Một lúc lâu sau, sáu người mới cùng nhau lên tới tầng 88, mà người đầu tiên bọn họ trông thấy chính là Cơ Hồng Xuyên.
Thời khắc này đây, quanh thân gã là luồng linh khí quay cuồng mãnh liệt, dường như muốn hình thành thực thể luôn rồi. Địch Cửu kinh ngạc phát hiện ra khí thể của ygã không hiểu vì sao lại tăng lên một cách vô cùng kịch liệt như thế, dùng mắt thường cũng có thể thấy ygã đang đột phá cảnh giới Tích Hải tầng một, chuẩn bị bước lên tầng hai.
- Tầng này là tầng dùng để tu luyện đạo tắc, chúng ta cũng ở đây tu luyện một đoạn thời gian có được không, Địch Cửu huynh đệ?
Tu Bách không nhịn được kích động nói.
Tầng càng cao thì linh khí thiên địa bên trong nó càng nồng đậm hơn, những tầng tháp ở dưới chưa có tầng nào có linh khí và đạo tắc tu luyện rõ ràng như tầng 88 này cả.
- Mọi người có ý kiến gì không?
Địch Cửu quay đầu lại nhìn năm người kia, hiển nhiên không một ai lên tiếng phản đối Tu Bách cả.
- Vậy thì tốt rồi, chúng ta sẽ dừng lại ở đây để tu luyện. Mọi người nhớ kỹ trong lúc tu luyện phải giữ một tia thần niệm lên Ngũ Lục Đạo Bàn, tuyệt đối không được di chuyển nhé.
Sau khi Địch Cửu dặn dò xong cũng tự tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện, hắn rất muốn mau chóng nâng tu vi của mình lên tới Nguyên Hồn viên mãn.
Tuy nhiên, ngay lúc Địch Cửu chuẩn bị cảm ngộ cơ sở pháp tắc tầng này thì hắn lại cảm nhận được không gian xung quanh Cơ Hồng Xuyên có một tia pháp tắc ba động.
Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao tên gia hỏa Cơ Hồng Xuyên ấy cũng cảm ngộ được cơ sở pháp tắc của tháp rồi, lai lịch của gã chắc chắn không bình thường mà.
Lúc đầu Địch Cửu dự định sẽ trực tiếp cảm ngộ sơ sở pháp tắc và tăng thêm một đạo cấm chế xung quanh không gian của mình. Tuy tu vi của gã mạnh hơn hắn nhưng Địch Cửu lại tự tin thần niệm của hắn cô đọng hơn gã rất nhiều lần.
Chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ trôi qua, Địch Cửu đã cảm ngộ được cơ sở pháp tắc của tầng này rồi, đồng thời hắn cũng nhanh chóng dẫn đạo pháp tắc kia vào trận bàn, sau đó mới bắt đầu vận chuyển Tinh Hà Quyết để tu luyện.
Còn mấy người Hiên Viên Không kia đã sớm đắm chìm trong việc tu luyện dưới linh khí nồng đậm của tầng 88. Mà ngay khi Địch Cửu vừa vận chuyển Tinh Hà Quyết thì hắn liền cảm nhận được chỗ tốt của việc tu luyện bên trong Ngũ Lục Đạo Tháp.
Tuy nhiên, nếu tu sĩ nào có thể xem xét sóng linh khí thì giờ phút này chắc hẳn sẽ thấy được lực hấp thu linh khí của Cơ Hồng Xuyên là lớn nhất, vòng xoáy linh khí của gã cho dù dùng mắt thường cũng nhìn thấy được.
Vài ngày trôi qua, Địch Cửu thành công bước vào Nguyên Hồn tầng tám. Sau đó Địch Cửu bèn mở rộng thần niệm ra ngoài dò xét một chút, không ngoài dự liệu của hắn, Cơ Hồng Xuyên đã bước vào cảnh giới Tích Hải tầng hai rồi.
Địch Cửu không khỏi âm thần khâm phục tư chất đáng sợ của Cơ Hồng Xuyên, loại tư chất đáng sợ ấy hắn còn chưa từng gặp qua đâu.
Tuy rằng hắn có Tinh Không hỗ trợ giúp tốc độ hấp thụ linh khí cao hơn rất nhiều so với những tu sĩ bình thường khác, vậy mà hiện tại tốc độ Cơ Hồng Xuyên còn vượt xa hắn nữa, tên gia hỏa này đúng là biến thái mà.
