Địch Cửu tưởng rằng mình vừa ra ngoài thì Cơ Hồng Xuyên sẽ điên cuồng tấn công. Thế nhưng làm hắn bất ngờ chính là Cơ Hồng Xuyên lại không lao lên, gã chỉ bình tĩnh đứng đó hỏi:
- Một cước kia là thần thông gì?
Tên gia hỏa này thật kiên nhẫn à nha, chẳng lẽ tính tình gã không nóng nảy như mình tưởng? Theo lý thuyết mình đạp một cước lên mặt gã thì gã sẽ không đời nào bỏ qua cho mình mới đúng chứ.
Địch Cửu còn chưa kịp trả lời, Phi Tinh Phủ của Hiên Viên Không đã bổ về phía Cơ Hồng Xuyên.
- Tên khốn kiếp, vậy mà hại lão tử chỉ có thể leo đến tầng 90, hôm nay nếu như Hiên Viên gia gia để ngươi rời đi thì ta chính là tôn tử của ngươi.
"Oanh!"
Phi Tinh Phủ chẳng thể một búa đánh bay Cơ Hồng Xuyên như Hiên Viên Không tưởng tượng. Trường đao trên lưng Cơ Hồng Xuyên đã tuốt ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo bạch mang đánh lên trên lưỡi búa của y, chân nguyên ba động đầy trời.
Lồng ngực Hiên Viên Không chấn động, bị đao thế ép lui về sau mấy bước.
Y hoang mang nhìn chằm chằm Cơ Hồng Xuyên với vẻ không thể nào tin nổi, tại sao tiểu bạch kiểm này lại mạnh mẽ như thế? Y là cao thủ xếp hạng thứ 83 trên Hải Bảng, hơn nữa tu vi còn cao hơn gã cơ mà.
- Ta đã nói ngươi không phải là đối thủ của ta, muốn đánh thì gọi Cúc Khải tới đi.
Trường đao của Cơ Hồng Xuyên đã quay ngược vào vỏ.
- Cộng thêm Lăng Dị Tiêu ta thì sao?
Thanh âm Lăng Dị Tiêu lạnh lùng vang lên, không chỉ mỗi Hiên Viên Không mới muốn giết Cơ Hồng Xuyên, mà Lăng Dị Tiêu cũng hận gã thấu xương. Lúc y bị truyền tống ra chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngũ Lục Trận Bàn vẫn còn nằm trên mặt đất tầng 90, thử hỏi sao y có thể không hận?
- Cả Tu Bách ta nữa!
- Nhạc Quỳnh Ngọc!
- Tân Khải Luân!
Năm người chớp mắt liền vây lấy Cơ Hồng Xuyên vào giữa, Địch Cửu ngược lại trở thành một ngoại nhân.
- Quảng trường Ngũ Lục Đạo Tháp không cho phép đánh nhau, người vi phạm sẽ phạt nặng!
Một thanh âm hùng hậu truyền đến làm bọn người Hiên Viên Không giật cả mình, tất cả đều tỉnh táo lại.
Bọn họ đã không còn ở trong Ngũ Lục Đạo Tháp nữa, tất cả đều bị truyền tống ra ngoài rồi.
- Là Hồng Anh thiếu gia kìa, thiếu gia đã leo được đến tầng thứ 90, hiện tại xếp hạng thứ sáu đó.
- Hồng Anh thiếu gia, đa tạ ân cứu mạng của người.
Rất nhiều tu sĩ được Địch Cửu thuận tay cứu tại Bái Dạ Hồ đều chạy tới, thậm chí có mấy người còn cung kính khom người cảm tạ.
Mặc dù những người này đã từng cảm tạ qua một lần, nhưng cũng không ngăn được sự cảm kích của bọn họ dành cho Hồng Anh thiếu gia. Vả lại, hiện giờ Hồng Anh thiếu gia đang đứng trong tốp đầu Ngũ Lục Đạo Bảng đó. Nếu nói cho người khác mình quen được với thiếu gia thì chẳng phải sẽ quang vinh lắm sao?
Lăng Dị Tiêu và Hiên Viên Không nhìn nhau, bọn họ mới là cường giả trên Hải Bảng đấy. Tu vi của Địch Cửu dù gì cũng mới chỉ là Nguyên Hồn cảnh thôi, tại sao danh khí còn vang dội hơn bọn họ vậy? Hơn nữa, ai nói cho họ biết Hồng Anh thiếu gia là chuyện gì thế?
