- Ta cũng dự tính ở lại tầng 90 tu luyện một thời gian đã.
Lăng Dị Tiêu chủ động nói.
- Ý của ba vị thế nào?
Địch Cửu chuyển ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Không, Nhạc Quỳnh Ngọc và Tu Bách.
Cả ba nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu, hiển nhiên đều muốn ở lại tầng 90 tu luyện.
Lúc đầu bọn họ cảm thấy tầng quý giá nhất trong Ngũ Lục Đạo Tháp chính là tầng 69, bởi vì tầng 69 có thể cô đọng thần niệm, nhưng đáng tiếc bọn họ không thể tranh nổi chín cái bồ đoàn kia.
Đối với một người tu sĩ mà nói, thần niệm mạnh hay yếu, thức hải lớn hay nhỏ đều có quan hệ trực tiếp đến tiềm lực và tiền đồ sau này của họ.
Nguyên bản bọn họ tưởng như mình đã không còn cơ hội, không ngờ giữa đường lại gặp được Địch Cửu. Nếu như có thể đến tầng 90 để cô đọng thần niệm và mở rộng thức hải thì ai nguyện ý lưu tại tầng thứ 69 đâu?
Địch Cửu vốn cũng dự tính đi đến tầng 90 để cô đọng thần niệm giống bọn họ, hiện tại mọi người đã nói như vậy, hắn trầm ngâm một lát rồi bảo:
- Lúc đầu ta dự định đi tầng 100 tu luyện, mặc dù ta là đội trưởng nhưng cũng phải cân nhắc đến thứ mọi người cần, vậy cứ quyết định cả bọn ở lại tầng 90 đi.
Lời Địch Cửu làm cho mọi người phi thường hài lòng, hiện giờ Địch Cửu là đội trưởng, nếu hắn không đồng ý thì dù mọi người có bất mãn cách mấy cũng không thể làm được gì. Trên thực tế mọi người đều muốn mượn nhờ Ngũ Lục Đạo Bàn đi đến tầng cao nhất, cho nên không một ai muốn phí công gây sự với Địch Cửu làm chi.
Ngay cả Lăng Dị Tiêu lúc trước có chút không hài lòng với Địch Cửu cũng vì quyết định này của hắn mà thay đổi cách nhìn. Gã không xem trọng Địch Cửu cũng chẳng phải có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là gã xem thường dạng tán tu sâu kiến như hắn mà thôi.
Gã là đệ tử thiên tài của tông môn cửu tinh, làm sao lại để ý đến một tên tán tu nho nhỏ như Địch Cửu? Nếu như không phải Địch Cửu có một cái Ngũ Lục Đạo Bàn thì cho dù hắn có quỳ trước mặt của gã, gã cũng không thèm bận tâm đến người như vậy.
- Các vị, ta còn một vấn đề nhỏ muốn thỉnh giáo các vị.
Địch Cửu nhân cơ hội, ôm quyền nói.
Hiên Viên Không hào sảng bảo:
- Địch đạo hữu, ra ngoài chúng ta cũng coi là huynh đệ, có chuyện gì cứ trực tiếp nói. Lúc trước ngươi muốn linh thạch cũng không có lề mề như thế này mà.
- Được, vậy ta muốn hỏi một chút, làm cách nào mới biết được đẳng cấp thần niệm của mình?
Địch Cửu đoán chừng đẳng cấp thần niệm của mình cũng không thấp, đáng tiếc hắn không biết chính xác thần niệm của bản thân đã đạt đến cấp bậc gì rồi.
Nghe thấy Địch Cửu hỏi, đám người Hiên Viên Không quay mặt nhìn nhau. Nhìn thấy trong mắt Nhạc Quỳnh Ngọc lộ ra vẻ đồng tình, Địch Cửu có chút hoài nghi có phải mình nói sai điều gì rồi hay không.
- Ha ha ha...
Hiên Viên Không bật cười.
