Thế giới thứ chín

Chương 195




- Tầng đao tâm ư?

Đổng Hữu Kiếm lắc đầu.

- Ta không biết, có lẽ sau tầng 99 sẽ có cũng nên, nhưng trước đó khẳng định là không có đâu.

Địch Cửu nghi ngờ hỏi:

- Không phải nói người leo cao nhất trên Ngũ Lục Đạo Tháp là Ngạn Đạp Sơn cũng chỉ mới tới tầng 94 thôi sao?

Đổng Hữu Kiếm giải thích:

- Thật lâu trước đây, cường giả thế hệ trước leo lên trên tầng 94 nhiều vô số, thậm chí leo lên tầng 99 cũng có rất nhiều. Tầng 94 mà ngươi nhắc đến chẳng qua chỉ là kết quả bảng xếp hạng lần trước mà thôi. Ngươi đừng thấy tầng 94 và tầng 99 chỉ chênh lệch có năm tầng mà lầm, thực lực cách biệt trong đó căn bản không cách nào tính toán nổi đâu.

Quả nhiên đúng như suy đoán của Địch Cửu, Ngạn Đạp Sơn leo lên tầng 94 vẫn chưa phải là người lợi hại nhất.

- Địch Cửu đạo hữu, đây là Đại Kiếm Trận Quyết của Kiếm Trận môn chúng ta. Ngươi còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thể leo lên tới tầng 71 chứng tỏ thực lực không tầm thường, ta tin miếng ngọc giản này ngươi sẽ lý giải được thôi.

Đổng Hữu Kiếm lấy ra một miếng ngọc giản trông đã cũ đưa cho hắn.

Địch Cửu liếc sơ qua liền biết nó đã tồn tại từ lâu. Nội khí tức tang thương trên ngọc giản cũng đã đủ chứng minh nó không phải là vật tầm thường.

Địch Cửu không khách khí, hắn nhận lấy miếng ngọc giản, ôm quyền nói lời cảm tạ với Đổng Hữu Kiếm, sau đó xoay người, nhìn năm người còn lại rồi khẽ nói:

- Các vị, đúng là ta nắm trong tay một bí quyết nho nhỏ để có thể giúp tiến vào những tầng cao trong Đạo Tháp dễ dàng hơn, nói trắng ra kỳ thật phương pháp này chẳng đáng một xu. Hiện giờ ta và Đổng huynh chuẩn bị leo lên tầng 72, nếu như vị nào muốn học tập bí quyết thì ta vô cùng hoan nghênh.

Đổng Hữu Kiếm không nói gì, then chốt là Địch Cửu, Địch Cửu muốn làm sao thì cứ làm như thế. Y chỉ cần chính mình có thể leo đến tầng 81 là đã mãn nguyện.

Trước đó khi Địch Cửu nói hắn sẽ mang Đổng Hữu Kiếm tới tầng 81, những người còn lại rất khinh thường, thậm chí còn thầm mỉa mai trong lòng. Nhưng bây giờ Địch Cửu hỏi đến bọn họ, suy nghĩ của họ lập tức biến đổi 180 độ.

Vạn nhất Địch Cửu thật sự có bí quyết tiến vào tầng 72 thì sao?

- Địch đạo hữu thật sự có biện pháp leo lên tầng cao hơn ư?

Một tên tu sĩ nhịn không được, cất tiếng hỏi.

Địch Cửu tủm tỉm cười:

- Bản thiếu nói lời giữ lời, nếu như không có biện pháp, bản thiếu nguyện ý trả lại thù lao các ngươi đã bỏ ra.

Địch Cửu thừa cơ nói ra mục đích của mình. Muốn hắn mang người lên sao? Được thôi, chỉ cần ngươi bỏ ra một cái giá xứng đáng là được.

Địch Cửu đã suy tính đến chuyện này từ lâu rồi, nếu không hắn sẽ không để cho người khác nghe được cuộc đối thoại giữa mình và Đổng Hữu Kiếm. Địch Cửu khẳng định nếu như dựa theo cảm ngộ cơ sở pháp tắc ở mỗi tầng thì hắn thật sự có khả năng leo được tới tầng 108.

Trong lịch sử Ngũ Lục Đạo Tháp, nhiều nhất cũng chỉ có mỗi tu sĩ leo tới tầng 99, Địch Cửu là một tán tu yếu đuối không có gốc rễ nào, mà leo lên tới tận tầng 108 khẳng định chẳng phải là chuyện tốt.