Lại thêm nửa tháng nữa, Địch Cửu thành công tiến vào tu vi Nguyên Hồn tầng chín. Thế nhưng hắn chẳng vui mừng chút nào, cứ nghĩ tới tốc độ tu luyện đáng sợ của Cơ Hồng Xuyên là hắn lại quyết tâm phải sớm trùng kích Hư Thần chi cảnh mới được.
Vô cùng tận linh khí bị Địch Cửu quét sạch, sau đó lại được Tinh Không chuyển thành chân nguyên tinh khiết nhất đánh thẳng vào gông cùm xiềng xích tu vi Hư Thần.
“Rầm rầm rầm!”
Mỗi một lần trùng kích đều làm Địch Cửu có thể cảm nhận được xương cốt toàn thân đang không ngừng run rẩy, dù nhục thân hiện tại của hắn đã là Tam Vương Hồn Cảnh cũng vẫn bị khí tức chân nguyên mang theo công pháp pháp tắc trùng kích đến nỗi thẩm thấu ra một tầng huyết vụ.
Liên tiếp mấy ngày qua đi, sắc mặt Địch Cửu càng lúc càng tái nhợt, thậm chí còn phun ra không ít máu tươi, nhưng tinh thần Địch Cửu lại khá hưng phấn, bởi vì hắn đã thành công xông vào Hư Thần chi cảnh rồi.
Lúc trước sở dĩ hắn có thể đột phá Nguyên Hồn cảnh là vì hắn đã ngưng tụ ra đạo hỏa giúp chính mình bắt được ngăn cách của tầng tu vi này, rồi mượn lực của nó thuận tiện mở ra gông xiềng của cảnh giới.
Hiện tại dù hắn có Vẫn Thạch nhưng tu vi lại có chút yếu.
- Ngay cả ta cũng phải dùng đan dược mới trùng kích được, vậy mà ngươi lại dám tự thân trùng kích Hư Thần chi cảnh ư?
Địch Cửu vừa mở mắt thì nghe được âm thanh lạnh lùng của Cơ Hồng Xuyên vang lên. Bấy giờ hắn mới ngừng việc trùng kích.
Địch Cửu ngước lên nhìn Cơ Hồng Xuyên đang chuẩn bị đi lên tầng trên, tủm tỉm cười trêu:
- Quả nhiên ta không nhìn nhầm, ngươi không kiêu căng thì sẽ chết đúng không? Các vị, chúng ta xuất phát thôi.
Nghe vậy, tuy Lăng Dị Tiêu và những người khác vẫn còn muốn ở lại tu luyện thêm nhưng vẫn đứng lên đi theo Địch Cửu lên tầng 89.
Chỉ mới ngắn ngủi hơn hai mươi ngày tu luyện mà tu vi mỗi người trong bọn họ đã tăng lên rất nhiều. Ở nơi này tu luyện vài chục ngày còn hiệu quả hơn cả khi bế quan tu luyện một năm ở bên ngoài.
Khi lên tới tầng 89, mọi người lại một lần nữa trông thấy Cơ Hồng Xuyên đang điên cuồng tu luyện.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Địch Cửu đã mơ hồ đoán ra sách lược của Cơ Hồng Xuyên. Tên gia hỏa ấy chắc chắn đã mượn linh khí nồng đậm tại tầng 88 để đột phá đến Tích Cảnh tầng hai, sau đó tại tầng 89 này muốn nhờ điều kiện tốt hơn để tiếp tục đột phá tầng ba. Cứ một đường như vậy đi lên, nói không chừng khi ra khỏi Đạo Tháp thì gã đã là Tích Hải viên mãn rồi.
- Địch đạo hữu, không bằng chúng ta cũng dừng ở đây tu luyện một đoạn thời gian đi.
Tu Bách không nhịn được bèn vội đề nghị. Hiện tại gã đã là Tích Hải tầng sáu, chỉ cần tu luyện thêm vài ngày nữa rất có thể sẽ đột phá Tích Hải hậu kỳ, tầng 89 này là nơi vô cùng thích hợp để làm điều đó.
Rất hiển nhiên ai cũng nghĩ giống như Cơ Hồng Xuyên và Tu Bách, đều muốn dừng lại ở chỗ này một thời gian, vậy nên bọn họ đồng loạt quay sang nhìn xem ý kiến của Địch Cửu như nào.
Nếu tu vi của Địch Cửu không phải là Nguyên Hồn viên mãn thì chắc chắn hắn sẽ đồng ý ngay. Thế nhưng hiện giờ hắn đã khẳng định bản thân mình dù có ở lại cũng chẳng thể xông phá tu vi, tấn cấp lên Hư Cảnh chi cảnh, đã thế hắn còn ở chỗ này làm gì? Chỉ tổ lãng phí thời gian.