- Địch đạo hữu, ta khẳng định ngươi mới từ trong cái nơi khỉ ho cò gáy nào đi ra đúng không? Sau khi tu luyện đến cảnh giới Nguyên Hồn, phải mở thức hải đạo cơ mới có thể biết được cấp bậc thần niệm của mình. Bình thường các đại tông môn đều sẽ mở sẵn thức hải đạo cơ cho đệ tử nhà mình đấy.
Thì ra là thế, khó trách tại Cực Dạ đại lục chưa từng nghe nói qua chuyện này. Trên Cực Dạ có bao nhiêu người đạt đến tu vi trên Nguyên Hồn đâu.
Không đợi Địch Cửu hỏi thăm làm thế nào để mở ra thức hải đạo cơ, Hiên Viên Không liền tiếp tục giải thích:
- Môn phái nhỏ hoặc là tán tu, trên cơ bản đều phải đến công hội để mở thức hải đạo cơ. Địa phương mở thức hải đạo cơ ở Ngũ Lục Thành có đến ba bốn nơi, trong đó phân bộ Thiên Cơ Các ở trong Ngũ Lục thành tương đối tốt nhất, à, cả Ngũ Lục Các cũng được đó.
- Vậy việc này cần phải tốn bao nhiêu linh thạch?
Địch Cửu tò mò hỏi.
Hiên Viên Không tủm tỉm cười.
- Chuyện này còn phải xem tài lực của ngươi. Mở thức hải đạo cơ cần phải căn cứ vào dược liệu. Có hai lựa chọn khi đến công hội mở thức hải đạo cơ, một là tự mình mang dược liệu đến, trả phí tổn nhất định, bình thường đều định giá dựa trên vật liệu ngươi mang tới, thấp nhất cũng phải có 10 vạn linh thạch trở lên. Còn cái thứ hai chính là sử dụng linh dược do công hội cung cấp, giá tiền căn cứ vào giá linh dược để định.
Địch Cửu nghĩ đến đám người Phục Triệt, hắn khẳng định bọn họ cũng giống như hắn, đều là những người chưa từng mở thức hải đạo cơ, không thì bọn họ cũng sẽ chẳng đến Bái Dạ Hồ để thăm dò đẳng cấp thần niệm của mình.
- Vậy mở thức hải đạo cơ có ích lợi gì?
Địch Cửu tiếp tục hỏi thăm. Hắn không có sư phụ ở bên dạy dỗ, cũng không định gia nhập tông môn nào, thế nên có rất nhiều kiến thức xung quanh việc tu chân hắn vô cùng mơ hồ.
Hiên Viên Không chỉ chỉ mi tâm của chính mình:
- Sau khi mở thức hải đạo cơ, lúc tu luyện công pháp có thể rõ ràng con đường mình cần phải đi hơn, đồng thời cũng có thể lựa chọn pháp kỹ phù hợp với mình hơn. Mà tu sĩ lần đầu tiên mở thức hải đạo cơ có thể nhờ vào vật liệu để tăng cường thần niệm của mình lên một cấp bậc cao hẳn. Ta nghe nói có một tu sĩ cường đại dùng dược liệu đỉnh cấp để mở thức hải đạo cơ, lúc đó thần niệm của người kia liền tăng tận hai cấp.
- Nếu như không mở thức hải đạo cơ thì chờ thần niệm của mình lên đến cấp bảy là có thể cảm nhận được cấp độ của thần niệm đó.
Nhạc Quỳnh Ngọc đứng bên cạnh nhịn không được bổ sung một câu.
Hiên Viên Không gật đầu:
- Đúng vậy, nếu như ngươi kiên nhẫn, vậy có thể đợi đến khi thần niệm tăng đến cấp bảy, khi đó ngươi không cần mở thức hải đạo cơ cũng có thể biết được cấp bậc thần niệm của mình. Bất quá tu luyện thần niệm lên cấp bảy không phải chuyện dễ dàng gì, có một vài tu sĩ dù tu vi là Hóa Chân cũng chưa chắc tu luyện thần niệm của mình đến cấp bảy được đâu.