Địch Cửu kia luôn thích tự xưng bản thiếu, chẳng lẽ cái tên Hồng Anh thiếu gia xuất phát từ đấy ư? Vả lại hắn nổi tiếng lắm à? Tại sao bọn họ chưa từng nghe qua cái tên Hồng Anh thiếu gia nhỉ?
Cái Thập Điền đứng trên quảng trường nhìn thấy Địch Cửu đi ra bèn vui vẻ chạy đến. Ánh mắt mình quả nhiên cường đại, tùy tiện kết giao một vị bằng hữu thôi, ai ngờ người ta lại nằm trong tốp đầu Ngũ Lục Đạo Bảng kìa.
- Hiên Viên Không, Lăng Dị Tiêu, Nhạc Quỳnh Ngọc, Tu Bách, Tân Khải Luân, Địch Cửu, sáu người các ngươi đi theo ta.
Một vị nam tử trung niên có tướng mạo khá bình thường đi đến trước mặt sáu người Địch Cửu, cười tủm tỉm nói.
Thật mạnh! Dù người nọ không chủ động tản ra khí thế của mình, nhưng Địch Cửu vẫn có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ tỏa ra từ ông ta, xem ra ít nhất ông ấy cũng là cường giả Kiếp Sinh cảnh.
- Vâng, Bàng thành chủ.
Mấy người Hiên Viên Không đều khom người thi lễ, không có bất kỳ nửa lời phản đối nào.
Bàng thành chủ ư? Chẳng lẽ người này chính là thành chủ Ngũ Lục thành? Trong lòng Địch Cửu thầm nghĩ, nếu ông ta là thành chủ Ngũ Lục thành thì gọi bọn hắn đi qua hẳn là để hỏi thăm chuyện đã xảy ra trong Ngũ Lục Đạo Tháp.
Cơ Hồng Xuyên cũng giống như bọn hắn, leo được lên đến tầng 90, còn xếp hạng thứ bảy nữa, tại sao gã lại không bị gọi đi cùng nhỉ?
Thấy Hiên Viên Không bình thường kiệt ngạo bất tuân, hiện giờ lại ngoan ngoãn giống như cháu trai trước mặt Bàng thành chủ, Địch Cửu chỉ có thể nuốt lại những lời muốn hỏi, sau đó khống chế chân nguyên ba động của mình tại cảnh giới Nguyên Hồn tầng chín rồi im lặng đi theo bọn họ.
Tựa hồ cảm nhận được chân nguyên ba động của Địch Cửu, Bàng thành chủ quay đầu nhìn hắn một chút, sau đó cười cười rồi quay đầu đi trước, không nói lời nào.
Địch Cửu cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng không phải muốn ẩn nấp tu vi của mình, nhưng sau khi hắn tu luyện Tinh Hà Quyết liền sinh ra biến dị, kết quả thể nội tạo thành tinh không mạch lạc. Dưới loại tình huống ấy, chỉ cần hắn không nguyện ý thì dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không thể nhìn ra tu vi thật sự của hắn.
Nhìn thấy Địch Cửu đi theo thành chủ Ngũ Lục thành rời đi, Cái Thập Điền đuổi tới chỉ có thể thở dài một tiếng, xoay người trở lại. Y khẳng định Địch Cửu đã vô duyên với Thanh Tông, cho dù có gia nhập cũng sẽ gia nhập các đại tông môn hoặc thế lực khác mà thôi.
Thanh Tông miếu nhỏ, không dung được tôn đại thần này rồi.
Sáu người Địch Cửu đi theo Bàng thành chủ đến một cái động phủ lâm thời bên cạnh Ngũ Lục quảng trường, lúc này trong động phủ đã có tám người ngồi đó.
Khí tức tám người này hùng hậu vô cùng, cho dù bọn họ không phát ra khí thức áp chế nhưng Địch Cửu vẫn có thể cảm nhận được mỗi người ở đây đều không kém gì Bàng thành chủ, thậm chí có vài người còn mạnh hơn cả ông ta không chỉ một bậc.
Thật là lợi hại, người mạnh nhất có lẽ chính là cường giả Hóa Chân rồi cũng nên.
Ánh mắt mấy người ấy đều tập trung lên trên người Địch Cửu làm toàn thân hắn nôn nao khó tả, cho dù không có ai dùng thần niệm dò xét hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy mình giống như bị lột sạch trần trước sự quan sát của bọn họ vậy.
Hiện giờ Địch Cửu cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước hắn đã liều mạng để thần niệm tiến vào cấp bảy, hơn nữa Thư Giới và viên đá xám cũng đã được giấu ở chỗ sâu nhất trong thức hải. Bằng không hắn cũng không dám chắc cuộc gặp gỡ hôm nay có xảy ra vấn đề gì hay không.
