Một nam tử còng lưng vừa mới đi đến bên ngoài động phủ chữ Giáp số 7 thì đã nhìn thấy Địch Cửu từ trong đó đi ra.
Người này hơi ngây người, Địch Cửu làm sao có thể ra ngoài?
Bởi vì mình chậm một bước nên không kịp chặn Địch Cửu lại, hắn đã bị người Lạc Băng sơn mang đi trước.
Lạc Băng sơn đương nhiên kém xa Mai Nhất vực, thế nhưng nó cũng không đơn giản. Người này không dám tự ý xông vào Lạc Băng sơn nên phải đi hỏi Vực Chủ, sau đó mới đến đây yêu cầu mang Địch Cửu đi.
Lý do đã có rồi, Địch Cửu xếp hạng nhất trong vòng một Chân Vực thiên tài chiến, Mai Nhất vực mời hắn tới yến hội chúc mừng.
Nhưng không ngờ khi gã vừa mới đến bên ngoài trụ sở Lạc Băng sơn thì đã thấy Địch Cửu rời khỏi. Chẳng lẽ Lạc Băng sơn không có ép hỏi bí mật của hắn sao?
- Hồng Anh thiếu gia, ta tìm ngài có một số việc, không biết có thể tìm chỗ nói chuyện được không?
Nam tử gù ôn hòa nói với Địch Cửu.
- Ngươi là ai?
Thần niệm Địch Cửu quét qua, rất nhanh liền phát hiện trên cơ thể người này có một đạo cấm chế, hẳn là có ai đó đã dùng để khống chế gã, nếu người gù mà dám phản kháng thì chắc chắn kẻ kia sẽ khiến tên gù tan thành mây khói ngay lập tức.
- Ta tên Cẩu Thương.
Người nọ dùng ngữ khí kính cẩn đáp.
- Đã như vậy thì dẫn đường đi.
Dù Cẩu Thương ẩn giấu sát cơ rất kĩ, nhưng đứng trước thần niệm cấp mười một vẫn lộ ra nguyên hình. Cẩu Thương có thực lực Vực cảnh tầng một, thế nhưng Địch Cửu vẫn không coi gã ra gì, hắn chỉ muốn biết ai đứng đằng sau thôi.
Cẩu Thương sửng sốt, kẻ này đần độn sao? Bằng không mà nói làm sao có thể thoải mái đáp ứng yêu cầu của mình như vậy? Cẩu Thương đã chuẩn bị ra tay cưỡng ép mang Địch Cửu đi. Không ngờ ngay cả khí thế cũng chưa kịp thể hiện thì Địch Cửu đã bảo gã dẫn đường.
- Thế nào, không muốn dẫn đường thì ta về ngủ đây.
Cẩu Thương lấy lại tinh thần, vội vàng đáp:
- Hồng Anh thiếu gia xin mời đi theo ta.
Ban đầu Cẩu Thương nghĩ rằng, nếu Địch Cửu không nguyện ý rời khỏi Thăng Tiên tức sạn thì hơi khó làm việc. Nào ngờ Địch Cửu chẳng cần cân nhắc đã đồng ý đi theo khiến gã thấy rất khó hiểu. Gã nghĩ mãi mà không rõ vì sao loại tu sĩ có thần kinh thô như vậy mà còn có thể sống đến tận bây giờ.
Không lâu sau, Cẩu Thương phát hiện chuyện bất ngờ không chỉ dừng ở đây, bởi vì gã đã ra ngoài Thăng Tiên thành rồi mà Địch Cửu vẫn bám sát theo sau.
- Ngươi có thể đi nhanh hơn chút không? Lấy tốc độ rùa bò như thế thì đến bao giờ mới rời xa Thăng Tiên thành, tìm một chỗ mà thần niệm của người khác không quét đến được đây?
Khi ra khỏi cổng thành, Địch Cửu rốt cục không nhịn được bèn hỏi thẳng.
Cẩu Thương dừng lại, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Địch Cửu, gã cảm giác có gì đó không đúng. Chuyện này là sao? Đáng lẽ phải là Địch Cửu không nguyện ý nhưng bị cưỡng ép đi. Sao giờ lại thành mình đi không nhanh nên bị hắn khinh bỉ vậy chứ?
- Xin lỗi, ta già rồi, phải tốn thêm chút sức mới đi nhanh được.
Vừa dứt lời, thân hình Cẩu Thương lập tức lóe lên tạo thành một dãy tàn ảnh.
Gã không biết Địch Cửu lấy can đảm từ đâu, bất quá nếu Địch Cửu đã gan dạ như vậy thì nhất định hắn sẽ bám theo.
Nửa canh giờ trôi qua, Cẩu Thương dừng lại, kinh hãi phát hiện Địch Cửu đứng cách đó không xa.
- Ngươi...
Cẩu Thương nhìn chằm chằm Địch Cửu, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác tâm thần bất an. Mình thật sự có thể xử lý được hắn ư?
