Thế giới thứ chín

Chương 201




Địch Cửu không có ý định sẽ gia nhập Côn tông, dù cho tông chủ Thúc Hạo Lan nói chuyện rất ôn hòa, dung mạo lại cực kỳ chính khí, tạo cho người ta cảm giác trò chuyện với ông dễ chịu như được làn gió xuân ấm áp thổi qua người vậy. Thậm chí Thúc tông chủ còn chủ động đứng ra nói đỡ cho tu sĩ nhỏ bé như Địch Cửu nữa chứ.

Nhưng chẳng hiểu sao Địch Cửu lại không ưa thích ông ấy lắm, kể ra hắn còn có cảm tình với tính cách gọn gàng, dứt khoát của Ngao Hoàng, cung chủ Hải Vương cung hơn.

- Vậy ta đi trước đây. Nhớ kỹ, nếu ngươi gặp phải chuyện rắc rối gì thì cứ báo tên ta ra.

Hiên Viên Không vỗ vai Địch Cửu, sau đó quay người rời đi trước.

Địch Cửu cũng lập tức di chuyển. Tình trạng hiện tại của hắn có lẽ sẽ tiến vào Hư Thần cảnh bất cứ lúc nào. Theo lẽ thường, giờ này hắn nên lập tức ra khỏi thành tìm kiếm địa phương thích hợp để độ kiếp. Tuy nhiên, Địch Cửu chẳng những không ra khỏi thành mà ngược lại còn đi thẳng đến Ngũ Lục các.

Bởi vì Cái Thập Điền đã từng nói, Ngũ Lục các có động phủ tu luyện tốt nhất.

Ngũ Lục các cách Ngũ Lục quảng trường không xa. Toàn bộ Ngũ Lục các, từ cửa hàng ngoài phố đến động phủ bên trong đều hợp thành một mảng liền nhau, sau đó được pháp trận bảo vệ, trông như một tòa thành nhỏ trong Ngũ Lục thành vậy.

Hiện tại đang là thời gian Ngũ Lục đạo hội diễn ra, đông đảo tu sĩ đều đang tu luyện trong Ngũ Lục Đạo Tháp, cho nên Địch Cửu đến thuê động phủ rất dễ dàng.

Trên người Địch Cửu vẫn còn mấy chục triệu linh thạch thượng phẩm, thế nên hắn mạnh tay thuê hẳn một động phủ có cả sân nhỏ ở phía sau. Động phủ này tốn những ba triệu linh thạch trung phẩm cho một năm, giá cả ấy đủ để cho đa số tán tu nghe xong đều lắc đầu bỏ đi, cũng may mà con số đó lại chẳng đáng kể gì đối với tài sản của Địch Cửu hiện giờ.

Địch Cửu rất hài lòng về động phủ mà mình thuê, linh khí nơi đây mặc dù không nồng đậm như trong Ngũ Lục Đạo Tháp nhưng vẫn dư dả cho hắn tu luyện. Huống hồ, hắn vốn không cần dựa vào linh khí trong động phủ này.

Địch Cửu bố trí một cái hộ trận phòng ngự đơn giản, tiếp đó hắn lấy cái nhẫn trữ vật trên tay xuống.

Trên tay hắn có hai cái nhẫn, một là Tiểu Thế Giới có tính năng tự ẩn nấp, đeo trên tay gần như không thể nhìn thấy. Một cái khác là giới chỉ bình thường, trong đó cất trữ một số tài nguyên tu luyện mà thôi.

Trước đó tuy mấy đại tông chủ không chủ động dùng thần niệm quét qua hắn, nhưng Địch Cửu vẫn mơ hồ cảm thấy toàn thân trên dưới mình không có bất kỳ bí mật gì giấu được họ, chuyện này khiến trong lòng hắn có chút bất an. Người không lo xa tất có phiền gần, hắn cần phải chuẩn bị thật kỹ trước khi ra khỏi thành mới được.

Địch Cửu khắc thêm một cấm chế ẩn giấu trên Tiểu Thế Giới rồi mang nó lên ngón chân.

Bản thân là Vương Trận sư cấp chín, hắn không tin chính mình khắc cấm chế ẩn giấu mà còn có tu sĩ Hóa Chân nhìn ra được. Huống chi Tiểu Thế Giới vốn đã có tính năng tự ẩn giấu, chỉ cần mang lên ngón tay hoặc ngón chân, nó sẽ lập tức hóa thành cùng một màu với da thịt, xem như vô hình.

