Thế giới thứ chín

Chương 196




- Các vị chuẩn bị xong thì chúng ta tiếp tục tiến lên tầng 72 nhé.

Sau khi thu được hơn hai mươi triệu linh thạch, trong lòng Địch Cửu hiện giờ cực kỳ vui vẻ.

Về phần phải mang nhiều người như vậy để đi lên Ngũ Lục Đạo Tháp thì có gì quan trọng đâu. Dù sao người khác cũng chẳng biết hắn đã cảm ngộ được cơ sở pháp tắc rồi.

Tiếp đó, việc hắn cần làm chỉ có một mà thôi, chính là bảo đảm cho cái Ngũ Lục Đạo Bàn giả này không bị trôi dạt ra ngoài. Mấy tên ở đây hoàn toàn không thể nhìn ra món đồ đó là giả, nhưng Địch Cửu không dám cam đoan mấy lão gia hỏa kia cũng nhận không ra. Nếu bị một tên tu sĩ Hóa Chân phát hiện được sự thật thì tất cả những gì hắn làm nãy giờ hết thảy đều uổng công mất.

Lúc ấy hắn chắc chắn sẽ bị tóm lấy để sưu hồn, mà khi bọn chúng biết hắn còn cảm ngộ được cơ sở pháp tắc của Ngũ Lục Đạo Tháp thì Địch Cửu cực kỳ hoài nghi có lẽ ngay cả cơ hội luân hồi hắn cũng chẳng có nốt.

- Bọn ta chuẩn bị xong hết rồi.

Cả Đổng Hữu Kiếm và những tu sĩ có mặt tại đây đều kích động khó nói nên lời, có được tiên khí là Ngũ Lục Đạo Bàn trợ giúp, bọn họ vô cùng trông mong mình có thể trèo lên càng nhiều tầng hơn nữa.

Địch Cửu gật đầu.

- Tục ngữ thường nói, không có quy củ sao thành được vuông tròn, Ngũ Lục Đạo Bàn này cứ giao cho đạo hữu Lăng Dị Tiêu của Hư Kiếm Tông cầm thì hơn. Còn ta vì có kinh nghiệm nên sẽ làm đội trưởng cho hành động lần này. Toàn bộ mọi người xuất phát nhất định phải cùng tiến cùng lùi, nhưng nếu ai bị truyền tống ra ngoài thì không liên quan gì tới ta nữa đấy!

Đối với lời hắn nói, mọi người tất nhiên sẽ không có dị nghị gì. Lăng Dị Tiêu thì vô cùng hài lòng tiếp nhận Ngũ Lục Đạo Bàn được Địch Cửu giao cho.

Vốn dĩ Địch Cửu dùng đạo bàn đánh vào tất cả các cơ sở pháp tắc ở phía trước, hiện tại mọi người cùng nhau đi thế này khiến cơ sở pháp tắc của Đạo Tháp được kích phát, trực tiếp bao phủ thành một đạo quang giai hỗ trợ mọi người, dường như bọn họ chẳng gặp phải bất kỳ trở ngại nào đã có thể thuận lợi đi thẳng lên tầng 72.

“Quả nhiên là di chuyển vô cùng dễ dàng.”

Ai nấy đều mừng rỡ liếc mắt nhìn nhau, trong đầu thầm nghĩ như thế.

Hiện giờ bên trong tầng 72 đang có vài tu sĩ đứng nói chuyện với nhau, điều này chẳng phải nói lên việc bọn hắn có bảo vật hay sao?

- Trận bàn đặt ở giữa đi. Mọi người đứng vây quanh nó và tự tu luyện trong một canh giờ, sau đó chúng ta lại tiếp tục đi lên trên. Mọi người nhớ kỹ nhất định phải giữ một đạo thần niệm đặt lên trên Ngũ Lục Đạo Bàn nhé, bằng không có chuyện gì xảy ra thì…

Không có chuyện Địch Cửu sẽ dạy cho người khác thủ đoạn để cảm ngộ cơ sở pháp tắc, càng không có khả năng dùng Vẫn Thạch của mình để giúp họ. Nên hắn chỉ có thể yêu cầu người khác lưu lại một tia thần niệm trên trận bàn giúp họ có thể cảm nhận được hơn bảy mươi đạo cơ sở pháp tắc. Chỉ cần cảm nhận được cơ sở pháp tắc, cho dù chỉ là một chút xíu thôi thì cũng sẽ không bị truyền tống ra ngoài.

