Thế giới thứ chín

Chương 301




Cẩu Thương không nhịn được mà thở dài một hơi.

- Mai Bát Phiến không chỉ quẳng đi hết giác quan của mình đối với Kính Nguyệt Đào mà còn phong bế lục thức bản thân, chỉ để lại một tia thần niệm bên ngoài rồi dựa vào ký ức động thủ.

“Thật là lợi hại!” Địch Cửu thầm than.

Kỳ thật chỉ cần quẳng đi giác quan với Kính Nguyệt Đào là được rồi, không ngờ vì không để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, Mai Bát Phiến còn tự phong bế lục thất của mình, điều này cho thấy tên gia hỏa ấy đã sớm có ý đồ, còn tiến hành vô cùng cẩn thận nữa.

- Còn phần ta…

Trong mắt Cẩu Thương một lần nữa lộ ra sự tự giễu và mỉa mai.

- Ta tên là Quyết Triển, phụ thân ta chính là Vực Chủ Khôn Nhất vực Quyết Việt Thiều.

- Ngươi có thể trốn tới tận bây giờ mà không bị Mai Bát Phiến phát hiện thì xem như cũng có chút bản lĩnh đấy.

Địch Cửu cảm thấy đối phương có chút đáng thương.

Nghe thấy thế Quyết Triển liền bật cười, sự mỉa mai trong mắt càng sâu hơn.

- Một khắc kia, khi ta chấp nhận làm con chó cho lão thì Mai Bát Phiến đã biết cha ta chính là Quyết Việt Thiều rồi.

Địch Cửu kinh ngạc nhìn Quyết Triển, biết gã chính là con trai tử địch của mình mà Mai Bát Phiến còn không ra tay thủ tiêu ư? Điều này tự hồ có chút khó lý giải. Muốn tìm một tay chân theo mình chỗ nào mà không có, ấy vậy mà lão lại chọn con trai Quyết Việt Thiều. Địch Cửu tin tưởng Mai Bát Phiến sẽ không có thú vui ác liệt như thế.

Bất quá Quyết Triển có thể kéo dài được một chút hơi tàn đến tận bây giờ thì cũng hiểu gã là người không có cốt khí rồi. Nếu đã không báo được thù, vậy sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?

- Chắc chắn ngươi cảm thấy rất khó hiểu, vì sao lão không giết ta và vì cái gì ta còn dũng khí sống trên đời này nhỉ?

Dường như nhận ra ý nghĩ trong lòng Địch Cửu, Quyết Triển bèn hỏi thẳng.

Địch Cửu gật đầu.

- Đúng vậy, nếu không báo được thù thì ngươi tiếp tục sống thật sự là quá… quá gian nan rồi.

Địch Cửu cố tìm ra một cách nói không gây tổn thương tới người khác nhất.

Ánh mắt Quyết Triển trống rỗng, gã nhìn vào một nơi xa xăm, giọng nói vô cùng bình tĩnh:

- Nơi này chính là Khôn Nhất vực. Năm đó, thời điểm phụ thân ta và đông đảo Trưởng lão bị lão giết chết tại đây, ta và nàng đang thu thập Lăng Hoa trong một vùng hồ. Về sau Mai Bát Phiến tới, trước khi giết ta, lão đã nhìn thấy nàng. Dưới sự thỉnh cầu của nàng, lão không giết ta nhưng hạ một đạo cấm chế trong cơ thể, biến ta thành con chó rồi mang nàng đi. Có lẽ động lực sống duy nhất của ta chính là việc thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nàng một lần. Chỉ cần thấy nàng sống tốt thì làm chó cũng có sao đâu.

Nghe vậy, Địch Cửu thật sự bó tay. Thù giết cha và diệt tộc không quan trọng, kéo dài chút hơi tàn chỉ để ngẫu nhiên nhìn thấy một nữ nhân bị kẻ thù đoạt mất, phải nói Quyết Triển là người như thế nào đây?

