh với Mặc Vũ Xuân. Nhưng khí chất thoát tục và tự nhiên trên thân Mặc Vũ Xuân thì Tần âm so ra có hơi kém.
Càng làm cho Địch Cửu khâm phục chính là tông môn của Mặc Vũ Xuân. Đấy là một tông môn đại ái vô tư, đối với tông môn như vậy, Địch Cửu thật lòng thấy khâm phục và tôn kính.
Vô luận Mặc Vũ Xuân gặp phải chuyện gì, Địch Cửu cũng sẽ không mặc kệ nàng.
Chưa kịp đi qua thì Địch Cửu phát hiện tên Chân Tiên kia đang nhào về hướng Mặc Vũ Xuân. Địch Cửu vô cùng giận dữ, thân hình hắn lóe lên, Thần Niệm Độn được thi triển, chỉ chớp mắt hắn đã đứng chắn trước người nàng.
Gần như đồng thời điểm, tên Chân Tiên kia giang tay chộp lấy Mặc Vũ Xuân.
Địch Cửu không chút do dự tung quyền thẳng về phía y.
“Oanh!”
Nắm đấm của Địch Cửu và bàn tay tên kia chạm vào nhau, chân nguyên đối đầu tiên nguyên, lực lượng cuồng bạo nổ tung. Ở giữa hai người tạo thành một khe nứt sâu hoắm.
Tên Chân Tiên bay ngược lại rồi đáp xuống mặt đất, y kinh hãi nhìn Địch Cửu. Còn Địch Cửu thì cứ như bị hỏa diễm thiêu đốt, trong đầu hắn hiện giờ bỗng dâng lên cảm giác kích động khó nói rõ, hắn chỉ biết, hắn muốn đại chiến một trận với tên Chân Tiên này.
Tiên nguyên cuồng bạo bị Địch Cửu ngăn trở, dư thế khiến quần áo Mặc Vũ Xuân bồng bềnh, dù nàng bây giờ tựa như dân du cư nhưng vẫn mang theo khí chất thoát tục rất động lòng người.
Địch Cửu trông thấy cảnh tượng ấy thì lòng hắn liền trầm xuống. Mặc Vũ Xuân bây giờ không khác gì lúc hắn đứng trong Cổn Đế Hải, chỉ có điều không biết nàng đã đứng lặng như vậy bao lâu rồi.
Lúc trước hắn chịu sự ảnh hưởng của cảnh tượng thê lương mà cảm ngộ được Vực cảnh. Còn Mặc Vũ Xuân lại hoàn toàn khác biệt, thần trí của nàng rõ ràng đã bị trùng kích, cách rất gần đến bước tẩu hỏa nhập ma.