- Ngươi là cường giả Chân Tiên ư?
Rốt cuộc Cái Kim Hiên cũng tỉnh táo lại, y buột miệng hỏi theo bản năng.
Hỏi xong y mới phát hiện có gì đó không đúng, người trước mặt không thể nào là cường giả Chân Tiên được. Chân nguyên trên người hắn ba động vô cùng rõ ràng, căn bản đấy không phải là tiên nguyên.
Sau khi đoán được tâm thần Mạc Vũ Xuân đang trùng kích thì Địch Cửu không động tới nàng nữa, hắn lấy ra mấy cây trận kỳ để bảo vệ Mặc Vũ Xuân rồi mới lạnh lùng ngước lên nhìn chằm chằm đối thủ.
Cái Kim Hiên này không hẳn là gia hỏa lợi dụng huyết tinh của tu sĩ, nhưng hắn tin chắc y muốn bắt Mặc Vũ Xuân thì cũng chẳng phải là kẻ có ý đồ gì tốt.
- Bản tiên là Thành chủ Cái Kim Hiên của Đại Vận Tiên Thành, ngươi muốn xuất thủ cũng được thôi, thế nhưng chỉ cần ngươi tránh ra, ta sẽ cho phép ngươi gia nhập vào thành phủ của ta.
Cái Kim Hiên cố gắng làm cho giọng nói hòa hoãn nhất có thể.
Mặc dù Địch Cửu không phải Chân Tiên nhưng hắn lại có chân nguyên hùng hậu không gì sánh được, khiến ngay cả Chân Tiên chân chính như y cũng không khỏi âm thầm sợ hãi.
Đối với tán tu mà nói, việc được vào thành là mong mỏi vô cùng lớn. Dù đối phương có được đạo lữ là đệ tử Thiên Tịnh Môn đi nữa, nhưng nếu hắn không thể lưu lại tiên thành tu luyện thì cũng vô dụng mà thôi.
- Gia hỏa ngươi là chủ của một thành ư?
Nhãn tình Địch Cửu không khỏi sáng lên, hắn nhanh chóng triệu hồi Thiên Sa Đao rồi thẳng tay dùng một đạo thanh hồng tấn công kẻ trước mặt.
Trông thấy Địch Cửu trực tiếp động thủ mà không thèm để ý đến lời y nói, Cái Kim Hiên lập tức giận dữ. Là thành chủ của Tiên thành, sao y có thể dễ dàng tha thứ cho thái độ khinh khi này của hắn chứ?
Cái Kim Hiên cũng tế pháp bảo ra, lĩnh vực Chân Tiên ép thẳng về hướng Địch Cửu. Tuy rằng thực lực của đối phương đúng là rất mạnh, nhưng cũng có thể là do khi nãy y quá vội vàng xuất thủ mà thôi. Cái Kim Hiên không tin dưới lĩnh vực Chân Tiên mà một tu sĩ Tu chân giới bình thường còn có cơ hội dùng toàn lực đánh trả.
“Oanh!”
Lĩnh vực của Cái Thành chủ đụng vào lĩnh vực của Địch Cửu, Chân nguyên và Tiên nguyên thay nhau nổ tung.
Dựa theo đạo lý mà nói, lĩnh vực Chân nguyên vô luận là cường độ hay tính bền dẻo đều không cách nào so sánh được với lĩnh vực Tiên nguyên, thế nhưng trên thực tế, khi lĩnh vực hai người họ chạm vào nhau thì lĩnh vực của Cái Kim Hiên lại bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Nguyên khí cuồng bạo một lần nữa oanh phế tích thành từng đạo khe rãnh, Cái Kim Hiên kinh hãi phát hiện bản thân khó có thể khống chế được không gian xung quanh nữa, thậm chí bản thân y còn sắp bị lĩnh vực của đối phương quét sạch.
Việc này sao có thể? Y chính là cường giả Tiên nguyên đấy, lĩnh vực của đối phương rõ ràng chỉ là Chân nguyên thôi mà. Cường độ Chân nguyên làm sao mạnh hơn Tiên nguyên được? Đây là việc không thể xảy ra!
“Răng rắc.”
Lĩnh vực Tiên nguyên của y cuối cùng cũng phát ra tiếng vỡ vụn. Ngay sau đó, y liền cảm nhận được khí thế của đối phương, đó là một loại khí tức tinh không mênh mang vô cùng vô tận.
Trong lĩnh vực đối thủ, Cái Kim Hiên y tựa như một ngôi sao bé nhỏ vô nghĩa, còn lĩnh vực của y thì đã bị xé nát thành một khối vải rách, bất cứ lúc nào cũng sẽ nặc diệt trong Tinh Hà kia.
