Thế giới thứ chín

Chương 199




Trong thức hải Địch Cửu vốn đang tràn ngập thần niệm từ linh khí của tầng 90, nay lại cộng thêm sự trợ giúp từ Chích Thần Thảo càng khiến cơ thể hắn không khác gì núi lửa, nhanh chóng đạt tới ngưỡng cực hạn và bộc phát ra một cách đột ngột.

Khí tức cuồng bạo không ngừng xé thức hải hắn thành từng mảnh.

- Bành!

Từng đạo huyết vụ nổ tung ở giữa mi tâm Địch Cửu.

Nguy rồi, bây giờ Địch Cửu mới nhận ra mình đã quá gấp gáp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thức hải của hắn sẽ nổ tung mất. Điều duy nhất Địch Cửu có thể làm lúc này là tranh thủ vận chuyển Đoán Thần Thuật, Tinh Hà Quyết và Luyện Thể Quyết tới cực hạn.

Trong thức hải phát ra từng đạo âm thanh ken két khiến Địch Cửu không thể không tưởng tượng đến viễn cảnh đầu mình sẽ nổ tung như một quả dưa hấu làm hắn không khỏi rùng mình một cái, nếu hắn không nhanh chóng giải thoát khí tức khủng bố này thì cảnh tượng kia có nguy cơ xảy ra cao lắm đấy.

Mặc dù thức hải đang ngày càng nguy cấp hơn nhưng Địch Cửu vẫn ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại. Theo sự việc Địch Cửu vận chuyển Đoán Thần Thuật đã khí tức cuồng bạo dần giảm bớt.

Cộng với việc vận chuyển Luyện Thể Quyết và Tinh Hà Quyết giúp hắn dẫn một phần khí tức cuồng bạo ra khỏi thân thể, bởi vì quá trình diễn ra quá nhanh nên máu hắn liên tục phun ra, tuy nhiên so với huyết vụ ở mi tâm thì chúng chẳng đáng kể gì.

Những người còn lại đều đang tập trung cô đọng thần niệm của họ chứ chẳng ai rảnh rỗi bận tâm đến thảm cảnh của Địch Cửu.

Hiện tại thức hải của hắn đã tràn đầy vết nứt không khác gì mạng nhện là bao, bây giờ nếu chỉ cần có thêm chút xíu ngoại lực cũng có thể làm nó hoàn toàn sụp đổ.

May mà có Đoán Thần Thuật cứu hắn một mạng, thần niệm linh khí và khí tức Chích Thần Thảo từ từ phai mờ thẩm thấu giúp cơ thể Địch Cửu chậm rãi ổn định lại. Thức hải bắt đầu mở rộng một cách không quá nhanh, thần niệm cũng dần được cô đọng hơn.

Sau khi triệt để thoát khỏi nguy hiểm, ngay lập tức Địch Cửu liền đắm chìm trong việc rèn luyện thần niệm.

Nửa tháng sau, đột nhiên hắn nghe được một tiếng động vang lên trong thức hải. Rõ ràng hắn đã chạm tới gông cùm xiềng xích Hư Thần cảnh, nếu hiện tại trùng kích, Địch Cửu khẳng định mình sẽ thành công.

Tuy nhiên lúc này hắn không rảnh để làm vậy, thứ đáng quan tâm hơn là thức hải. Tiếng động vừa vang lên không phải là tiếng vỡ mà là do thức hải đột ngột tăng lên một cấp, không chỉ vậy thần niệm của Địch Cửu cũng đã phát triển vượt bậc.

Hắn mở mắt ra, trong mắt liền phát ra tia sáng hệt như ánh sao trong đêm.

Hiện tại Địch Cửu đã nắm được rõ ràng tình trạng thần niệm, thức hải hay thậm chí cả thực lực của mình luôn rồi.

Bảy vòng hoa văn xuất hiện trong thức hải giống như bảy bức tường bảo vệ giúp mức độ kiên cố của thức hải gấp mười mấy lần trước đó, còn Vẫn Thạch và Thư Giới rốt cuộc cũng an toàn nằm sâu trong đầu hắn.