Không người nào dám phản bác Địch Cửu cả, một canh giờ thì một canh giờ vậy. Có ai mà không khát vọng được tiến vào tầng cao hơn đâu cơ chứ, tầng 72 đương nhiên rất tốt, nhưng có thể lên càng cao thì chắc chắn sẽ càng tốt hơn.

Ngay từ lúc vừa đặt chân lên tầng 72, Địch Cửu đã cảm nhận được cơ sở pháp tắc của tầng này. Tuy tu vi của hắn quả thật thấp nhất nhưng thần niệm lại cô đọng nhất tại nơi đây.

Sáu người còn lại đều ngoan ngoãn đặt một tia thần niệm lên trận bàn, Địch Cửu âm thầm đem cơ sở pháp tắc tầng 72 dung nhập vào bên trong trận bàn mà chẳng để người nào phát hiện ra cả.

Chờ nhóm bảy người bọn họ rời khỏi tầng này và tiến vào tầng 73 thì Hiên Viên Không mới ngạc nhiên bảo:

- Mọi người có phát hiện Ngũ Lục Đạo Tháp lại nhiều hơn một đạo khí tức hay không? Dường như chính là khí tức của tầng 72 đấy.

Mọi người vội vã gật đầu, quả thật đúng như lời Hiên Viên Không nói, ai cũng cảm nhận được đạo khí tức lạ lùng nọ.

Địch Cửu bật cười, giải đáp cho mọi người:

- Cái này rất bình thường mà, khi qua khỏi một tầng thì Ngũ Lục Đạo Bàn sẽ tự động có nhiều hơn một đạo khí tức. Mà chúng ta cũng là dựa vào loại đặc tính này của Ngũ Lục Trận Bàn mới thuận lợi đi tiếp được đấy.

- Không sai.

Lặng Dị Tiêu cũng tán đồng gật đầu, y mơ hồ có cảm giác cái Ngũ Lục Trận Bàn này sẽ có tác dụng phi thường lớn cho việc tu luyện của mình. Chờ sau khi rời khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp, y chỉ cần cảm ngộ pháp tắc bên trong nó thì nhất định sẽ tiến thêm một bước lớn nữa.

Dù sao hiện giờ Ngũ Lục Đạo Bàn đang nằm trong tay y, chờ đến khi leo lên chỗ cao nhất, y sẽ thu hồi nó và nhanh chóng truyền tống ra ngoài là được.

Tầng 73,74,75….

Cả đám người một đường thẳng tiến không có lấy nửa điểm trở ngại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ đã lên tới tầng 81 luôn rồi. Ở giữa chừng bọn họ còn gặp được một vài đồng môn nữa, mà họ cũng chỉ nhìn nhìn một chút thôi, chứ chẳng ai nói nhảm câu nào. Loại chuyện này giống như cơ duyên của mỗi người vậy, xem như là đồng môn đi nữa thì như thế nào?

….

Trông thấy đám người Địch Cửu tiến lên với tốc độ nhanh chóng như thế khiến cả Quảng trường cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chuyện gì đang diễn ra vậy? Việc bảy người đồng thời đi lên được tầng 81 cũng không phải hiếm lạ gì. Thế nhưng ly kỳ nhất chính là bảy người này vẫn liên tục cùng nhau đi từ tầng 71 lên, mà khoảng thời gian dừng lại ở mỗi tầng đều không dài.

Chẳng lẽ bọn họ tìm được một loại thủ đoạn nào đó có thể liên thủ cùng nhau đi lên à? Theo lý thuyết thì khả năng này không lớn, nếu chỉ cần liên thủ với nhau mà giúp người ta dễ dàng vượt ải được thì đây chả phải là Ngũ Lục Đạo Tháp rồi.

Thời khắc này, trên Ngũ Lục Đạo Bia, ngoại trừ hạng nhất là Cơ Hồng Xuyên ra thì những người đứng từ thứ hai đến thứ tám đều là bảy tu sĩ kia.