Địch Cửu ôm quyền, thật lòng cảm kích.
- Đa tạ các vị đã giảng giải cho ta.
Đến công hội mở thức hải đạo cơ đã là chuyện không có khả năng. Thức hải của hắn ẩn chứa quá nhiều bí mật, cho dù chưa chắc đã làm bại lộ bí mật của mình, nhưng Địch Cửu lại không dám mạo hiểm.
Thấy Địch Cửu không biết gì về thức hải đạo cơ, tất cả mọi người liền đoán hẳn Địch Cửu là một tán tu đến từ nơi hẻo lánh, xa xôi nào đó.
Một nhóm sáu người bắt đầu thẳng hướng tầng thứ 90, bởi vì Địch Cửu mỗi khi lên một tầng đều dừng lại tu luyện một canh giờ. Từ tầng 80 trở lên, mỗi một tầng đều có linh khí nồng đậm, quy tắc rõ ràng. Cho nên mỗi khi leo tới một tầng, mọi người đều nắm chắc thời gian tu luyện một canh giờ này.
Lúc mọi người lên tầng 87 thì trông thấy có một người đang ở đây.
Tu sĩ này cực kỳ trẻ tuổi, da thịt trắng nõn tựa như nữ nhân, một đôi mắt phượng, lông mày hình tam giác ngược, bờ môi cực mỏng, lưng cõng một thanh đao. Nhưng khác với Địch Cửu, đao của hắn có vỏ và không có chùm tua rua đỏ tô điểm. Vỏ đao tản mát ra từng trận sát khí, không biết đã giết bao nhiêu người rồi.
Lúc Địch Cửu học y cũng có học qua thuật nhìn tướng mạo. Tướng mạo như vị tu sĩ trẻ tuổi trước mặt, đặc biệt là lông mày hình tam giác ngược như đao tước, điều đấy nói lên tính tình tên gia hỏa nọ không phải là thứ tốt đẹp gì, loại người này hắn căn bản chẳng muốn giao tiếp.
- Xem ra các ngươi đã nắm giữ một loại thủ đoạn bí mật rồi nhỉ, lại có thể sáu người đồng thời đi lên này.
Ánh mắt tên thanh niên đảo qua sáu người một lượt, sau đó dừng lại trên người Địch Cửu.
Địch Cửu không muốn nhiều lời bèn làm lơ gã.
- Mọi người vây lại một vòng, tu luyện đi.
- Xem mặt mũi ngươi có thể leo lên đến tầng 87 nên ta cho ngươi một cơ hội. Hủy đao của ngươi đi! Về sau không cho phép dùng đao nữa, nếu vậy ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Gã thanh niên nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Địch Cửu bật cười.
- Ngươi có bị bệnh không?
- Hắn có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.
Hiên Viên Không cười trào phúng.
- Hiên Viên gia gia ngươi sau khi rời khỏi nơi đây cũng định dùng đao nè, ngươi có thể làm gì được ta?
Thanh niên nhìn Hiên Viên Không từ tốn nói:
- Côn Tông Hiên Viên Không, xếp hạng 83 trên Hải Bảng xem như không tồi nhỉ. Bất quá muốn chiến với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách. Nhưng Côn Tông Cúc Khải nhà ngươi lại có tư cách đánh với ta một trận đấy.
Hiên Viên Không gằn giọng:
- Tu vi Tích Hải cảnh tầng một thôi mà cũng dám nói từ tư cách ở trước mặt ta ư? Hôm nay nhất định ta phải xem thực lực ngươi có mạnh như miệng lưỡi ngươi không mới được.
Phi Tinh Phủ sắp tế ra lại bị Địch Cửu ngăn cản. Nếu như Lăng Dị Tiêu xuất thủ với gã nọ, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không can, nhưng Hiên Viên Không thì khác. Hơn nữa, Địch Cửu khẳng định, dù Hiên Viên Không có đánh thắng được đối phương hay không thì sau trận chiến này tất cả đều sẽ bị truyền tống ra ngoài.