- Gặp qua tông chủ!
Mấy người Hiên Viên Không vừa tiến đến liền quỳ xuống mặt đất, cung kính thi lễ.
Trong lòng Địch Cửu càng thêm căng thẳng, tông chủ của năm người tổ đội cùng hắn đều ở nơi này. Không biết người nào là tông chủ Côn Tông, người nào là tông chủ Hư Kiếm Tông nữa.
- Đều đứng lên đi. Lần này có thể lên được tầng 90 đều là do cơ duyên của các ngươi. Ta tin các ngươi hẳn không phải vô duyên vô cớ lên được đến đấy đâu nhỉ?
Người đầu tiên mở miệng chính là nam tử mặt chữ điền, da trắng mắt nhỏ.
- Hồi bẩm tông chủ...
Lăng Dị Tiêu lập tức đứng lên nói chuyện, ngữ khí có chút kích động.
Nam tử nọ khoát tay chặn lại:
- Để Địch Cửu nói đi. Đúng là nhân tài người sau vượt người trước. Nếu ta đoán không lầm thì các ngươi đều được hưởng phúc của chàng trai trẻ này đúng không?
- Đúng là như thế ạ.
Lăng Dị Tiêu vội đáp.
Trong lòng Địch Cửu thầm nghĩ, nguyên lai lão gia hỏa mắt nhỏ ấy là tông chủ Hư Kiếm Tông, mà tông chủ Hư Kiếm Tông tên là gì ấy nhỉ?
Địch Cửu nghĩ nửa ngày cũng không có ấn tượng, đối mặt với tông chủ cửu tinh tông môn, hắn cũng không dám lãnh đạm chút nào, Địch Cửu tiến lên kính cẩn làm một cái lễ bái của vãn bối rồi thành khẩn đáp:
- Vãn bối Địch Cửu, dưới cơ duyên xảo hợp tại bên cạnh Bái Dạ Hồ thu được một kiện tiên khí...
- Tiên khí ư?
Nghe tới hai chữ tiên khí, mọi người giật mình ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Cho dù ngũ đại tông môn to lớn là thế nhưng cũng chẳng sở hữu được mấy món tiên khí. Địch Cửu chỉ là tu vi Nguyên Hồn hậu kỳ lại nói mình nhặt được một kiện tiên khí bên bờ Bái Dạ Hồ, ai mà không ngạc nhiên chứ?
- Đúng vậy, đó là một cái Ngũ Lục Đạo Bàn.
- Ngươi nói cái gì cơ? Ngươi lấy được Ngũ Lục Đạo Bàn à? Là đạo bàn có liên quan đến Ngũ Lục Đạo Tháp sao?
Một tên đại hán nửa bên mặt có vết chàm màu lam đột ngột đứng bật dậy hỏi.
Mấy người còn lại đều chăm chú nhìn Địch Cửu, thế nên dù bọn họ đã cố khống chế tu vi để không ảnh hưởng đến hắn nhưng trên trán hắn vẫn toát đầy mồ hôi.
Tu vi của hắn ở trước mặt bọn họ thật sự là chênh lệch quá xa.
Một giọng nói cực kỳ ôn hòa bỗng vang lên:
- Huyết Di huynh, ngươi muốn dọa Địch tiểu hữu sợ sao?
Dứt lời, người nọ liền quay sang mỉm cười với Địch Cửu:
- Địch tiểu hữu, ta còn phải đa tạ ngươi đã mang theo Hiên Viên Không tiến vào tầng 90 đấy.
Địch Cửu thấy một vị nam tử râu đen giải vây cho mình bèn vội vàng ôm quyền thi lễ:
- Tiền bối khách khí rồi. Xin hỏi, người là?
- Ta là tông chủ Côn Tông, Thúc Hạo Lan.
Nam tử râu đen nhẹ nhàng mỉm cười, đáp lại câu hỏi của hắn.
Vị nam tử nửa bên mặt có vết chàm kia cũng hòa hoãn lại, hắn ngồi xuống nói với Địch Cửu:
- Nơi này ngoài tông chủ ngũ đại tông môn thì còn có tông chủ Phủ Vương Điện, Thiên Dược Cốc và Tinh La Sơn. Ta là cung chủ Hải Vương Cung Ngao Hoàng, ngươi không cần sợ hãi, cứ nói chi tiết sự việc ra là được.