Địch Cửu đeo chiếc nhẫn còn lại lên tay, đổi cấm chế trên đó thành cấp ba. Hắn bỏ thêm vào đấy một triệu linh thạch trung phẩm, hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm, lại thêm một thanh trường đao hạ phẩm linh khí và vài gốc Chích Thần Thảo màu xanh. Làm xong mọi thứ ổn thỏa, lúc này hắn mới đứng dậy rời khỏi động phủ.

Hắn nhất định phải ra khỏi thành độ kiếp, nếu không cho dù bế quan cũng chẳng có ý nghĩa gì.

...

- Đệ tử Hiên Viên Không, bái kiến tông chủ!

Sau khi tách ra khỏi Địch Cửu không bao lâu, Hiên Viên Không lại lần nữa trông thấy tông chủ Thúc Hạo Lan bèn vội vàng khom người thi lễ.

Thúc Hạo Lan mỉm cười, khẽ bảo:

- Tốt lắm, ngươi có thể leo lên tầng 90 xem như đã giành được thể diện cho phái ta, tông môn nhất định sẽ ban thưởng xứng đáng cho ngươi.

- Đệ tử chỉ nhờ vào vận khí mà thôi.

Hiên Viên Không khiêm tốn đáp lại, trong lòng lại cực kỳ mong chờ về phần thưởng mà tông chủ vừa nhắc tới.

Đột nhiên, sắc mặt Thúc Hạo Lan trở nên nghiêm nghị.

- Tu sĩ có đôi khi cũng cần một chút vận khí mới dễ đắc đạo. Ngươi có thể nương nhờ Ngũ Lục Đạo Bàn của tu sĩ tên Địch Cửu để leo lên tầng 90, đó là cơ duyên của ngươi. Côn tông chúng ta dù sao cũng là cửu tinh tông môn, nếu đã mượn đạo bàn của người ta thì nhất định phải cảm tạ họ.

Bây giờ đã có cơ hội nói chuyện riêng với tông chủ, Hiên Viên Không đâu dám tiếp tục giấu diếm bèn thưa thật mọi chuyện:

- Lúc trước mỗi người đều phải bỏ ra một trăm triệu linh thạch thượng phẩm mới đủ để hắn đồng ý mang cả bọn lên đấy ạ.

- Mỗi người một trăm triệu linh thạch ư?

Thúc Hạo Lan hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả trên người ông ta bây giờ cũng chẳng có đủ một trăm triệu linh thạch thượng phẩm đâu.

Hiên Viên Không hơi xấu hổ, gãi gãi mũi:

- Kỳ thật mấy người chúng ta cộng lại cũng chỉ mới được mười chín triệu linh thạch thượng phẩm đưa cho hắn, phần còn lại đều thiếu nợ cả.

Thúc Hạo Lan gật đầu, như vậy mới bình thường. Ông biết đám Hiên Viên Không sẽ không đời nào có ý định trả phần linh thạch còn lại, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần ông phải bận tâm. Địch Cửu cũng chỉ là một tán tu thôi, mỗi người bỏ ra mấy trăm vạn mượn dùng Ngũ Lục Đạo Bàn đã coi như rất có thành ý rồi.

- À, nhắc nhở ngươi một chuyện, không nên đi chọc gia hỏa Cơ Hồng Xuyên đâu đấy.

Thúc Hạo Lan dặn dò xong câu này mới quay người rời đi.

Không nên đi chọc Cơ Hồng Xuyên ư? Hiên Viên Không còn đang chuẩn bị đi tìm Cơ Hồng Xuyên để tính sổ đây, thế nhưng tông chủ đã bảo y không nên đi chọc gã, dù y có không cam tâm cỡ nào thì cũng chỉ đành nuốt mối hận này xuống thôi vậy.

...

Địch Cửu còn chưa ra khỏi thành đã gặp lại Thúc Hạo Lan.

- Vãn bối Địch Cửu, ra mắt Thúc tiền bối.

Hắn nhanh chóng dừng lại, khom người thi lễ.

Thúc Hạo Lan gật đầu, ngữ khí ôn hòa:

- Không sai, không sai, Nguyên Hồn cảnh đỉnh phong, xem bộ dáng ngươi hẳn là đang dự định ra ngoài độ kiếp để tấn cấp Hư Thần cảnh đúng không?