Nếu như nói việc đấy khiến cho tất cả những người khác cực kỳ buồn bực, thì trưởng môn của Hư Kiếm Tông, Côn Môn, Phủ Vương Điện, Thiên Dược Cốc, Tinh La Sơn lại vô cùng cao hứng. Bởi vì trong bảy người đó có đệ tử của tông môn bọn họ. Vô luận có bí mật gì đi chăng nữa, chờ sau khi Ngũ Lục Đại Hội kết thúc thì môn phái của họ cũng sẽ biết thôi.

- Mọi người nhìn xem, Hồng Anh Thiếu Gia có mặt trong tốp đầu rồi kìa!

Bởi vì tu vi của Địch Cửu yếu nhất, thế nên mặc dù bọn họ cùng trèo lên từ tầng 71 nhưng danh tự của hắn lại nằm sau mấy người kia, tuy nhiên bây giờ tên hắn lại đột ngột di chuyển lên vị trí thứ hai, mọi người muốn xem nhẹ cũng khó.

- Hồng Anh thiếu gia đúng là mạnh ghê, thật quá lợi hại a!

- Ha ha, những đại tông môn kia chỉ biết liên thủ khi dễ người, Hồng Anh thiếu gia chắc chắn là bị đám người đó liên thủ đối phó rồi.

- Này bằng hữu, ngươi nói như vậy là sao?

- Ngươi ngẫm lại xem, trước đó thiếu gia một thân một mình đã có thể leo lên tầng bảy mốt. Mà sáu người kia chẳng phải đã dừng lại ở tầng 71 hồi lâu, phải đợi thiếu gia lên mới cùng nhau đi tiếp sao? Thiếu gia chắc chắn bị đệ tử của sáu đại tông môn liên thủ vây công, chỉ có thể nói cho họ bí mật của người mà thôi.

Ngay cả người qua đường Giáp cũng hiểu là có chuyện gì xảy ra, những đại tông môn kia hiển nhiên lại càng rõ ràng. Bọn người đó tính toán rất tốt, đợi sau khi bảy người ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp thì nhất định phải bắt họ giao ra bí mật mới được.

….

Vừa mới tiến vào tầng 81, Địch Cửu liền cảm nhận được kiếm khí tung hoành khắp nơi, các loại kiếm ý và kiếm thể trên không trung tạo thành từng đạo không gian kiếm văn. Chỉ cần tu vi kém một chút thì căn bản chưa kịp cảm ngộ gì cũng sẽ bị loại kiếm ý này kiềm chế rồi trực tiếp xé rách thành từng mảnh vỡ.

Trông thấy tình hình trước mặt, Đổng Hữu Kiếm liền ôm quyền nói với Địch Cửu:

- Địch Cửu huynh đệ, ta sẽ lưu lại ở tầng này, đa tạ huynh đã giúp ta leo tới tận đây. Loại ân tình này, Đổng Hữu Kiếm tuyệt đối sẽ không quên.

Địch Cửu bèn đáp:

- Đổng huynh, huynh tuyệt đối không nên nói như thế, ta hẳn là nên cảm tạ huynh đã truyền thụ ngọc giản cho ta mới đúng. Sau khi rời khỏi nơi này, nếu huynh có cần Địch Cửu ta hỗ trợ việc gì thì cứ tự nhiên mở miệng, đừng khách sáo.

Trong bảy người bọn họ thì Địch Cửu có hảo cảm với duy nhất một mình Đổng Hữu Kiếm mà thôi. Còn những tên khác chỉ là lợi dụng lẫn nhau, duy chỉ có Đổng Hữu Kiếm mới là hắn thật lòng kính trọng.

Đổng Hữu Kiếm thở dài:

- Ta thực sự có một việc đang cần Địch huynh hỗ trợ đây. Nếu không may ta vẫn lạc, mong huynh có thể tìm kiếm cho Kiếm Trận Môn của ta một truyền nhân, có được không?

Địch Cửu trịnh trọng đáp:

- Đổng huynh, xin huynh cứ yên tâm. Việc này ta đồng ý với huynh.

Hiên Viên Không đang đứng cách đó không xa bỗng dưng bật cười:

- Đổng đạo hữu, chúng ta cùng nhau đi một đoạn đường này cũng có thể xem như kết tình hữu nghị rồi. Lại nói hai người chúng ta đều có danh tự trên Hải Bảng, cái gã Hồng Khuê kia chẳng phải chỉ là một tên Kiếp Sinh Cảnh thôi ư? Lần này trở về ta sẽ để cho Trưởng lão tông môn tới cảnh cáo gã một phen, để gã ta không dám động thủ với Đổng đạo hữu nữa.