Địch Cửu dừng vận chuyển Đoán Thần Thuật lại.

Thần niệm và cả thức hải của hắn đều đã đạt đến cấp bảy.

Thực lực Địch Cửu đã đột phá Nguyên Hồn viên mãn từ khi bước vào Ngũ Lục Đạo Tháp. Nhưng đối với hắn mà nói thì thu hoạch lớn nhất vẫn là việc đồng thời nâng cao thức hải và thần niệm lên đến cấp bảy. Còn phần cảm nhận được gông cùm Hư Thần cảnh xem như là thu hoạch ngoài ý muốn đi.

Hiên Viên Không từng nói với hắn, ngay cả những tu sĩ Hóa Chân cũng không có mấy ngươi đạt được thần niệm cấp bảy đâu, cho nên hiện tại thần niệm của hắn có thể xem như là rất mạnh rồi.

Địch Cửu rất muốn thử xem lấy đẳng cấp thần niệm bây giờ để thi triển Thần Niệm Độn thì có thể đạt tới mức độ nào.

Lúc này Địch Cửu không tiếp tục rèn luyện nữa, sau khi cảm ngộ được cơ sở pháp tắc từng này Địch Cửu không chuyển nó vào đạo bàn nữa mà dùng nó mở rộng thần niệm đến phạm vi lớn nhất.

Lúc đầu Địch Cửu chỉ muốn xem xét tình hình tu luyện các đội viên của mình, tuy nhiên trong lúc thần niệm đang mở rộng hắn lại phát hiện được một đạo quang mang nhàn nhạt.

Việc đó chứng tỏ cái tên Cơ Hồng Xuyên kia sắp lên tới rồi, ngay lập tức Địch Cửu không chút do dự đánh ra mấy đạo cấm chế vào trong trận bàn.

Trước khi tiến lên cấp bảy, thần niệm của Địch Cửu muốn thẩm thấu vào trận bàn còn cần sử dụng một chút thủ đoạn, hiện tại hắn đã có thể nhẹ nhàng khắc vài đạo cấm chế tự bạo vào đấy rồi.

Ngay lúc Địch Cửu vừa làm xong thì bóng dáng Cơ Hồng Xuyên cũng đã xuất hiện tại tầng 90.

Quả nhiên đúng y như hắn nghĩ, sau khi Cơ Hồng Xuyên đi lên trên tầng 90 thì không hề có thêm bồ đoàn nào hiện ra nữa.

Gã nhìn vào trận bàn nằm giữa sáu người rồi liếc một vòng, cuối cùng mới dừng lại ở vị trí của Địch Cửu.

Khi tất cả mọi người nhận ra sự tồn tại của Cơ Hồng Xuyên thì nhanh chóng dừng việc rèn luyện thần niệm, đề phòng nhìn chằm chằm gã.

Cơ Hồng Xuyên còn chẳng thèm rút cả đao ra mà chỉ chỉ tay thẳng vào Địch Cửu, hách dịch lên giọng:

- Ngươi lăn ra ngoài cho ta.

Tên gia hỏa có tu vi Tích Hải tầng ba này đúng là có vốn liếng để hống hách nhỉ.

Địch Cửu thản nhiên đáp:

- Ngươi quả nhiên là biết bệnh của mình, vừa tới đã trang bức, không phát bệnh thì ngươi sẽ chết à?

- Địch huynh, không phải huynh nói đấy là môn thần thông của gã sao?

Ở phía đối diện Hiên Viên Không vô cùng thắc mắc, y có cảm ứng được chân nguyên gì ba động đâu.

Mà Cơ Hồng Xuyên cũng chẳng muốn hiểu ý Địch Cửu làm gì, gã chỉ biết chắc chắn cái tên này đang không có ý tốt.

Trông thấy Địch Cửu không động đậy, Cơ Hồng Xuyên nhanh chóng lấy trường đao ra bổ về phía hắn.

