Hàn Thanh Y không hề để ý tới sắc mặt tái nhợt của Địch Cửu, nàng biết mình không phải đối thủ của hắn, bất quá nếu như hắn dám động thủ ở nơi này thì nhất định chết là cái chắc. Cũng không phải nàng có ý tốt muốn cứu Địch Cửu, chỉ là nàng còn thiếu hắn nhân tình mà thôi.
Địch Cửu giao Cảnh Mạt Song cho nàng, lại cho nàng Hối Kiếp Đan đỉnh cấp. Nếu như không có Hối Kiếp Đan của Địch Cửu, nàng khó mà bước vào Kiếp Sinh cảnh ở Thế giới Tiểu trung ương. Về phần đạt đến Kiếp Sinh cảnh như hiện tại là chuyện không thể nào. Bởi vì muốn đạt đến cảnh giới như bây giờ cũng cần đến mười mấy năm.
Làm con gái trang chủ Chân Vực Lạc Băng Sơn, nàng đã dưỡng ra một cỗ ngạo khí, nàng xem thường loại sâu kiến từ địa phương nhỏ đi ra như Địch Cửu, đồng dạng cũng không muốn làm người vong ân phụ nghĩa, nhận không ân tình của một con kiến hôi.
- Ta chỉ muốn biết Mạt Song bây giờ đang ở đâu?
Địch Cửu hít vào một hơi.
Hàn Thanh Y bình tĩnh nhìn Địch Cửu.
- Chuyện này ta quả thật đã cố gắng, sau khi bị Cơ gia cự tuyệt ta tính nghĩ biện pháp khác. Thế nhưng lúc ta mang Mạt Song rời khỏi Cơ gia thì bị một vị cường giả ngăn lại, vị cường giả kia muốn dẫn Mạt Song đi, ta cũng không thể làm gì.
Không nghĩ tới ông ta có thể trong thời gian ngắn cứu tỉnh Mạt Song, sau đó hỏi Mạt Song có nguyện ý đi với ông ta hay không, cũng không biết tại sao Mạt Song lại đồng ý, cuối cùng hai người rời đi rồi.
Địch Cửu không cho rằng Hàn Thanh Y đang nói dối, hắn cau mày hỏi:
- Người mang Mạt Song đi là ai?
Hắn không tin Mạt Song sẽ thật sự đi cùng với một người xa lạ.
Hàn Thanh Y đáp:
- Ta không biết ông ta là ai, chỉ biết ông ta tự xưng Tinh Hà lão tổ. Ngươi cũng đừng hỏi Tinh Hà lão tổ đi nơi nào, chuyện đó ta cũng không biết...
- Tinh Hà lão tổ?
Tiếng hô kinh ngạc này không phải của Địch Cửu mà là của Hàn Vô Thủy, y đứng bật dậy, nhìn chằm chằm con gái mình.
- Thanh Y, con nói con nhìn thấy Tinh Hà lão tổ ư?
- Con cũng không biết, người kia tự xưng là Tinh Hà lão tổ, nói Mạt Song là đệ tử của ông ta, cho nên muốn dẫn Mạt Song đi. Cho dù Mạt Song không đồng ý con cũng không ngăn được ông ấy, người đó rất cường đại
- Tại sao con lại không nói với ta?
Sắc mặt Hàn Vô Thủy có chút khó coi.
Cảnh Mạt Song sống hay chết, hoặc là bị Hàn Thanh Y đưa đến địa phương nào, Hàn Vô Thủy sẽ không quan tâm. Nhưng việc Tinh Hà lão tổ xuất hiện thì y không thể làm lơ được.
Hàn Thanh Y há to miệng không trả lời. Nàng phải nói sao đây? Phụ thân suốt ngày bế quan trùng kích Vực cảnh hậu kỳ, chẳng lẽ nàng gặp một chút chuyện nhỏ này cũng phải báo cho phụ thân?
Trung niên mỹ phụ ngồi ở bên cạnh Hàn Vô Thủy đỡ lời:
- Thanh Y cũng đâu biết, ông nổi giận cái gì.
Nói xong câu đó, trung niên mỹ phụ bỗng nhiên quay sang mỉm cười nhìn Địch Cửu.
- Địch Cửu, ngươi tuổi còn trẻ nhưng tu vi không tầm thường, thậm chí còn là một bát phẩm đan vương...
Địch Cửu bình tĩnh nhìn bà ta, nếu Cảnh Mạt Song bị lão tổ khai sơn Tinh Hà Phái mang đi, vậy hẳn sẽ không xảy ra vấn đề, ngược lại chuyện Tinh Hà lão tổ còn sống làm cho hắn hơi kinh ngạc.
- Lạc Băng Sơn ta mặc dù yếu hơn ngũ đại vực một chút, nhưng ở Chân Vực cũng là gia tộc nhất đẳng. Một mình ngươi muốn lăn lộn tại Chân Vực rất gian nan, không bằng tới Lạc Băng Sơn ta cùng Thanh Y thí luyện một phen, ngoại trừ tăng thực lực lên một chút thì còn có thể dành thời gian tìm hiểu Chân Vực kỹ hơn, chuyện này đối với ngươi mà nói là nhất định là chuyện tốt đấy.
