Thế giới thứ chín

Chương 320




Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi trên bùn, thế nhưng đó lại không phải là cảnh tượng sức sống tràn trề mà ban mai nên có. Dưới khung cảnh này chỉ hiện lên vẻ tiêu điều, hoang tàn và rách nát mà thôi.

Một đạo cô tóc tai xốc xếch, áo quần có chút tả tơi đang đứng trên đáy hố đã sớm trở thành phế tích kia.

Ngực nàng ta toàn là vết máu, thậm chí quần áo và da thịt ở chỗ vết thương chưa khép miệng đã dính liền lại một chỗ, hoàn toàn không thấy rõ được dáng vẻ ban đầu. Vết máu và bùn đất bám dính trên đôi chân trần của nàng ta, biến thành một màu nâu tối đầy đáng sợ. Sau lưng đạo cô có cắm một cây phất trần chỉ còn nửa phần vũ ti. Vị đạo cô ấy nắm trong tay một bia đá không còn nguyên vẹn, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra mỗi một chữ “Tịnh” không hoàn chỉnh.

Tay chân nàng bấy giờ run rẩy không ngừng, liên tục lẩm bẩm trong miệng:

- Thiên Tịnh Môn, Thiên Tịnh Môn ở nơi nào…

Thiên Tịnh Môn là nơi thủ hộ một địa phương, trong đó không có hắc ám, lại càng không có đấu tranh, khiến nó trở thành một nơi Vô Cấu Chi Thể đúng nghĩa.

Thời điểm tại Tu Chân Giới, nàng ta tin rằng thế giới này đều là vô cấu, là mỹ hảo, là sạch sẽ. Việc đệ tử Thiên Tịnh Môn phải đi bảo vệ nó là không cần thiết. Bởi vì nàng nghĩ rằng thủ hộ một giới mới là nhiệm vụ mình cần làm, chẳng quá để tâm tới Thiên Tịnh Môn lý tưởng kia làm gì.

Mà sự tồn tại của Thiên Tịnh Môn là một loại truy cầu tự do và hoàn mỹ, hai thứ này hẳn đều là thứ mà tất cả đệ tử ở Thiên Tịnh môn mong ngóng. Nàng chưa từng thu đệ tử ở Tu Chân Giới, một phần đúng là do không tìm được người nào thích hợp để truyền Thiên Tịnh Đạo Điển, hai là nàng hy vọng khi tới được Tiên Giới sẽ gặp được tổ sư Thiên Tịnh Môn và đưa ra quan điểm của chính mình.

Mà quan điểm của nàng là việc Thiên Tịnh Môn không chỉ âm thầm bảo vệ thế giới mà nên dùng lý niệm nói cho người khác biết, chỉ có tâm vô cấu thì thân mới có thể vô cấu theo. Đệ tử Thiên Tịnh Môn hẳn là nên quang minh chính đại đứng ra nói cho mọi người biết về bác ái, về nhún nhường và kính sợ mình…

Thế nhưng lúc này tín ngưỡng của nàng đã hoàn toàn sụp đổ, từ một khắc bước chân vào Tiên Giới, nàng đã không thể nào duy trì nổi nữa.

Nàng thấy được gì sau nhiều năm như thế?

Tàn phá, huyết tinh, thê lương, bất lực và cô đơn…

Ngàn dặm không một bóng người, vạn dặm mù mịt sinh cơ. Tiên Giới này ngoại trừ thi cốt ra chỉ còn lại phế tích.

Có một ngày kia, nàng bắt gặp một tu sĩ nên vô cùng mừng rỡ tiến lên hỏi thăm. Ai ngờ chỉ xém chút là bị người ta giết chết, bởi vì đối phương cần tinh huyết của nàng để tu luyện.

Đây là thế giới gì vậy, rốt cuộc phải tuyệt vọng ra sao mới tạo nên một “Tiên giới” như thế?

Ở đây, người người giết chóc, ở đây, tịnh thổ hoàn toàn không tồn tại.

Nàng cũng đã từng có lý tưởng cao thượng khi vừa bước chân tới nơi này, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại nửa khối bia tàn mà thôi.

Đôi tay nàng hiện giờ không khỏi run rẩy, lòng nàng cũng run theo từng đợt, từ khi tín ngưỡng bắt đầu sụp đổ, nàng không nguyện ý lần nữa tin tưởng thế giới này vẫn còn tồn tại sự vô cấu thật sự.

…..

Đại Tiên Vận Thành, tuy cái tên ấy khá là dung tục nhưng đây lại là nơi tụ tập ít nhất cũng hơn vạn tu sĩ. Thành chủ Cái Kim Hiên là một cường giả Chân Tiên chân chính, chân nguyên đã chuyển hóa hoàn toàn thành tiên nguyên rồi.