Những pháp tắc cơ sở của Ngũ Lục Đạo Tháp không thể che chắn cho Hiên Viên Không trong quá trình chiến đấu, vả lại ấn tượng của hắn đối với y cũng không tệ lắm, cho nên hắn mới ngăn y lại.
- Coi như số ngươi gặp may, sau khi rời khỏi đây lại tìm ngươi tính sổ.
Hiên Viên Không minh bạch vì sao Địch Cửu lại cản hắn, chuyện này liên quan đến tiềm lực tương lai của y, y đương nhiên không muốn bị truyền tống ra ngoài vào thời điểm này.
Ánh mắt thanh niên kia nhìn về phía Địch Cửu, từ tốn bảo:
- Ta tên Cơ Hồng Xuyên, sau khi Ngũ Lục Đại Hội kết thúc, ta sẽ chờ ngươi ở Ngũ Lục quảng trường. Hy vọng lúc đó đừng để ta nhìn thấy ngươi cõng đao, bởi vì ngươi không xứng.
Dứt lời, Cơ Hồng Xuyên xoay người rời đi trước, thẳng về đạo ánh sáng thông hướng tầng 88.
- Uy, Cơ gì kia, ngươi chờ một chút.
Địch Cửu gọi Cơ Hồng Xuyên lại.
Cơ Hồng Xuyên dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Cửu, trong ánh mắt của gã không có chút nhiệt độ nào, đồng dạng cũng không có lạnh nhạt hay mỉa mai, ánh mắt kia thật giống như mọi thứ gã nói đều là chân lý.
- Ta có thể hỏi ngươi một việc không?
Địch Cửu nhếch miệng cười.
Ngữ khí Cơ Hồng Xuyên vẫn cực kỳ lạnh nhạt:
- Có thể.
- Nếu như ngươi không trang bức thì ngươi có chết không?
Địch Cửu dùng giọng điệu vô cùng thành khẩn để hỏi.
Cơ Hồng Xuyên có tu vi Tích Hải tầng một, nhưng nơi này là Ngũ Lục Đạo Tháp, nếu như tên gia hỏa ấy muốn đánh, vậy Địch Cửu nhất định sẽ đá gã ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp trước rồi nói, về phần sự tình sau đó thì ra ngoài tính tiếp.
Cơ Hồng Xuyên nghe không hiểu nửa câu trước của Địch Cửu, nhưng lại hiểu nửa câu sau, gã bình tĩnh đáp:
- Sẽ không.
Sau khi trả lời, hắn liền bước thẳng vào đạo ánh sáng kia.
- Ta thấy chưa chắc, ngươi nhất định sẽ chết.
Lúc gã vừa bước vào đạo ánh sáng thì âm thanh của Địch Cửu cũng đồng thời truyền đến.
- Địch Cửu huynh đệ, trang bức là có ý gì?
Hiên Viên Không rất cảm kích Địch Cửu vì ngăn mình đừng xuất thủ, ngay cả xưng hô cũng đổi thành huynh đệ. Hắn không phải sợ Cơ Hồng Xuyên, mà là lo lắng mình làm lỡ cơ hội được đến tầng 90.
Địch Cửu vỗ vai Hiên Viên Không rồi bảo:
- Ài, đây là một môn thần thông đã thất truyền rất lâu, năm đó ta ở Minh Châu thành cũng chỉ vừa mới nhập môn mà thôi, hiện tại cũng quên gần hết rồi. Nhưng vừa rồi ta ở trên người tên kia cảm nhận được khí tức môn thần thông đó, cho nên mới lo lắng hỏi gã một câu. Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian tu luyện đi, gia hỏa ấy ra ngoài lại đối phó sau.
- Được! Ra ngoài rồi ta phải cho gã biết thế nào là lễ độ.
Hiên Viên Không khó chịu đáp.