Mặc dù không biết Thúc Hạo Lan tới đây làm gì, nhưng Địch Cửu khẳng định mình gặp ông ở đây chắc chắn không phải chỉ đơn thuần là trùng hợp. Không hiểu sao lúc nào ông ta cũng tạo cho người đối diện cảm giác như ông ấy thuộc dạng quân tử vậy, xưa giờ Địch Cửu vẫn kiêng kỵ loại người như thế, xem ra hắn cần phải cẩn thận đề phòng một chút mới được.

- Vãn bối đích thật muốn ra ngoài trùng kích Hư Thần cảnh, về phần có thể dẫn tới lôi kiếp hay không, vãn bối không có Hư Lạc Đan cho nên chỉ có thể trông cậy vào vận may mà thôi.

Giọng điệu của Địch Cửu phi thường kính cẩn.

- Ngươi làm rất tốt, chủ động cho tất cả mọi người mượn dùng Ngũ Lục Đạo Bàn để cùng leo lên tầng 90.

Thúc Hạo Lan mỉm cười, sau đó lấy ra một bình ngọc đưa cho Địch Cửu.

- Cái này tặng cho ngươi, có thể giúp ích cho việc độ kiếp của ngươi đấy.

- Đây là?

Địch Cửu giơ hai tay nhận lấy.

- Một viên Hư Lạc Đan, xem như thù lao ngươi mang Hiên Viên Không lên tới tầng 90.

Thúc Hạo Lan thản nhiên trả lời.

Nghe vậy, Địch Cửu vội đáp:

- Vãn bối không dám nhận đan dược quý giá như thế, kỳ thật, kỳ thật... Hiên Viên Không sư huynh đã đưa linh thạch nên vãn bối mới đồng ý dẫn bọn họ đi lên.

- Không liên quan, thưởng cho ngươi một viên Hư Lạc Đan rất đáng, cứ nhận lấy đi.

Thúc Hạo Lan mỉm cười với Địch Cửu.

Địch Cửu ra vẻ kích động đến nỗi thất thố một phen, sau đó mới cẩn thận đặt bình ngọc vào trong nhẫn trữ vật.

Ngay khoảnh khắc hắn đưa bình ngọc vào trong nhẫn, một đạo thần niệm mờ mịt đến cực hạn bỗng xuyên qua cấm chế trên đó. Thần niệm Địch Cửu là cấp bảy, mặc dù so ra kém Thúc Hạo Lan, bất quá Thúc Hạo Lan muốn điều tra giới chỉ mà không để hắn phát hiện thì ông ta nằm mơ rồi. Huống hồ thần niệm của hắn không chỉ phải là cấp bảy đơn giản, mà thậm chí nó còn có mức độ cô đọng vượt xa tu sĩ bình thường.

Thần niệm của Thúc Hạo Lan thuận lợi xâm nhập và tra xét tất cả mọi thứ trong giới chỉ của Địch Cửu, trong đấy quả thật có gần hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm, một số tài nguyên tu chân vụn vặt, quần áo và các loại vật dụng thường ngày khác.

Thúc Hạo Lan kiểm tra một hồi vẫn không có phát hiện gì đặc biệt, lúc này mới thong thả lên tiếng:

- Cố gắng tu luyện đi nhé.

Dứt lời, ông ta lập tức xoay người rời đi.

Địch Cửu vẫn giữ vẻ mặt kích động, ngón tay khẽ vuốt ve nhẫn trữ vật của mình, đồng thời tăng nhanh tốc độ ra khỏi thành.

Thần niệm của Thúc Hạo Lan một mực quanh quẩn ở trên người hắn, cho đến tận khi hắn đi ra khỏi Ngũ Lục thành thì thần niệm của ông ta mới biến mất.

Địch Cửu thở phào một hơi, quả nhiên hắn không hề nghi oan cho Thúc Hạo Lan, lão gia hỏa này chính là ngụy quân tử. Ban đầu lúc đứng cùng với mấy tông chủ khác, ông ta còn không dám dùng thần niệm nhìn trộm nhẫn trữ vật của hắn, lần này thì đã quang minh chính đại nhìn trộm rồi.

Nếu như Địch Cửu là một tu sĩ Nguyên Hồn bình thường thì hiển nhiên sẽ không biết gì về việc Thúc Hạo Lan vừa làm. Đáng tiếc, thần niệm của hắn đã đạt đến cấp bảy, thậm chí còn tương đương với tu sĩ Hóa Chân. Cộng thêm mức độ cô đọng thần niệm vượt xa người thường của hắn giúp hắn dễ dàng nhận ra ngay ý đồ của Thúc Hạo Lan. Vị tông chủ này bất quá chỉ mới là tu sĩ Hóa Chân mà thôi, muốn dùng thần niệm âm thầm xem trộm nhẫn trữ vật của Địch Cửu ư? Quả thật là nằm si nói mộng mà.