Cái Kim Hiên chưa được chứng kiến lĩnh vực Kim Tiên nhưng y vẫn hoài nghi dưới sức mạnh của Địch Cửu thì dù Kim Tiên cũng chưa chắc đã địch lại được. Nếu cứ tiếp tục như thế, y không cần đánh cũng sẽ bị lĩnh vực của Địch Cửu trói buộc, sau đó sẽ vẫn lạc mất.
Y không dám chờ đợi thêm nữa, Tiên nguyên nhanh chóng cuốn lên, pháp bảo trong tay hóa thành sáu đạo mang tuyến cuốn về phía hắn.
Sáu đạo mang tuyến vừa mới xé mở lĩnh vực Tinh Không kia liền đụng phải Phong Tiêu Đao.
“Rầm rầm rầm!”
Nguyên khí cuồng bạo nổ ra do Chân nguyên và Tiên nguyên tiếp tục đụng vào nhau.
Địch Cửu chấn kinh nhìn pháp bảo của Cái Kim Hiên, đó là một cái Lục Lăng Đà. Loại pháp bảo này hắn chưa từng thấy qua bao giờ, Phong Tiêu Đao một khi xuất ra chính là quét sạch thẳng tiến không lùi bước, thế nhưng khi đụng phải Lục Lăng Đà lại bị phá chia ra thành nhiều hướng tán loạn quay cuồng trên không trung, rất nhanh liền khiến sát thế đáng sợ kia lần nữa tập hợp lại rồi đánh về phía hắn.
Thấy vậy hắn bèn tập trung tinh thần, đánh mạnh ra một quyền Ba Đào Nộ.
Quyền cước cứ tạo thành một đạo rồi lại một đạo sóng dữ không khác gì bọt nước to lớn, bọt nước ấy mãnh liệt khuấy động ra ngoài, đánh thẳng lên Lục Lăng Đà. Bọt nước liên miên bất tuyệt rốt cuộc cũng áp chế được pháp bảo của Cái Kim Hiên.
Cái Kim Hiên há có thể không nhìn ra việc Địch Cửu chưa từng gặp qua pháp bảo của y? Thừa dịp Lục Lăng Đà xé rách lĩnh vực Tinh Không ra một khoảng, y nhanh chóng tiến vào lĩnh vực của hắn, sau đó dùng Lục Lăng Đà cuốn lên thành sáu đạo lăng mang khác nhau.
Mặc dù Địch Cửu cảm giác được Chân nguyên của mình chẳng hề yếu hơn Tiên nguyên là bao, hơn nữa lĩnh vực của hắn lại càng mạnh hơn lĩnh vực của Cái Kim Hiên, thế nhưng Địch Cửu vẫn thu hồi Thiên Sa Đao lại, bởi vì pháp bảo kia thật sự rất cổ quái.
Nếu cứng đối cứng, Địch Cửu tin bản thân đủ khả năng xử lý Cái Kim Hiên. Bất quá nếu có biện pháp đơn giản hơn thì vì sao còn phải liều mạng với y làm gì?
Địch Cửu nhanh chóng vươn tay tế ra mấy ngàn chuôi cực phẩm đao khí.
Mấy ngàn chuôi đao được tế ra tạo thành từng đạo sóng đao trong không gian, trong sóng đao tràn ngập sát ý kinh khủng từ đao đạo. Dù là đao trận trên không trung nhưng Cái Kim Hiên vẫn cảm nhận được uy lực không gì sánh bằng của nó.
Đây chính là đao trận cấp 9….
Da đầu Cái Kim Hiên không khỏi có chút tê dại, tên tu sĩ này còn chưa có chuyển hóa thành Tiên nguyên mà đã thi triển ra đao trận đáng sợ như thế, rốt cuộc thần niệm phải mạnh tới bao nhiêu mới được? Khó trách lĩnh vực của hắn ta lại đáng sợ đến vậy.
Cái Thành chủ rất nhanh liền vứt bỏ dòng suy nghĩ đó ra sau đầu, bởi vì y kinh ngạc phát hiện đao trận kia không cuốn về phía mình mà lại di chuyển ra sau lưng y.
Đây là do đối phương thất thủ hay vì nguyên nhân nào khác nhỉ? Nhưng dù là lý do gì thì y vẫn muốn nhanh chóng xử lý Địch Cửu. Cái Kim Hiên nhìn ra được thực lực của hắn không yếu hơn mình, lĩnh vực y đã không bằng hắn thì chỉ có thể dùng Tiên nguyên đối phó mà thôi.
Nếu chờ đối thủ dùng đao trận này tấn công, chỉ sợ người chịu thiệt thòi rồi phải ôm thương thế chạy trốn sẽ là chính mình.
Lục Lăng Đà của y lần nữa quét thẳng về hướng đối thủ, nhưng không ngờ hắn chẳng tránh né cũng không ngăn cản mà lại xông thẳng về phía y.
Này chẳng phải là muốn tìm chết rồi ư!