Nhìn thoáng qua Cơ Hồng Xuyên vẫn đang miệt mài tu luyện ở phía xa xa, Địch Cửu bèn thẳng thắn nói:
- Ta chỉ dự định nghỉ ngơi ở đây nửa canh giờ rồi tiếp tục lên tầng 90. Tu đạo hữu, nếu ngươi muốn lưu lại chỗ này tu luyện thì cứ tự nhiên thôi. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu, sở dĩ Đổng đạo hữu lưu lại tầng 81 được là vì lực đẩy ở đó còn trong sức chịu đựng của y, không cần quang giai y vẫn đủ sức trụ lại. Mà lực đẩy ở các tầng trên đây nếu không được Ngũ Lục Đạo Bàn hỗ trợ chỉ sợ không ai trong chúng ta có thể tiếp nhận nổi.
- Địch Cửu huynh đệ đã nói vậy thì ta nghe theo ngươi, nửa canh giờ sau sẽ bắt đầu đi tiếp.
Hiên Viên Không lập tức ủng hộ quyết định của Địch Cửu.
Ngay cả Hiên Viên Không cũng nói vậy thì sao những người còn lại có thể phản bác? Dù gì thì trước đó Địch Cửu cũng vì đại cục mà đồng ý với mọi người một lần rồi, lần này còn muốn ép người ta nữa thì chẳng phải chức danh đội trưởng của hắn chỉ là hữu danh vô thực thôi sao?
Không tới nửa canh giờ thì Địch Cửu đã cảm ngộ xong cơ sở pháp tắc của tầng 89, sau đó liền dẫn đầu cả bọn tiến thẳng về tầng 90.
Khi cả đám Địch Cửu rời khỏi thì Cơ Hồng Xuyên có mở mắt ra nhìn theo một lúc. Ngay sau đấy gã liền nhắm mắt lại, tiếp tục điên cuồng hấp thụ linh khí để tu luyện. Không khác Địch Cửu dự đoán là bao, đúng là gã muốn đột phá Tích Hải tầng ba tại đây rồi mới đi tiếp.
…
Vừa mới bước vào tầng 90, Địch Cửu lại một lần nữa cảm nhận được loại linh khí kích thích thức hải kia. Đối mặt với loại quy tắc linh khí có thể giúp cho thần niệm cô đọng ấy, tất cả mọi người đều kích động đến đỏ cả mắt.
- Vừa vặn có sáu cái bồ đoàn, chúng ta mỗi người dùng một cái đi.
Nhạc Quỳnh Ngọc hưng phấn hô to.
Sau khi cảm ngộ qua tất cả những cơ sở pháp tắc ở các tầng trước, Địch Cửu liền mơ hồ có một chút dự cảm khó nói. Bọn họ có sáu người, sao lại vừa vặn nơi này cũng có sáu cái bồ đoàn thế nhỉ, như vậy cũng quá trùng hợp rồi.
Hắn đoán rất có thể là mỗi lần Đạo Tháp mở ra, người nào tới tầng 90 trước mới được sử dụng bồ đoàn bạch ngọc, còn lại những người tới sau sẽ không có phần.
Lúc này là do bọn họ tới sáu người cùng một lượt nên mới có sáu cái bồ đoàn. Nếu chỉ một người tới thì có lẽ ở đây sẽ chỉ có duy nhất một cái mà thôi.
Địch Cửu hoài nghi lần trước khi Ngũ Lục Đạo Tháp mở ra, người đầu tiên lên được tới tầng 90 hẳn không phải là Ngạn Đạp Sơn. Nếu suy đoán của hắn là chính xác, thì xem ra Ngạn Đạp Sơn đứng đầu Hải Bảng kia thực lực có lẽ còn chẳng bằng tu sĩ lưu lại tầng 90 ấy chứ.
- Đúng rồi đó, mỗi người lấy một cái bồ đoàn nào. Ha ha, may mà chúng ta nghe lời Địch Cửu huynh đệ, bằng không để cái tên Cơ Hồng Xuyên kia lên trước thì xem như thiếu mất một cái rồi.
Hiên Viên Không hào hứng phụ họa.
Địch Cửu cũng vui vẻ trả lời:
- Đúng rồi, chúng ta mỗi người lấy một cái đi. Ngũ Lục Đạo Bàn thì đặt ở giữa, mọi người thấy sao?