Nói thật, với cái cách sống này thì ngay cả con chó gã cũng chả bằng. Người ta là Câu Tiễn nằm gai nếm mật, ít ra cũng có mục tiêu. Còn gã, ngay cả nửa điểm mục tiêu cũng chẳng có. Không đúng, nói cho ngay ra thì Quyết Triển cũng có mục tiêu, đó là việc ngẫu nhiên nhìn thấy nữ nhân kia.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc Quyết Triển cũng tỉnh táo lại, gã cúi đầu, dùng âm thanh trầm thấp nói:

- Tên nàng là Thủy Điềm Uyển, Mai Chí Vân chính là nhi tử của nàng.

Địch Cửu kinh ngạc hỏi:

- Mai Chí Vân là con trai hai người các ngươi ư?

- Ta tôn trọng Uyển nhi, thời điểm ở cùng nàng ta chưa từng xâm phạm nàng. Mai Chí Vân là hậu sinh của Mai Bát Phiến.

Quyết Triển lắc đầu đáp.

- Vậy lần trước ngươi nhìn thấy nàng là khi nào?

Địch Cửu cảm thấy hình như đây chỉ là tình cảm đơn phương của Quyết Triển mà thôi, còn Thủy Điềm Uyển kia căn bản không hề đem gã đặt trong lòng. Nếu nữ nhân kia yêu gã thì nhất định sẽ không sinh đứa bé cho cừu nhân của người trong lòng. Loại chuyện này khiến Địch Cửu có chút khó lý giải.

Ngẩng đầu lên, Quyết Triển không khỏi mờ mịt nhìn Địch Cửu:

- Lần trước ta thấy nàng… hình như là vào 198 năm 84 ngày trước. Khi đó là sinh nhật 1 tuổi của Mai Chí vân, toàn bộ cường giả Chân Vực đều được Mai Bát Phiến mời tới chúc mừng…

Địch Cửu hoàn toàn câm nín, hắn thở dài một phen.

- Quyết Triển à, nếu Thủy Điềm Uyển kia muốn gặp ngươi thì sao trong 200 trăm năm qua không tranh thủ thời gian tới? Đây là do nàng không đặt ngươi trong lòng thôi.

- Có lẽ… nàng đã quên ta rồi…

Ngữ khí Quyết Triển bắt đầu có chút mờ mịt, cảm giác gần như gã đã mất đi tất cả mục tiêu sống sót.

Địch Cửu nhìn chằm chằm Quyết Triển:

- Nếu ngươi còn vì dạng nữ nhân đó mà quên đi cừu hận giết cha diệt tộc thì ta sẽ đi ngay lập tức, lúc ấy cả hai chúng ta sẽ chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa. Ta sẽ không hợp tác với loại người hèn nhát như ngươi, loại hợp tác này dù thành công hay thất bại cũng đều làm ta mất mặt.

- Ta không hề hèn nhát.

Quyết Triển nghiêm nghị nói, gã tự nhận mình không hề giống như lời Địch Cửu nói, bởi nếu hèn nhát sao gã có thể chịu đựng từng ấy thời gian chỉ để kiên trì gặp mặt Uyển Nhi dù chỉ một lần.

Nghe vậy, Địch Cửu cười lạnh:

- Ngươi vì một ả nữ nhân thay lòng đổi dạ mà quên thù giết da, hận hủy vực. Phụ mẫu huynh đệ cùng hết thảy mọi người tại Khôn Nhất vực của ngươi đều bị Mai Bát Phiến giết đến máu chảy thành sông, oan hồn bọn họ chắc cũng khinh thường việc đi kiếm ngươi. Bởi vì ngươi vong ân phụ nghĩa, cay nghiệt thiếu tình cảm. Ngươi đã quên bản thân là do ai nuôi lớn, còn nguyện ý làm con chó cho cừu nhân. Loại người như ngươi không nhà không cha, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa này, đừng nên làm chó nữa, như thế là vũ nhục loài chó đấy. Ta cũng không nên nói ngươi hèn nhát, vì như thế là vũ nhục từ đó, ngươi căn bản không xứng làm người.

Hiểu được những gì đối phương đang nói khiến gân xanh nổi đầy trên trán Quyết Triển, sát khí vờn quanh.