Địch Cửu chắp tay lại, lễ phép nói:
- Gặp qua các vị tông chủ. Ngũ Lục Đạo Bàn kia quả thật có liên quan đến Ngũ Lục Đạo Tháp. Lúc trước vãn bối chỉ cần dùng thần niệm bám vào liền có thể một mạch leo lên đến tầng 71. Sau đó thì vãn bối tình cờ gặp được các vị bằng hữu đây, mọi người sau khi thương lượng xong thì bắt đầu cùng nhau mượn nhờ Ngũ Lục Đạo Bàn để leo được lên các tầng trên.
- Vậy tại sao lên đến tầng 90 thì các ngươi lại bị truyền tống ra ngoài?
Cung chủ Hải Vương Cung Ngao Hoàng lập tức hỏi.
- Là bởi vì người tên Cơ Hồng Xuyên kia đấy ạ, gã tấn công tổ đội của chúng vãn bối nên mới xảy ra cớ sự như vậy.
Địch Cửu ăn ngay nói thật.
Tông chủ Hư Kiếm Tông hừ lạnh, ông quay sang bảo Lăng Dị Tiêu:
- Dị Tiêu, ngươi kể tường tận quá trình lại một lần cho ta nghe xem.
- Vâng ạ.
Lăng Dị Tiêu kể lại tỉ mỉ làm thế nào gặp Địch Cửu, rồi mọi người cùng nhau leo lên tầng 90 ra sao, Cơ Hồng Xuyên khiêu khích, mọi người đồng loạt ra tay, cuối cùng ngay cả Ngũ Lục Đạo Bàn còn chưa kịp thu về thì bọn họ đã bị truyền tống ra ngoài. Còn về chuyện Địch Cửu đòi linh thạch thì gã giấu nhẹm luôn. Không phải gã muốn giúp Địch Cửu giấu diếm gì, mà căn bản gã không có ý định trả. 100 triệu linh thạch, đây không phải là con số nhỏ đâu.
- Ngươi nói Ngũ Lục Đạo Bàn còn nằm ở tầng 90 à?
Tông chủ Hư Kiếm Tông vội hỏi.
- Thưa, đúng vậy.
Mấy người Hiên Viên Không cũng vội phụ họa, lúc bọn họ bị truyền tống ra ngoài thì quả thật Ngũ Lục Đạo Bàn vẫn còn nằm ở trên mặt đất tầng 90.
Thần niệm Địch Cửu rất cường đại, sau khi mấy người Hiên Viên Không xác định Ngũ Lục Đạo Bàn vẫn còn nằm trong đạo tháp thì hắn lập tức cảm nhận được không gian ba động rất nhỏ.
Trong lòng Địch Cửu cười lạnh không thôi, không cần hỏi hắn cũng biết chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn mấy vị tiền bối đây đã truyền tin cho những đệ tử ưu tú trong tông, nói sau khi tiến vào Ngũ Lục Đạo Tháp, nếu có cơ hội lên đến tầng 90 thì phải nhanh chóng chiếm lấy Ngũ Lục Đạo Bàn trước mới được.
- Được rồi, mấy người các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.
Tông chủ Hư Kiếm Tông phất tay với sáu người Địch Cửu. Sau khi biết Địch Cửu nhờ vào cơ duyên xảo hợp mới lấy được Ngũ Lục Đạo Bàn, thì xem ra ngoại trừ điểm tích lũy Ngũ Lục Đạo Hội lần này, thì Địch Cửu căn bản không còn giá trị gì nữa.
Hiện tại bọn họ quan tâm đến chuyện khác hơn, một là phải phái người tới xem xét kỹ lưỡng Bái Dạ Hồ, hai là làm sao để lấy được kiện tiên khí ở tầng 90 Ngũ Lục Đạo Tháp.
...
- Địch huynh đệ, ta nhìn ngươi rất vừa ý, không bằng gia nhập Côn Tông ta đi, ta bảo đảm cho ngươi một phần danh ngạch đệ tử nội môn nhé.
Sau khi thoát khỏi ánh mắt của mấy đại tông chủ, Hiên Viên Không liền vỗ vai Địch Cửu, vui vẻ đề nghị. Y cũng lo lắng Địch Cửu đòi y linh thạch, tận 100 triệu viên lận đó, Hiên Viên Không y chẳng thể nào bỏ ra nổi đâu.
- Đa tạ Hiên Viên huynh, ta đã đồng ý với một người bạn, nếu có gia nhập tông môn vậy thì cũng nên gia nhập tông môn của người ấy.
Địch Cửu áy náy cự tuyệt. Dù sao việc quan trọng nhất hiện giờ không phải là gia nhập tông môn, mà là hắn phải đi đột phá Hư Thần, sau đó vượt qua lôi kiếp Hư Thần cảnh.