Gọi là tiên thành cho vui thôi chứ tòa thành này vốn chẳng có gì đặc biệt hết. Chỉ là một tòa thành dựa vào sườn núi, không có lấy nửa phần tiên khí.

Tiên giới vạn dặm không bóng người, nhưng ở tại tòa thành đây thì cơ hồ đều là người người trông ngóng được bước vô.

Nhưng hoặc ngươi phải có đủ 1 tỷ linh thạch, hoặc ngươi phải dâng lên được tiên tinh, mà tiên tinh thì đa phần các tu sĩ đến tận khi chết cũng chưa thấy được dù chỉ một cái.

Thành phủ Đại Vận của thành chủ nói trắng ra thì cũng là một đại thạch ốc đơn giản mà thôi.

Giờ phút này, trên chủ vị của phủ thành là một nam tử không nhìn ra tuổi tác, mặt nam tử rất dài, hai mắt có chút không đối xứng, bên lớn bên nhỏ chẳng đều. Mi tâm mang đến cho người nhìn một loại cảm giác nham hiểm hung ác và sát khí vô cùng đáng sợ.

Người nọ chính là Cái Kim Hiên – Thành chủ Đại Tiên Vận Thành, cường giả Chân Tiên.

Y rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, thời điểm không tu luyện y sẽ một mình ngồi trong phủ thành chủ mà theo y là rất rộng rãi, sau đó nhớ về lúc bản thân vừa mới đến Tiên giới.

Quang cảnh đầu tiên Cái Kim Hiên thấy khi ấy là hoang sơ và đầy rẫy rách nát. Về sau, khi y dựa vào một tỷ linh thạch để được vào trong Đại Tiên Vận Thành, y đã từng tựa như một con chó chuyên nịnh nọt với tiền thành chủ, ông ta đi tới chỗ nào, y liền đi theo ngay.

Cuối cùng Cái Kim Hiên cũng nắm bắt được cơ hội tốt, thông qua thủ đoạn ám toán mà xử lý tên thành chủ ngu ngốc ấy rồi thu được một lượng lớn tiên tinh. Chính những thứ đó đã giúp y chuyển hóa chân nguyên thành tiên nguyên, cũng làm cho Cái Kim Hiên trở thành tân Thành chủ của Đại Tiên Vận Thành.

Ở chỗ này, y chính là vương. Chẳng ai dám vi phạm ý nguyện y, chỉ cần một ánh mắt không vui của Cái Kim Hiên, người kia sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai nữa. Nữ tu tại đây được y nhìn trúng đều sẽ vô cùng mừng rỡ mà kích động hiến thân.

Cái Kim Hiên rất hưởng thụ loại cuộc sống như vậy, y khinh bỉ bọn sâu kiến chỉ dựa vào luyện hóa tinh huyết để sinh tồn ngoai kia. Loại sâu kiến không phải huyết tu mà lại dùng phương pháp ấy để tu luyện thì sớm muộn gì cũng có ngày thần trí hoàn toàn biến mất và trở nên ngớ ngẩn.

- Hồi thành chủ, thuộc hạ có tin tức trọng yếu muốn bẩm báo.

Ngoài cửa ra vào của phủ thành chủ bỗng vang lên âm thanh kính cẩn, đánh gãy hồi ức của Cái Kim Hiên.

Nghe thấy âm thanh đó, Cái Thành chủ liền nhớ tới chính mình lúc trước. Người đang đứng ở cửa ra vào là người y vô cùng quen thuộc, gã là chủ mưu của nhiều việc ám toán và là chân chó Dương Tiền Tu của y.

Lúc trước Cái Kim Hiên cũng không khác gì gã, cũng một dạng kính cẩn khiêm tốn, trước mặt tiền thành chủ y còn ti tiện hơn so với con chó nữa. Nhờ vậy y mới nắm bắt được cơ hội xử lý ông ta, bò lên vị trí cao cao tại thượng như bây giờ. Chắc hẳn Dương Tiền Tu cũng đồng dạng như y năm ấy, muốn xử lý thành chủ đương nhiệm là Cái Kim Hiên y đây rồi leo lên vị trí này.

Ngoài cửa là một tên tu sĩ béo, đầu của gã cơ hồ đã chạm tới mặt đất.

Người nọ chính là tùy tùng kiêm chó săn Dương Tiền Tu của Cái Kim Hiên. Một người sống vô cùng ti tiện nhưng lại nghĩ bản thân rất có phong thái tu sĩ.