Thấy thế, Địch Cửu không khỏi lắc đầu. Nếu Quyết Triển dám động thủ, hắn sẽ không chút ngần ngại mà giết gã ngay. Lúc đầu hắn tính mời gã tới hỗ trợ, chỉ cần Quyết Triển giúp hắn âm thầm tính kế Mai Bát Phiến một chút, hắn liền đủ khả năng xử lý lão rồi. Nhưng gã lại chẳng giống với những gì hắn nghĩ chút nào, Quyết Triển không có quyết tâm, chỉ vì một nữ nhân mà vượt qua cả ranh giới cuối cùng, hợp tác với loại rác rưởi ấy chỉ làm hỏng chuyện của hắn mà thôi.

“Bịch!”

Ngay lúc Địch Cửu quay lưng định bỏ đi thì bỗng nhiên Quyết Triển quỳ rạp xuống đất.

- Hồng Anh Thiếu Gia, xin người giúp ta phá bỏ cấm chế, vô luận thành công hay không ta đều nguyện ý giúp người đối phó Mai Bát Phiến.

Bấy giờ, Địch Cửu mới dừng lại, quan sát Quyết Triển hồi lâu.

- Như thế nào, ngươi nghĩ thông suốt rồi à?

Trong mắt Quyết Triển lúc này hoàn toàn bình thản, tựa hồ đã khôi phục bộ dáng ban đầu.

- Ta đúng là muốn nhìn Uyển Nhi một chút, nhưng người mắng không sai. Ta là kẻ không cha không nhà, nếu không phải người nhắc nhở, qua nhiều năm như thế ta cũng không nghĩ sẽ báo thù vì Khôn Nhất vực, báo thù vì người nhà của ta, ta đích xác ngay cả một con chó cũng chẳng bằng.

Chỗ sâu nhất trong nội tâm Quyết Triển không phải là chưa từng nghĩ tới việc báo thù, mà do Mai Bát Phiến vẫn luôn là một đỉnh núi cao chắn ở phía trước, vĩnh viễn gã cũng không nhìn thấy nổi. Theo tu vi ngày càng đề cao của Mai Bát Phiến, gã thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện báo thù, bởi vì mỗi lần nghĩ tới Quyết Triển đều sẽ thống khổ đến muốn chết đi cho xong. Nhưng gã lại không nỡ rời xa Uyển Nhi, thế nên mới càng lúc càng lảng tránh việc này.

Địch Cửu gật đầu.

- Cuối cùng thì con trai Vực chủ cũng có chút khí thế rồi, để ta giúp ngươi xua tan cấm chế cầm cố nào.

- Nếu sau khi ta chết, mong rằng trong tương lai nếu Hồng Anh Thiếu Gia trông thấy Thủy Điềm Uyển, xin người hãy hỏi nàng một câu, có phải nàng đã quên ta rồi hay không...

Quyết Triển biết thần niệm Địch Cửu khẳng định là rất cường đại nhưng cấm chế Mai Bát Phiến đã hạ không phải nói giải là giải. Một khi thất bại, y sẽ tan thành mây khói ngay lập tức.

“Đùng!”

Một tay Địch Cửu đập lên đỉnh đầu Quyết Triển, đồng thời hắn quát to:

- Tâm thần rộng mở, không nên chống cự.

Đối mặt với chuyện sinh tử, Quyết Triển không còn quá nề hà, thế nên gã chẳng do dự mà làm theo điều Địch Cửu vừa nói.

Cấm chế Mai Bát Phiến hạ rất cao minh, bất quá cũng chẳng phải là điều hiếm lạ gì với Địch Cửu. Đao trận của hắn còn phức tạp hơn nhiều so với thứ này, cộng với thần niệm cấp 11 của hắn thì mọi chuyện thành ra khá là đơn giản.

Chỉ vẻn vẹn nửa nén hương, Địch Cửu đã nhẹ nhàng phá vỡ cấm chế.

- Đã xong rồi đấy!

- Cái gì, cấm chế đã được giải khai rồi ư?

Chân nguyên Quyết Triển chạy một vòng chu thiên, gã nghi hoặc nhìn Địch Cửu.