Địch Cửu tiến về phía gã, ngay lập tức Cẩu Thương theo bản năng loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
- Ai phái ngươi tới giết ta?
Địch Cửu ngừng lại, bình tĩnh liếc nhìn Cẩu Thương.
- Ngươi biết ta tới giết ngươi mà vẫn dám đi cùng ta ra tận đây?
Cẩu Thương không hiểu, gã tuyệt đối không tin một tu sĩ không đến 200 tuổi có thể trở thành đối thủ của mình.
Địch Cửu tủm tỉm cười:
- Tu vi của ngươi chỉ là Vực cảnh tầng một, thể nội lại còn bị người khác dùng cấm chế giam cầm mà muốn giết bản thiếu sao? Ta thật sự rất muốn hỏi, ngươi đến lấy can đảm từ đâu mà lại dám dẫn bản thiếu đi ra khỏi thành thế?
Cẩu Thương hoàn toàn ngu người, nãy giờ trong lòng gã đã có cảm giác sai sai, Địch Cửu hẳn không phải loại ngớ ngẩn như vậy mới đúng. Hiện tại gã rốt cuộc hiểu rõ, thì ra kẻ ngu ngốc chính là mình.
Người ta biết rõ cả thực lực lẫn cấm chế trong cơ thể mình mà mình lại ngu ngốc cho rằng hắn không phải đối thủ, quả thật tức cười.
Thấy Cẩu Thương trầm mặc không đáp, Địch Cửu bèn hỏi tiếp:
- Nếu ngươi thành thật khai báo, ta có thể cân nhắc phá vỡ cấm chế trong cơ thể ngươi, để cho ngươi tự do. Nếu ngươi không muốn nói, vậy đừng trách ta động thủ. Về phần ai phái ngươi tới, lấy bộ dáng chó săn của ngươi thì đoán chừng ta chỉ cần tùy tiện hỏi thăm là biết.
Cẩu Thương bị sỉ nhục mà chẳng những không có đấu chí, ngược lại trong mắt còn lộ ra vẻ bi ai. Gã lẩm bẩm:
- Ta là một con chó, ta là chó của Mai Bát Phiến, lão muốn ta cắn ai thì ta liền cắn người đó... Ha ha, ta vốn chính là một con chó.
Tựa hồ cảm nhận được bản thân mình hôm nay không còn có đường sống, một tia tự tôn cuối cùng ở sâu trong nội tâm Cẩu Thương trỗi dậy, gã bật cười ha hả, sau đó thì vừa khóc vừa cười.
Hóa ra là vương bát đản Mai Bát Phiến. Địch Cửu biết người này, nghe nói gia hỏa ấy là đệ nhất cường giả Chân Vực, thực lực Vực cảnh tầng chín, đồng thời ũng là Vực Chủ Mai Nhất vực. Nếu hắn nhớ không lầm thì Mai Chí Vân xếp thứ ba Chân Vực thiên tài thi đấu là con của lão.
- Ngươi sai.
Địch Cửu bỗng nhiên chặn tiếng cười điên dại của Cẩu Thương.
Cẩu Thương tỉnh táo lại, ánh mắt gã mờ mịt, khẽ hỏi:
- Ta sai ở đâu?
- Ngươi không phải một con chó, bởi vì ngươi chẳng bằng con chó. Chó còn có thể tự tìm xương để ăn, nhưng ngươi không có tư cách đó.
- Đúng, ta còn chẳng bằng một con chó...
Cẩu Thương lại lẩm bẩm.
Lúc trước chủ nhân yêu cầu mình cắn người thì mình cứ việc thoải mái xông lên, bởi vì mỗi lần đều gặp phải đối thủ rất dễ chơi. Tuy nhiên lần này lại gặp phải đối thủ vượt quá khả năng, nội tâm của Cẩu Thương rốt cục hỏng mất.
- Nói về chuyện xưa của ngươi đi, nếu khiến ta đồng tình thì ta có thể cân nhắc giải khai cấm chế cho ngươi đấy.
Địch Cửu từ tốn nói.
Không phải Địch Cửu muốn làm người tốt, mà hắn cảm giác Cẩu Thương bị Mai Bát Phiến cưỡng ép giam cầm, nếu kéo gã về phía mình, sau này khi ám toán lão nói không chừng sẽ có thêm một người trợ giúp.
Mai Bát Phiến có thực lực Vực cảnh tầng chín, lại là đệ nhất cường giả Chân Vực, Địch Cửu không nắm chắc có thể chính diện ngạnh kháng gia hỏa này. Nếu hợp tác được với Cẩu Thương, vậy sẽ có thêm mấy phần tự tin khi ám toán lão hơn.
Tại Chân Vực, chỉ cần xử lý Mai Bát Phiến, Địch Cửu tin tưởng những người khác sẽ không dám uy hiếp mình nữa.
Cẩu Thương lắc đầu:
- Ngươi không giải được, ngoại trừ Mai Bát Phiến, chẳng ai có thể giải khai cấm chế trong người ta. Hôm nay giết không được ngươi, ta đã không dự định còn sống trở về, bởi vì trở về cũng phải đối mặt với cái chết mà thôi.