Bẩm báo xong nhưng vẫn không nghe được thanh âm thành cho phép mình đi vào, gã cũng không có bất kỳ động thái nào, chỉ kính cẩn xoay người đứng ngoài cửa.

Trọn vẹn gần nửa nén hương trôi qua, Dương Tiền Tu mới nghe được tiếng nói:

- Vô đi.

Vội vàng tiến vào bên trong, thời điểm còn cách thành chủ mấy trượng thì gã liền bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

- Thành chủ, thành chủ, đại hỉ a…

Nói xong, Dương Tiền Tu bèn ngẩng đầu lên, thân thể hắn ta rất mập mạp, hơn nữa lại sở hữu một đôi mắt vừa to vừa đen khiến người khác nhìn vào sẽ cảm thấy rất trông gã khá thân thiện và chất phác. Nhưng Cái Kim Hiên lại biết, gã này có đầy một bụng ý xấu, không chút nào kém cỏi so với y khi trước cả. Rất nhiều chuyện tại Đại Tiên Vận Thành đều là do Dương Tiền Tu gã đưa ra chủ ý.

Tuy vậy, dùng tên này thật sự rất thuận tay, dù y cũng nghĩ tới nhiều trường hợp xấu mà gã có thể gây nên nhưng chẳng thể tùy tiện đổi người được.

- Thế à, vậy nói ta nghe xem.

Cái Kim Hiên hững hờ nói một câu.

Dương Tiền Tu kích động không thôi.

- Nô tài đã có tin tức của đệ tử Thiên Tịnh Môn rồi, vừa có một người tới Tiên giới, hình như là nữ tu thì phải….

- Ngươi nói cái gì?

Cái Kim Hiên bất ngờ vọt lên trước mặt Dương Tiền Tu, y đưa tay nắm cổ áo gã lên, ngữ khí khó nén nổi sự hưng phấn:

- Ngươi nói đệ tử Thiên Tinh môn lại tới Tiên giới? Mà còn là nữ tu ư?

Gã họ Dương bị siết cổ như thế nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng vui vẻ, chẳng thể hiện chút nét tức giận gì.

- Là thật thưa ngài. Trước đây có một tên tán tu tới tìm nô tài, do muốn mượn hơi để vào thành nên thứ hắn dùng để trao đổi là tin tức về nữ tu kia. Nô tài cũng cẩn thận tra xét thương thế của tên ấy, đúng là vết thương do đệ tử Thiên Tịnh Môn gây ra…

- Nhanh, mau mang tu sĩ đó đến đây lẹ lên.

Cái thành chủ cực kỳ hưng phấn.

- Thưa Thành chủ, nô tài đã phát tin rồi, chẳng mấy chốc tên kia sẽ tới thôi ạ.

Trước khi có mệnh lệnh của Thành chủ, gã mà dám dẫn người tới là muốn tìm chết đấy.

- Tốt, tốt lắm, lần này ngươi lập được công lớn rồi.

Cái Kim Hiên xoa xoa đôi bàn tay, trong mắt và cả khuôn mặt khó lòng giấu được sự kích động.

Nếu hỏi thời đại Hoàng Hôn Tiên Giới cái gì trân quý nhất, vậy chắc chắn sẽ không phải là tiên tinh hay tiên đan, mà chính là đệ tử Thiên Tịnh Môn kia.

Muốn được làm đệ tử Thiên Tịnh Môn nhất định phải có Vô Cấu Linh Thể và tu luyện Thiên Tịnh Đạo Điển. Cũng chính vì thế mà đệ tử môn phái này thưa thớt vô cùng.

Bất kỳ nữ tu nào của tông môn đều là lựa chọn tốt nhất để làm đạo lữ, bởi vì như thế sẽ tịnh hóa được linh căn và thân thể của mình, khi đó tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn gấp chục lần.

Ngoài ra đệ tử Thiên Tịnh Môn còn có một công dụng khiến người người hâm mộ không thôi, đó là sau khi song tu với họ xong, có thể từ Chân Tiên bước vào cảnh giới Kim Tiên cảnh.

Ở thời đại này, Chân Tiên đã là sự tồn tại có thể xưng bá một phương mà chẳng ai dám trêu chọc chứ nói gì Kim Tiên. Đáng tiếc bởi vì Tiên giới đã bị thiên vận vứt bỏ nên có cực ít người có thể bước vào cảnh giới ấy.

Cái Kim Hiên biết có hai vị Thành chủ nhờ có được đệ tử Thiên Tịnh Môn mà đột phá lên cảnh giới Kim Tiên.

Nếu y cũng được như thế thì thọ nguyên không chỉ gia tăng 100.000 năm, mà địa vị cũng sẽ trở nên vững chắc không gì sánh được.

-