Nghe bà ta nói đến đây, Địch Cửu cuối cùng hiểu được, nguyên lai đối phương muốn hắn đến ở rể tại Lạc Băng Sơn.
Địch Cửu im lặng đứng lên, hắn là người có mệnh ở rể sao? Từ Cảnh Mạt Song đến Hàn Thanh Y đều muốn hắn ở rể. Bất quá hiện tại hắn cũng minh bạch Lạc Băng Sơn gọi hắn tới làm gì, chính là vì muốn hắn gia nhập vào Lạc gia.
- Đa tạ, ta đã quen sống tự do rồi. Nếu Mạt Song không có liên quan gì đến Hàn tiên tử, vậy xin cáo từ.
Địch Cửu không chút do dự nói.
Hắn suy đoán đây cũng là tính toán của Lạc Băng Sơn, khả năng gả Hàn Thanh Y cho hắn không lớn. Chủ yếu là hắn đạt được hạng nhất ở vòng thứ nhất, nếu vòng thứ hai may mắn có thể kiếm thêm một ít nữa, vậy liền có thể nằm ở trong ba thứ hạng đầu. Lạc Băng Sơn đẩy Hàn Thanh Y cho hắn chủ yếu là vì ba vị trí đầu, bọn họ chỉ muốn lấy danh ngạch đến Tiên giới thôi.
- Hừ, thứ không biết điều.
Một tên trưởng lão Hóa Chân tầng ba hừ lạnh.
- Ngươi chỉ là tán tu từ một môn phái nhỏ, chẳng lẽ không biết gia nhập Lạc Băng Sơn sẽ có chỗ tốt như thế nào ư? Chỉ tính riêng pháp kỹ trong tàng kinh các của chúng ta cũng đủ để ngươi xem cả đời rồi.
Ở trong mắt những thế lực cao cấp như Lạc Băng Sơn, đệ tử đi ra từ cửu tinh tông môn cũng chỉ là tán tu mà thôi.
Địch Cửu bật cười:
- A, nếu như thế vậy tại sao ta lại được hạng nhất? Thiên tài Lạc Băng Sơn ở đâu? Đạt được bao nhiêu điểm?
Hàn Thanh Y trầm mặc không nói, vòng thứ nhất thiên tài Chân Vực chiến, nàng thu được 61 điểm, xếp hạng 31. Đừng nói là so với Địch Cửu, cho dù chỉ so với hạng 10 cũng đã chênh lệch rất nhiều rồi.
- Đây chính là điều ta kỳ quái, ngươi chỉ là một kẻ tán tu, thế mà có thể lấy được hạng nhất, ta phải xem ngươi có chỗ nào hơn người.
Tên trưởng lão Hóa Chân này bỗng nhiên động thủ, đưa tay chộp tới Địch Cửu.
Lạc Băng Sơn hôm nay muốn bắt Địch Cửu thì hắn đừng mong trốn thoát được.
Mặt Hàn Vô Thủy không chút biểu tình, ngay cả động cũng không động chứ đừng nói là mở miệng ngăn cản. Bí mật trên người Địch Cửu, Mai Bát Phiến muốn, y cũng muốn. Địch Cửu cũng không phải do bọn họ bắt cóc tới, mà là mời tới, cho dù Địch Cửu có chuyện gì cũng không liên quan đến Lạc Băng Sơn, cùng lắm tìm một người dịch dung thành Địch Cửu đi ra ngoài rồi biến mất thôi.
Nhưng làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên là khi tên trưởng lão Hóa Chân tầng ba này đánh tới Địch Cửu, khóe miệng Địch Cửu lại hiện ra một tia trào phúng, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Thanh Y thật muốn dụi mắt, không chỉ Hàn Thanh Y, tất cả mọi người đều muốn dụi mắt của mình. Bọn họ biết Hồng Anh thiếu gia này tự đại, nếu như không thì hắn cũng sẽ chẳng dám đến địa bàn Lạc Băng Sơn phách lối như thế.
Nhưng cho dù tự đại đến đâu thì…
Một tiếng "Bành!" cắt đứt suy nghĩ của mọi người, bọn họ chỉ thấy Địch Cửu đá ra một cước, sau đó một đạo hắc ảnh bay ngược trở về, trực tiếp lao vô người Hàn Vô Thủy.
Hàn Vô Thủy dù sao cũng là một tên cường giả Vực cảnh, y không kịp nghĩ ngợi tại sao tên trưởng lão tầng ba này bị Địch Cửu đạp một cước bay về đã đưa tay lên muốn đỡ gã.
"Oanh!"
Chân nguyên cuồng bạo nổ tung bên cạnh Hàn Vô Thủy, trung niên mỹ phụ đứng bên cạnh lập tức né đi.
Thanh âm Địch Cửu giờ phút này mới truyền đến.
- Nếu như các ngươi lại tiếp tục làm phiền ta, vậy ta sẽ giúp bọn ngươi xóa sổ cái tên Lạc Băng Sơn ra khỏi Chân Vực.