Lời nói của Cái Thập Điền vẫn còn văng vẳng bên tai. Y từng kể có một tu sĩ tu luyện năm năm tại Ngũ Lục Đạo Tháp, kết quả hiện giờ người đó đã mất tích rồi.

Kẻ ngốc cũng biết, mất tích là giả, bị người khác giết chết mới là thật. Cho nên trong lúc Địch Cửu nói chuyện với Đổng Hữu Kiếm đã sớm chuẩn bị lan truyền bí quyết cho toàn thiên hạ cùng biết.

Nếu mọi người đều biết bí quyết ấy thì chắc chắn sẽ có vô số kẻ leo được lên tầng cao, khi đó sẽ chẳng còn ai rảnh rỗi mà đi kiếm chuyện với hắn nữa.

- Tại hạ tên Lăng Dị Tiêu thuộc đệ cửu tinh tông môn Hư Kiếm tông. Xin hỏi, Địch thiếu gia dự định thu thù lao của chúng ta như nào?

Một tên dáng người thấp bé, tướng mạo phổ thông đứng ra nói chuyện, ngữ khí mang theo chút uy hiếp.

- Lợi hại, cửu tinh tông môn cơ đấy!

Địch Cửu giơ ngón tay cái lên.

- Bản thiếu còn lo lắng mọi người đến từ môn phái nhỏ sẽ trả không nổi linh thạch ta muốn, bây giờ thì yên tâm rồi.

Địch Cửu đã sớm rõ ràng, có thể đi vào tầng 71 thì tuyệt đối không thể nào là tông môn vô danh được. Nếu là đệ tử của các môn phái quá yếu kém, thù lao hắn đề ra căn bản vượt quá tầm họ có thể trả.

- Địch đạo hữu, ta là Nhạc Quỳnh Ngọc, tới từ thất tinh tông môn Tinh La Sơn. Ngươi có thể nói ngươi cần bao nhiêu thù lao mới đồng ý nói bí quyết này ra không?

Một nữ tử áo đỏ ôm quyền, giọng điệu khá khách khí.

Tầng 71 tính cả Địch Cửu và Đổng Hữu Kiếm tổng cộng có bảy người, mà chỉ có duy nhất Nhạc Quỳnh Ngọc là nữ tử.

- Mỗi người một ức linh thạch thượng phẩm.

Địch Cửu giơ một ngón tay lên lắc lắc.

- Ha, ngươi là ăn cướp sao? Linh thạch của tất cả mọi người ở đây cộng lại chỉ sợ cũng chưa tới một ức đấy.

Lăng Dị Tiêu cười lạnh, trong mắt bắn ra tinh mang. Gã mơ hồ cảm thấy Địch Cửu thật sự có bí quyết, nếu như Địch Cửu khoác lác vậy tuyệt đối không dám lừa nhiều linh thạch như vậy đâu, bởi vì đó là tự tìm đường chết còn gì.

Địch Cửu từ tốn đáp:

- Theo nhu cầu thôi, đừng nói khó nghe như vậy. Bản thiếu không bao giờ ép buộc người khác. Ta biết các ngươi không bỏ ra nổi một ức linh thạch, nhưng mà các ngươi trước tiên có thể đặt tiền đặt cọc, sau này trả lại cũng chẳng muộn mà.

- Có ý gì?

Một thanh niên dáng dấp rắn chắc, cau mày hỏi.

- Đơn giản thôi! Mỗi người các ngươi trước tiên hãy đưa một ngàn vạn linh thạch cho ta, tiếp theo là viết giấy vay nợ, ghi rõ khi nào có thể trả đủ. Ta nhắc trước, thời gian càng dài thì lợi tức càng cao đó.

Địch Cửu nói vậy nhưng trong lòng hiểu rất rõ, linh thạch còn thiếu trăm phần trăm là không thể đòi được. Chí ít trong thời gian gần nhất bảo đảm sẽ không thể lấy, nhưng cuộc làm ăn này bắt buộc vẫn phải làm.

Không phải bởi vì Địch Cửu thiếu mấy ngàn vạn linh thạch mà là bởi vì hắn nhất định phải nói cho mọi người, bí quyết giúp hắn có thể leo lên tầng cao hơn vốn không phải là bí mật gì.

- Tốt, ta đồng ý. Lúc nào giao linh thạch?