Ngay lập tức một đạo quang mang như tuyết vạch phá không gian mà tới, quanh thân Địch Cửu lập tức bị đao ý hàn băng trói chặt.

Địch Cửu bèn giơ hai tay ra khiến đao ý trói buộc hắn vỡ vụn như nước đá, đồng thời âm thanh của Thiên Sa đao liền ngân vang và xuất hiện trong tay Địch Cửu. Hắn không chút do dự xuất ra một chiêu đánh về hướng Cơ Hồng Xuyên.

- Mọi người cùng xông tới đi.

“Oanh.”

Tuyết đao của Cơ Hồng Xuyên chạm trán với đao mang màu xanh của Địch Cửu làm cả hai đều nát vụn, toàn bộ không gian bị đao ý cuồng bạo bao trùm.

“Phốc, phốc, phốc.”

Trên người Địch Cửu nhanh chóng xuất hiện vết máu do đao chém bị thương.

Trong lòng Địch Cửu trầm hẳn xuống, đao vừa rồi hắn đã dùng tới bảy phần mười sức lực nhưng vẫn chưa đủ để chống lại Cơ Hồng Xuyên.

Chỉ một đao của gã đã khiến Địch Cửu rơi xuống thế hạ phong rồi.

Vì thần niệm thăng lên cấp bảy nên Địch Cửu rất rõ ràng thực lực hiện tại của mình, vẻn vẹn một đao là hắn đã hiểu bản thân không phải đối thủ Cơ Hồng Xuyên. Đừng nói hiện tại, xem như hắn bước vào Hư Thần cảnh đi chăng nữa e rằng vẫn bị áp đảo như bây giờ thôi. Địch Cửu khẳng định chiêu vừa rồi gã ta còn chưa dùng tới một phần ba thực lực nữa kìa.

Còn phía bên kia, Cơ Hồng Xuyên cũng có chút ngạc nhiên, gã không ngờ Địch Cửu thế mà đủ sức chặn một đao của mình. Theo suy nghĩ của gã, nếu trúng chiêu vừa rồi Địch Cửu không chết cũng phải trọng thương, sau đó sẽ bị Ngũ Lục Đạo Tháp đẩy ra ngoài chứ.

Thế mà Địch Cửu mới chỉ chảy vài vệt máu, như thế thì đâu đáng để gọi là trọng thương gì. Cơ Hồng Xuyên thấy vậy thì không khỏi tự hỏi, hắn quả thật là tu sĩ Nguyên Hồn sao?

Hiên Viên Không không để Cơ Hồng Xuyên có thời gian suy nghĩ tiếp đã phi thân vọt lên, vung Phi Tinh Phủ bổ về phía gã. Y đã sớm muốn dạy dỗ Cơ Hồng Xuyên từ sớm, chẳng qua y lo lắng bị Ngũ Lục Đạo Tháp đẩy mình ra ngoài nên bấy lâu mới buông tha cho gã.

Lăng Dị Tiêu, Nhạc Quỳnh Ngọc, Tu Bách và Tân Khải Luân cũng nối đuôi nhau triệu hồi pháp bảo đánh tới, bọn họ đã bàn xong từ trước, chỉ cần Cơ Hồng Xuyên ra tay, tất cả sẽ liên thủ đuổi gã xuống. Dù có lợi hại cách mấy thì gã vẫn chỉ là Tích Hải cảnh tầng ba mà thôi.

Tu vi cỡ này chỉ cần mỗi Hiên Viên Không đã đủ sức đá đi, toàn bộ sáu người cùng lên chỉ cho thấy họ là một đội cùng tiến cùng lùi.

Cơ Hồng Xuyên hừ một tiếng, trường đao trong tay lắc nhẹ chém ra sáu đạo đao mang lăng lệ về phía sáu người kia.

Đao mang vừa ra lập tức biến thành mười hai, sau đó là hai mươi bốn. Trước khi chạm vào pháp bảo của đám Hiên Viên Không đã lên tới chín mươi sáu đạo.

- Sao gã có thể dùng toàn lực được vậy?