...

Sau khi ra khỏi Ngũ Lục thành, Địch Cửu trực tiếp lấy pháp bảo ra phi hành. Căn cứ kinh nghiệm độ kiếp lần trước, hắn đoán động tĩnh lần này cũng sẽ không êm dịu gì. Hiện tại cường giả đang tụ tập rất đông trong Ngũ Lục thành, tuyệt đối không thể độ kiếp xung quanh khu vực này được.

Ba ngày sau, Địch Cửu ngừng lại.

Vị trí hắn đang đứng là một nơi đồng không mông quạnh, linh khí khá bình thường. Địch Cửu lấy ra một triệu linh thạch thượng phẩm rồi bố trí Tụ Linh Trận xung quanh. Sau đó hắn lại bố trí thêm một cái Phòng Ngự Trận bên ngoài Tụ Linh Trận. Xong xuôi mọi việc, lúc này hắn mới bắt đầu ngồi xuống vận chuyển Tinh Hà Quyết để chuẩn bị trùng kích Hư Thần cảnh.

Ở tầng 90 Ngũ Lục Đạo Tháp, thời điểm thần niệm bước vào cấp bảy, hắn đã cảm nhận được gông cùm ngăn cách cảnh giới Hư Thần. Địch Cửu khẳng định mình không cần Hư Lạc Đan vẫn có thể thăng cấp tu vi. Về phần Hư Lạc Đan mà Thúc Hạo Lan cho, hắn căn bản không có ý định dùng.

Chính như Địch Cửu đoán trước, ngay trong lần đầu trùng kích Hư Thần cảnh huyệt mạch, hắn đã đưa tới lôi kiếp. Chu thiên thứ hai còn chưa vận chuyển xong, chín đạo sấm sét thô to đã liên tiếp đánh xuống.

Địch Cửu đã từng trải qua lôi kiếp, lần độ kiếp trong Thiên Mạc mém chút đã lấy cái mạng nhỏ của hắn. Cho nên lần này đối mặt với nó, Địch Cửu không hề dám khinh thường, hắn điên cuồng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết, đồng thời lấy Thiên Sa Đao ra.

“Tạch tạch tạch!”

Thiên Sa ngăn trở giúp hắn năm đạo lôi kiếp, còn bốn đạo còn lại thì trực tiếp đánh vào trên thân Địch Cửu.

Thế nhưng Địch Cửu vô cùng ngạc nhiên, bởi vì nhục thể của hắn không có cảnh da tróc thịt bong, sau đó hắn sẽ bị đánh lõm vào lòng đất như trong tưởng tượng. Sấm sét giáng xuống, ngoại trừ một phần lôi nguyên văng ra xung quanh thì số còn lại đã trở thành linh lực tinh thuần nhất để rèn luyện thân thể cho hắn.

Bản thân mình làm gì có Lôi linh căn chứ? Địch Cửu rất rõ ràng luyện thể có thể giúp tu sĩ chống cự lôi kiếp, tuy nhiên đấy chỉ là tu sĩ có Lôi linh căn, còn các tu sĩ bình thường khác không thể hấp thu lôi nguyên nên chắc chắn sẽ phải thụ thương. Điểm khác nhau chính là bị thương nặng hay nhẹ mà thôi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không đúng, trên thực tế, ngay cả Địch Cửu cũng không biết linh căn của bản thân là gì. Chỉ biết linh căn của hắn rất nghịch thiên. Lần kiểm tra trước đó cho ra cột sáng màu đen, màu đen là linh căn gì nhỉ?

Địch Cửu còn đang bận tâm suy nghĩ thì một đạo đao ý đáng sợ bỗng phóng lên tận trời. Địch Cửu ngẩng đầu liền thấy Thiên Sa đang phóng ra từng đạo đao mang màu xanh. Những đao mang này mang theo khí tức xé rách không gian, tựa hồ muốn bổ ra toàn bộ thiên khung.

Địch Cửu cảm nhận được khí tức đao ý trên Thiên Sa không ngừng tăng lên, hắn khiếp sợ đến mức quên mất chuyện linh căn, chẳng lẽ Thiên Sa cũng muốn tấn cấp ư?