Lời Địch Cửu nói tự nhiên sẽ không có ai phản đối cả, mà ngay cả Lăng Dị Tiêu cũng không chút do dự nào liền đem trận bàn giao lại cho Địch Cửu. Tuy gã thật sự rất muốn chiếm lấy cái trận bàn ấy, nhưng hiện giờ chưa phải là thời cơ thích hợp, chờ gã lên tới tầng cao nhất rồi hẵng tính.
Dưới sự chú ý của năm người còn lại, Địch Cửu nhanh chóng đặt trận bàn ở giữa sáu cái bồ đoàn. Trong quá trình này hắn đã lén nhanh tay đánh thêm vài cái trận văn tự bạo lên nó rồi.
Tuy hắn không phải là người luyện chế ra trận bàn, nhưng thủ đoạn câu thông nó với trận văn sau đó khiến trận bàn tự bạo thì hắn vẫn thừa sức.
Lúc đầu Địch Cửu dự tính phải đến tầng 108 trở lên mới truyền tống mọi người đi rồi để lại trận bàn ở đó, vì dù sao cũng chẳng có ai có thể lên tới đấy. Nhưng hiện tại thì khác, Địch Cửu khẳng định Cơ Hồng Xuyên sau khi đi lên sẽ đoạt lấy toàn bộ bồ đoàn dùng để rèn luyện thần niệm, mà có khi gã sẽ đoạt bồ đoàn của hắn trước tiên. Nếu hắn đã không thể lưu lại thì há để cho người khác tu luyện, sau đó lộ ra việc Ngũ Lục Đạo Bàn của hắn là giả?
Trận bàn nhất định phải tự bạo, hắn không thể mang đi càng không thể để nó lại ở đây để người đến sau đoạt được, trừ biện pháp này ra thì Địch Cửu hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cả.
Đợi Địch Cửu sắp xếp xong xuôi, mỗi người trong bọn họ liền chiếm cứ một cái bồ đoàn bạch ngọc và bắt đầu tập trung tu luyện.
Địch Cửu chậm rãi dặn dò:
- Nơi này chỉ có sáu cái bồ đoàn mà thôi, đợi lát nữa Cơ Hồng Xuyên đi lên nhất định sẽ đoạt của chúng ta. Vô luận gã giành lấy của ai, ta đều hi vọng mọi người sẽ cùng nhau đối phó với hắn.
Dù tất cả đều biết người đầu tiên bị cướp nhất định là Địch Cửu thì cũng chẳng ai phản bác ý kiến của hắn. Dẫu sao gã họ Cơ kia cũng chỉ là một tên Tích Hải sơ kỳ mà thôi, tùy tiện cử một người trong bọn họ ra đánh một chiêu cũng đủ để oanh gã ra khỏi tháp. Sao phải sợ chứ?
Sau khi nhất trí xong thì không ai muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, cả bọn tập trung dành tất cả tinh lực để rèn luyện thần niệm.
Địch Cửu cũng vậy, ngay lập tức dẫn động linh khí như kim đâm này tiến nhập vào thức hải tạo thành một đợt đau đớn kịch liệt. Địch Cửu phát hiện, linh khí xoay quanh thức hải của hắn rất nhanh đã biến thành thần niệm vô cùng cô đọng. Không chỉ vậy, luồng linh khí ấy còn giúp thần niệm vốn có của hắn trở nên chặt chẽ hơn nhiều.
Dựa theo cách bình thường để làm thì sau khi dẫn động linh khí vào thức hải nó sẽ bị tiêu hao hết, phải một lần nữa dẫn linh khí vào thì mới cô đọng thần niệm được. Nhưng Địch Cửu lại không giống thế, hắn có Đoán Thần Thuật giúp bản thân có thể không ngừng hấp thụ linh khí rèn luyện thần niệm của chính mình.
So với năm người còn lại thì tốc độ của hắn cao hơn tới tận mấy lần.
Hai ngày trôi qua, Địch Cửu cảm nhận thức hải của mình khẽ run lên liền biết trình độ cô đọng thần niệm của bản thân đã tăng lên nhiều rồi.
Địch Cửu đoán thần niệm hẳn là đã lên cấp, chỉ là hắn vẫn không biết được bản thân mình đang ở cấp mấy mà thôi.
Địch Cửu biết rõ bất kỳ lúc nào Cơ Hồng Xuyên cũng có thể tiến lên tầng 90 nên phải điên cuồng hấp thụ linh khí nơi này để kích thích thần niệm trong thức hải.
Lại thêm hai ngày nữa, Địch Cửu cảm giác tốc độ cô đọng thần niệm bắt đầu chậm dần bèn nhịn không được lấy một gốc Chích Thần Thảo ra nuốt xuống.