Tu Bách kinh hô, mỗi người bọn họ nhiều nhất chỉ có thể thi triển ra ba phần mười thực lực, họ hoàn toàn không biết Cơ Hồng Xuyên dựa vào cái gì mà không bị hạn chế sức mạnh.

Lúc này Địch Cửu lại càng trầm mặc hơn, hắn cứ ngỡ bản thân không cần ra tay, chỉ cần bọn Hiên Viên Không là đủ để đá Cơ Hồng Xuyên ra khỏi tầng 90. Bây giờ xem ra hắn đã đánh giá thấp Cơ Hồng Xuyên, đồng thời đánh giá quá cao những đội viên của mình rồi.

Một chiêu này trừ hắn ra, không ai có thể đỡ nổi cả. Bởi vì Địch Cửu có thể dùng toàn lực mà bọn Hiên Viên Không lại không, nếu gượng ép chắc chắn sẽ bị truyền tống đi.

Nếu tình huống truyền tống thật sự xảy ra, vậy kế hoạch của Địch Cửu sẽ thất bại. Hắn nhất định phải đá Cơ Hồng Xuyên đi trước khi bọn Hiên Viên Không bị truyền tống.

Địch Cửu không giữ sức nữa, hắn ỷ vào thân thể Nguyên Hồn để vọt thẳng tới đao mang, sau đó đạp mạnh xuống đất. Không gian chấn động một chút, còn dấu chân của hắn thì vừa đạp xuống đã nhanh chóng biến mất.

Đây chính là tuyệt chiêu giữ mạng của Địch Cửu, Đại Cước Ấn.

“Phốc, phốc, phốc!”

Bảy, tám đạo đao mang xuyên qua thân hắn, mỗi đạo đi qua là từng tia máu phun ra. Tuy vậy, Địch Cửu chẳng hề bận tâm mà chỉ lo xông thẳng tới chỗ Cơ Hồng Xuyên.

Cơ Hồng Xuyên bật cười, cái tên mơ mộng hão huyền này, nếu một cước của Địch Cửu có thể xé rách phòng ngự của mình, vậy gã sẽ…

Ý nghĩ trào phúng còn chưa kịp dứt thì một dấu chân đã xuất hiện ngay phía trước, đạp thẳng vào mặt gã.

Chân nguyên cuồng bạo ập tới, đi theo ngay sau là giọng quát của Địch Cửu:

- Bản thiếu đạp chết ngươi, cái thứ cuồng trang bức này.

“Phốc!”

Cơ Hồng Xuyên thổ huyết, không biết là vì ăn đạp hay vì tức giận nữa.

Lúc này dù gã có bản lĩnh lớn cách mấy cũng bị đạo tắc Ngũ Lục Đạo Tháp cuốn đi như thường.

Trong tích tắc ấy, Địch Cửu cố cuốn lấy tất cả đạo tắc cơ sở trong trận bàn rồi liền phát động cấm chế, hắn là người thứ hai bị truyền tống ra.

Tuy Cơ Hồng Xuyên đi nhưng đao mang của gã thì vẫn ở lại. Mỗi người trong bọn Hiên Viên Không đều phải đối mặt với hơn mười đạo đao mang, mà bọn họ lại không có nhục thân mạnh mẽ như Địch Cửu, cho nên vì để tránh bị thương, họ chỉ có thể dùng toàn lực để ngăn cản.

Địch Cửu lấy đi tất cả đạo tắc cơ sở đã làm họ không có cách nào trụ lại được, cộng với việc dùng toàn lực ngăn đao mang khiến sáu người khó lòng tiếp tục ở lại Ngũ Lục Đạo Tháp. Chỉ thoáng chốc, bọn họ đều nốt gót theo Cơ Hồng Xuyên và Địch Cửu, bị truyền tống ra ngoài.

Ngay lúc tất cả rời đi, trận bàn trong tầng 90 cũng phát nổ, hóa thành từng mảnh vụn.

Sáu cái bồ đoàn trên tầng này cũng theo tiếng nổ mà hoàn toàn biến mất.