“Phốc!”
Tên trưởng lão Hóa Chân tầng ba kia rơi xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi Hàn Vô Thủy cũng không thể đỡ được gã.
Hàn Vô Thủy rung động nhìn mọi thứ xung quanh bị chân nguyên phá huy, tư duy trống rỗng. Một cước kia của Địch Cửu không trực tiếp đạp vào y, nhưng y lại chẳng thể nào hóa giải lực lượng chân nguyên cuồng bạo trên người Hàn Kỳ trưởng lão, thực lực này...
Sau lưng Hàn Vô Thủy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Bởi vì, nói trắng ra thì thực lực Địch Cửu hoàn toàn có thể đánh bại y. Cũng may bên ngoài còn có một cái Khốn Sát Trận cấp chín làm Địch Cửu không dám lỗ mãng...
Hàn Vô Thủy mới nghĩ đến đây thì lại có mấy tiếng răng rắc truyền đến. Sắc mặt y tái nhợt, Khốn Sát Trận cấp chín không ngờ lại bị Địch Cửu tiện tay xé thành hư vô. Chuyện này đồng nghĩa với việc nếu như đánh nhau, Lạc Băng Sơn muốn dùng Khốn Sát Trận cấp chín vây khốn Địch Cửu quả thật là một trò cười.
- Trang chủ, Hàn Kỳ trưởng lão bị trọng thương, Địch Cửu thật đáng sợ...
Rốt cục có một tên trưởng lão lấy lại tinh thần, hoảng sợ kêu lên.
Không cần gã nói thì tất cả mọi người cũng đều đã nhận ra tình huống trước mặt. Thực lực của Địch Cửu không kém Hàn Vô Thủy, thậm chí còn mạnh hơn. Lạc Băng Sơn đắc tội với cường giả như thế, người ta nói san bằng Lạc Băng Sơn cũng chẳng phải nói chơi.
Thực lực Địch Cửu mạnh hay không thì Hàn Vô Thủy là người rõ ràng nhất. Cho dù một cước kia là nhắm vào Hàn Kỳ nhưng y cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ từ nó.
- Khụ khụ khụ...
Hàn Kỳ lần nữa ho khan vài tiếng, phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
- Trang chủ, ta đã gây họa cho Lạc Băng Sơn rồi.
Địch Cửu quay người hững hờ đá một cước, vậy mà gã lại không cách nào tránh được, người này rốt cuộc lợi hại tới mức nào? Cho dù là trang chủ cũng không làm được như thế. Càng đáng sợ hơn chính là gã cảm nhận được một loại lực lượng không gian trong một cước kia của Địch Cửu, chuyện đó quá đáng sợ, đáng sợ đến mức gã không dám nói ra.
Trung niên mỹ phụ kia cũng tỉnh táo lại, nơi bà ấy ngồi cũng bị chân nguyên Địch Cửu chấn nát.
- Hàn Kỳ trưởng lão, ngươi ngồi xuống từ từ nói. Chỉ cần chúng ta không tiếp tục gây chuyện với Địch Cửu, ta tin hắn sẽ không tiêu diệt Lạc Băng Sơn đâu.
- Vâng.
Sau khi Hàn Kỳ nuốt hai viên đan dược chữa thương mới có thể từ từ ngồi dậy. Một lúc lâu sau, gã mới nói:
- Trang chủ, một cước kia của Địch Cửu ta không cách nào né tránh được. Nếu như hắn muốn giết ta, chỉ sợ nãy giờ ta đã lạnh xác rồi.
- Thanh Y, con tiếp xúc với hắn lâu nhất, con nói xem hắn là người thế nào.
Hàn Vô Thủy tỉnh táo lại, y biết mình nhất định phải ra quyết định.
Hàn Thanh Y hít vào một hơi.
- Lần đầu tiên con nhìn thấy hắn, hắn chỉ là một con kiến hôi, con có thể dễ dàng nghiền sát hắn. Nhưng sau đó con lại không thể nhìn thấu hắn, tựa hồ như hắn là một ngọn núi cao con vĩnh viễn không thể vượt qua vậy.
Hàn Vô Thủy trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới nhìn quanh đông đảo trưởng lão đang ở trong đại điện rồi nói:
- Người đó không phải là kẻ mà Lạc Băng Sơn chúng ta có thể đụng vào. Ta tin thiên tài Chân Vực chiến năm nay sẽ không kết thúc yên bình đâu. Ta khẳng định cuối cùng Thăng Tiên thành sẽ máu chảy thành sông, sợ rằng có vài thế lực sẽ tan thành mây khói...
Trung niên mỹ phụ bỗng nhiên lên tiếng:
- Trang chủ, không phải chúng ta còn có thể gả Thanh Y cho hắn sao?
Hàn Vô Thủy lắc đầu.
- Cho dù Địch Cửu có mạnh hơn đi nữa thì lần này cũng khó thoát khỏi Thăng Tiên thành. Việc chúng ta nên làm là cách xa hắn ra, không kết thù cũng đừng kết thân với hắn.