- Thế nhưng cấm chế vẫn còn mà.

Vừa dứt lời, Quyết Triển liền phát hiện toàn thân mình trở nên vô cùng nhẹ nhõm, bởi vì tuy cấm chế kia vẫn còn, nhưng tựa hồ nó chẳng hề ảnh hưởng tí nào đến tính mạng của gã.

Địch Cửu bật cười.

- Cấm chế giam cầm trong cơ thể ngươi đã bị ta phá, cấm chế còn lại mà ngươi thấy bất quá chỉ là một cái xác mà thôi. Chờ chân nguyên ngươi cuốn lên một cái sẽ biến mất hoàn toàn. Bây giờ ngươi không nên động vào nó, một khi động tới, Mai Bát Phiến sẽ phát hiện ra. Chờ sau khi ta xử lý lão xong, ngươi lại tự giải khai là được.

- Thật là ta đã thoát khỏi sự cầm cố của lão rồi ư?

Trong chớp nhoáng cấm chế bị hóa giải kia, trong lòng Quyết Triển bỗng nhiên bành trướng lên một loạt ý niệm báo thù mãnh liệt.

Thần niệm Địch Cửu cảm nhận được biến hóa từ tâm trạng của Quyết Triển, hắn nói:

- Xem ra việc ngươi không có ý định báo thù hẳn là có liên quan tới cấm chế trong cơ thể.

- Hồng Anh Thiếu Gia, dù người phân phó thế nào, xem như bảo ta đứng ra chịu một đao của Mai Bát Phiến thì ta cũng nguyện ý, chỉ cần có thể giết được lão, cái gì ta cũng làm.

Nghe vậy, Địch Cửu bèn khoát tay.

- Ngươi vẫn cứ khúm núm như trước là được. Ta chỉ cần ngươi làm một việc nhỏ.

Địch Cửu vừa nói vừa lấy ra một thanh chủy thủ, đưa cho Quyết Triển.

- Thời điểm ta và Mai Bát Phiến động thủ, ngươi chỉ cần đứng sau lưng lão ta. Ta sẽ đạp một cước khiến lão bay tới phương hướng ngươi đứng. Đến lúc đó, ngươi dùng chủy thủ đâm từ phía sau lão là thành công.

Quyết Triển kinh dị tiếp nhận chủy thủ, sau một hồi lâu mới lên tiếng:

- Hồng Anh Thiếu Gia, không phải ta không tin người. Dù tu vi của người hơn xa ta đi nữa, nhưng khả năng đạp bay Mai Bát Phiến không lớn, đây là vấn đề thứ nhất. Thứ hai, Mai Bát Phiến có mặc một bộ hộ giáp đỉnh cấp, bằng thực lực bây giờ của ta thì muốn dùng thanh chủy thủy này đâm lão là không thể nào.

Địch Cửu tủm tỉm cười.

- Ngươi cứ yên tâm đi, tại Tu Chân Giới này không ai có thể ngăn trở một cước kia của ta. Cứ coi như không giết được lão thì chắc chắn vẫn có thể khiến lão bay ra xa và trọng thương. Thứ 2, dù ở Tiên giới đi nữa cũng không ai ngăn cản được thanh chủy thủ này, chỉ cần ngươi đâm trúng vào hậu tâm lão, thậm chí còn chẳng cần luyện hóa thì đã đủ rồi. Những việc còn lại cứ giao cho ta.

Đây là thanh chủy thủ được Địch Cửu dùng Ly Địa Diễm Quang Kỳ huyễn hóa thành, đừng bảo Mai Bát Phiến, có là Tiên Nhân cũng không ngăn được nó.

Sở dĩ hắn giao cho Quyết Triển là vì Địch Cửu khẳng định Mai Bát Phiến vô cùng cẩn thận, này là hắn suy ra từ việc gã vứt bỏ giác quan đối với Kính Nguyệt Đào và phong bế chính lục thức của mình. Loại người cẩn thận như thế khẳng định sẽ rất sợ chết, dùng Ly Địa Diễm Quang Kỳ mới là tuyệt sát.

-