- Ha ha, Cẩu Thương, ta thấy ngươi bị kẻ khác đối xử như chó quá lâu rồi nên ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng chẳng có. Nếu ta có thể liếc mắt liền nhìn ra cấm chế, thậm chí còn biết đây là cấm chế được hạ từ nguyên thần, nối giữa thức hải và đan điền, điều này nói lên rằng ta đủ khả năng giải nó.
- Ngươi...
Cẩu Thương rung động, liếc mắt qua đã biết cấm chế được hạ từ nguyên thần, thần niệm của tên này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào vậy?
Gã khẳng định, ngay cả Mai Bát Phiến cũng không có thực lực cỡ ấy.
- Nguyện ý hay không tùy ngươi, nếu ngươi không đồng ý, vậy liền dẹp đi, bản thiếu không có nhiều thời gian dông dài với ngươi.
Địch Cửu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cẩu Thương thở dài.
- Ta đã biết tại sao Lạc Băng sơn Hàn Vô Thủy lại để cho ngươi đi rồi, bởi vì họ vốn không có năng lực giữ ngươi lại.
- Ngươi lại sai, không phải chúng không có năng lực giữ ta lại, đó là tâm tình ta tốt, cho nên không muốn đồ sát bọn chúng.
Địch Cửu ngông cuồng nói.
Cẩu Thương gật đầu, gã tin tưởng lời Địch Cửu là thật.
Địch Cửu không nói gì nữa, hắn đang chờ Cẩu Thương mở miệng.
Khoảng vài phút sau, Cẩu Thương mới lên tiếng:
- Trước kia, thế lực lớn nhất ở Chân Vực là Khôn Nhất vực, Vực Chủ Khôn Nhất vực là Quyết Việt Thiều, y không chỉ là người mạnh nhất Khôn Nhất vực mà cũng là đệ nhất cường giả Chân Vực. Có một ngày, Mai Bát Phiến đến gặp y và nói mình đến từ Chân Vực Mai gia, muốn tặng một quả Thất Sắc Bàn Đào cho Vực Chủ Khôn Nhất vực...
Địch Cửu cảm thán, Mai Bát Phiến thật sự bỏ vốn lớn, đừng nghĩ trên thân hắn có đến mấy quả Thất Sắc Bàn Đào mà lầm. Trên thực tế, Thất Sắc Bàn Đào thuộc loại bảo vật có thể ngộ nhưng không thể cầu. Lại thêm chất lượng Thất Sắc Bàn Đào trên người hắn không phải tốt lắm, bởi vì cái cây ấy chỉ mới được trồng, lại còn bị hắn di chuyển tới lui nữa.
Đối với tất cả tu sĩ, đặc biệt là những tu sĩ lớn tuổi thì đều không có sức đề kháng đối với Thất Sắc Bàn Đào. Mai Bát Phiến tặng lễ vật như vậy thật sự khó ai có thể cự tuyệt.
- Quyết Việt Thiều không hoài nghi, bởi vì Khôn Nhất vực thật sự quá mạnh, y triệu tập tông môn trưởng lão cùng một chỗ hoan nghênh Mai Bát Phiến đưa đào...
Trong mắt Cẩu Thương lóe lên một tia thống khổ.
- Khi toàn bộ tông môn trưởng lão đã tụ tập trong đại điện rồi, Mai Bát Phiến mới mở hộp ngọc ra, trong hộp đó có một quả đào, nhưng không phải Thất Sắc mà là Kính Nguyệt Đào...
- Không tốt.
Địch Cửu theo bản năng thốt lên, người khác không biết Kính Nguyệt Đào nhưng hắn rất rõ. Loại quả đó có giá trị cao hơn Thất Sắc nhiều. Trên Thế Giới Thư có viết, đây là loại linh quả ẩn chứa một tia Thời Gian Pháp Tắc, thậm chí tại Tiên giới cũng thuộc về bảo vật đẳng cấp cực cao. Nó có thể giúp người ta cảm ngộ thời gian thần thông, chí ít không phải đẳng cấp của hắn hiện tại có thể tiếp xúc đến.
Thế nhưng người lần đầu nhìn thấy Kính Nguyệt Đào sẽ lâm vào ảo giác, giống như bước vào trong kính vậy, cảm giác như thời gian nhất thời chậm lại. Tên Kính Nguyệt Đào được đặt cũng là vì vậy, ý nghĩa là hóa thành hoa trong gương, ngắm trăng trong nước.
Cẩu Thương tiếp tục kể chuyện:
- Trong khoảnh khắc trông thấy Kính Nguyệt Đào, tất cả mọi người, bao gồm cả Vực Chủ đều bị đông cứng. Nhân lúc đó, Mai Bát Phiến đột ngột động thủ, trong vòng ngắn ngủi hai hơi thở đã giết hết toàn bộ cường giả của Khôn Nhất vực.