Đôi mắt lớn nhỏ không đều của Cái Kim Hiên lóe lên tia khinh thường, nét mặt y càng thêm nham hiểm hung ác. Nội tâm y hiện giờ kích động khó mà hình dung nổi, có lẽ Cái Thành chủ cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chế trụ được một tu sĩ Vực cảnh bé nhỏ lại làm bản thân vui đến vậy.
Thế nhưng sự kích động đó chỉ kéo dài trong chớp mắt, không chờ Lục Lăng Đà triệt để đụng trúng Địch Cửu thì một bàn chân cự đại mang theo không gian sát thế xuyên qua pháp bảo, đánh thẳng vào mặt Cái Kim Hiên khiến y không khỏi trợn tròn mắt, việc này sao có thể?
Đó giờ sau khi Cái Kim Hiên sử dụng Lục Lăng Đà thì đối thủ chỉ có cứng đối cứng hoặc tránh né mà thôi, muốn đột phá pháp bảo có không gian sát mang của y là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
“Bành!”
Sự kinh hãi mà Cái Kim Hiên nhận được vẫn chưa kết thúc, một cước kia cứ như thế trực tiếp đá thẳng vào mặt y.
Một cỗ lực lượng cường đại đánh tới khiến cả người y bay ngược ra ngoài. Không có Tiên nguyên và thần niệm duy trì khiến Lục Lăng Đà cũng chậm lại.
Trong nháy mắt đó Cái Kim Hiên liền hiểu được đây chính là Không Gian Pháp Tắc! Cuối cùng y cũng biết vì cái gì Địch Cửu lại bố trí đao trận phía sau mình, hắn muốn đạp mình vào trong đấy.
Nếu là trước đây thì khi biết ý nghĩ của Địch Cửu, y sẽ ôm bụng cười to, chỉ có người ngớ ngẩn mới làm ra cái loại chuyện này.
Cái Kim Hiên y dù không bằng đối phương nhưng cũng là một cường giả Chân Tiên. Bằng vào việc áp chế lĩnh vực y mà muốn dùng một đạp khiến y nhập đao trận thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Thế nhưng sau khi nhận một cước này thì rốt cuộc y đã hiểu rõ, xem như Kim Tiên đi nữa mà đối mặt với một cước của Địch Cửu thì cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể nhận mệnh bản thân xui xẻo mà thôi.
Này còn là do đối phương chỉ mới là Chân nguyên nên thực lực bị giới hạn, nếu hóa thành Tiên nguyên thì sợ rằng một cước sẽ trực tiếp đạp đầu y thành bã vụn.
“Oanh!”
Đao mang phô thiên cái thế cuốn tới khiến trong lòng Cái Kim Hiên thoáng qua một tia tuyệt vọng, y biết mình đã rơi vào đao trận của đối phương rồi.
“Phốc!”
Thiên Sa Đao lần nữa hóa thành một đạo thanh mang chém vào đao trận khiến Cái Kim Hiên cảm giác được mi tâm mình lạnh ngắt, còn thân thể thì bị xé toạc, Nguyên Thần theo đao trận giảo sát không còn một mảnh.
Từ đầu tới cuối Cái Thành chủ đều không cầu xin tha thứ, bởi vì y hiểu việc này chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả. Đổi lại là mình, y cũng không buông tha cho đối thủ.
Thu hồi đao trận và chiếc nhẫn của Cái Kim Hiên lại, Địch Cửu âm thầm quyết định phải mau chóng chuyển hóa Chân nguyên làm Tiên nguyên. Sở dĩ Cái Kim Hiên dám liều mạng với hắn là do y ỷ mình là Tiên nguyên đó thôi.
Nếu hắn cũng là Tiên nguyên thì Cái Kim Hiên đã bị xử lý từ đao thức đầu tiên rồi, chỗ nào còn cần dùng Đại Cước Ấn và đao trận cấp chín nữa chứ.
Cách đó không xa, Mặc Vũ Xuân vẫn đờ đẫn đứng tựa như một pho tượng.
Thấy thế, Địch Cửu mới lấy ra một viên Uẩn Thần Đan bỏ vào miệng nàng rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ mi tâm Mặc Vũ Xuân, lập tức cả người nàng liền xụi lơ xuống.
Làm xong hết thảy Địch Cửu mới nhẹ nhàng thở ra rồi đỡ Mặc Vũ Xuân ngồi xuống.
Uẩn Thần Đan là đan dược ôn dưỡng Nguyên Thần, với tình trạng hiện giờ của nàng ấy thì căn bản không nên đánh thức, chỉ có thể giúp Mặc Vũ Xuân ngủ say một đoạn thời gian rồi từ từ tỉnh lại sau.
Bằng không thì nàng ấy rất có thể sẽ biến thành người ngớ ngẩn cả đời hoặc tẩu hỏa nhập ma luôn mất.