Nghe được những lời Hiên Viên Không nói xong, Địch Cửu ngược lại có chút thay đổi cách nhìn về y một chút. Tên gia hỏa này so với quả bí lùn của Hư Kiếm Tông kia thì ngay thẳng hơn hẳn.

Đổng Hữu Kiếm cười lớn, rồi ôm quyền cảm tạ Hiên Viên Không:

- Đa tạ Hiên Viên huynh, dù sao thì Đổng Hữu Kiếm ta đây cũng là truyền nhân duy nhất của Kiếm Trận Môn. Nếu trời đã muốn Kiếm Trận Môn diệt vong, vậy thì cứ việc diệt vong thôi. Làm sao ta có thể khuất phục phía dưới một tên Kiếp Sinh Cảnh cơ chứ.

Mặc dù Đổng Hữu Kiếm không nói rõ nhưng mọi người vẫn hiểu được ý tứ của y, đó chính là Kiếm Trận Môn thà rằng chết đứng cũng sẽ không bao giờ để một tông môn khác che chở.

Nghe vậy Địch Cửu cảm thấy rất hài lòng. Nếu đổi thành hắn thì hắn cũng sẽ lựa chọn như thế. Một đại tông môn nhiều lắm cũng chỉ có thể che chở cho tông môn khác một lần, vậy lần hai lần ba thì tông môn nhỏ bé kia phải làm sao đây?

Cũng giống như việc Tinh Hà Phái bị diệt vậy, một lần khuất phục, một lần phải gầy dựng lại đó thôi. Nhưng một tông môn cần phải có tín ngưỡng và chí khí của mình, một khi tín ngưỡng sụp đổ, cốt khí tan biến, chỉ sợ tông môn kia không có cách nào vực dậy nổi.

- Tốt thôi, vô luận như thế nào đi nữa thì Hiên Viên Không ta đã nhận định người bạn này. Địch đạo hữu, chúng ta tu luyện đi, một canh giờ sau sẽ tiếp tục leo lên tầng 82 nhé.

Vừa tiến vào tầng 82, Địch Cửu ngay lập tức cảm nhận được một loại khí tức băng hàn. Chín quyển băng lăng to lớn được xếp chính giữa khiến Địch Cửu nhận ra được đây là tầng luyện thể.

Địch Cửu thử điều khiển thần niệm thẩm thấu vào bên trong một quyển băng lăng, không ngờ lại làm thức hải của hắn xém chút nữa đã bị đông nứt.

Địch Cửu biết với thực lực hiện giờ của hắn thì không có cách nào luyện thể được ở trong tình huống này. Trừ phi bây giờ hắn tiến vào cảnh giới Hư Thần hoặc Tích Hải thì mới có thể tu luyện nhục thân từ Tam Vương Cảnh chân chính tiến vào Vương Cảnh.

Thế nhưng đáng tiếc, tu vi hắn lại quá yếu, chỉ mới đạt Nguyên Hồn tầng bảy mà thôi.

Xem ra mấy tầng sau hắn nhất định phải tìm một chỗ để tăng cao tu vi mới được.

Thời điểm cảm ngộ được cơ sở pháp tắc của tầng 82 xong, Địch Cửu bèn đứng lên tăng tốc tiến tới tầng 83.

Bây giờ hắn là đội trưởng, hắn đi như vậy thì những người còn lại hiển nhiên cũng sẽ đi theo.

- Địch đạo hữu, ta dự định sẽ dừng tại tầng 90 để tu luyện một hai tháng.

Nhìn thấy mỗi tầng Địch Cửu đều chỉ lưu lại trên dưới một canh giờ khiến Tân Khải Luân khá bứt rứt.

Y là đệ tử của Thiên Dược Cốc, mà yêu cầu của Cốc đối với thần niệm phi thường cao. Tầng 90 của Ngũ Lục Đạo Tháp là nơi mà tất cả mọi người đều tha thiết mơ ước, bởi vì tầng này có thể giúp tu sĩ cô đọng thần niệm, mở rộng thức hải. Tuy nhiên, đáng tiếc là đại đa số mọi người đều không thể leo lên nổi tầng 90 này.