Thanh niên nọ sảng khoái chấp nhận.

Địch Cửu nhìn về phía những người người còn lại, nhẹ nhàng bảo:

- Đổng huynh đã đưa thù lao cho ta. Còn các đạo hữu khác thì sao, có đồng ý với điều kiện trên không? Nếu như chấp thuận thì báo danh đi, sau đó khi đến tầng 72 hãy giao đợt linh thạch đầu tiên ra.

- Ta đồng ý, ta là Tu Bách - đệ tử bát tinh tông môn Phủ Vương điện.

Một nam tử tóc vàng hô to.

Thanh niên cường tráng lên tiếng ngay sau đó:

- Ta cũng đồng ý. Hiên Viên Không, Côn Tông, hy vọng lời đạo hữu nói đều là thật.

- Ta đồng ý, Nhạc Quỳnh Ngọc, tới từ thất tinh tông môn Tinh La Sơn.

Nữ tử áo đỏ mở miệng.

Đệ tử Hư Kiếm tông lạnh lùng liếc Địch Cửu:

- Ta là Lăng Dị Tiêu, ta cũng đồng ý. Đúng như Hiên Viên huynh nói, hy vọng ngươi thực sự có biện pháp.

Người cuối cùng là nam tử hơi gầy gò, y ôm quyền nói với Địch Cửu:

- Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, hiển nhiên ta cũng vậy. Ta là Tân Khải Luân, đệ tử bát tinh tông môn Thiên Dược cốc.

- Tốt. Bây giờ ta sẽ tiết lộ bí quyết cho mọi người. Chủ yếu là dựa vào món đồ này thôi.

Địch Cửu cầm một cái trận bàn ra. Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng đánh 71 đạo cơ sở pháp tắc vào trận bàn.

Trận bàn này không phải do hắn luyện chế, mà đây là tác phẩm của sư phụ Thiên Phong Hoa. Tác dụng chủ yếu của nó là để người tiện truyền thụ trận đạo cho hắn.

Thiên Phong Hoa biết mình không đủ năng lực truyền thụ đao pháp cho Địch Cửu, thứ duy nhất ông có thể dạy là trận đạo. Nếu Địch Cửu đã gọi ông là sư phụ thì ông cũng nên tặng hắn trận bàn diễn hóa trận đạo mới phải.

Lấy trình độ Địch Cửu hiện tại chỉ có thể nhìn đến da lông của trận bàn này mà thôi. Có thể nói trận bàn có trợ giúp rất lớn đối với tương lai, đáng tiếc, hiện giờ Địch Cửu vì bảo mệnh nên chỉ đành lấy nó ra.

Địch Cửu cực kỳ muốn tới tầng 108 Ngũ Lục Đạo Tháp. Hắn có một loại dự cảm, một khi leo lên đến đó và thu được đạo cơ sở pháp tắc thứ 108 thì hắn sẽ có đột phá vô cùng lớn.

Trận đạo từ từ nghiên cứu vẫn được, cơ hội leo Ngũ Lục Đạo Tháp thì chỉ có mỗi lần này. Chuyện của mười năm sau ai có thể khẳng định không có bất ngờ gì xảy ra chứ?

- Một cái trận bàn thôi ư?

Nhạc Quỳnh Ngọc nghi hoặc, nàng vẫn chưa hiểu cái trận bàn này làm sao có thể giúp nàng leo được lên tầng cao hơn.

- Đây là tiên trận bàn đúng không?

Ngoại trừ Địch Cửu thì Đổng Hữu Kiếm là người có trình độ trận đạo cao nhất trong số những người ở đây. Đổng Hữu Kiếm liếc mắt một cái liền nhận ra đây là bảo vật vượt khỏi tầm của giới tu chân.

- Là tiên khí sao?

Mấy người còn lại đều khiếp sợ, cho dù là cửu tinh tông môn cũng không nhất định có tiên khí đâu. Mỗi một kiện tiên khí đều là bảo vật trấn tông đấy.

Địch Cửu mỉm cười:

- Không sai, đây chính là một kiện tiên khí. Món pháp bảo này do tại hạ thu được cách đây không lâu ở Bái Dạ Hồ. Nói lời thật lòng thì ta vốn không định trèo lên Ngũ Lục Đạo Tháp, tuy nhiên sau khi lấy được trận bàn thì ta lập tức đổi ý, không dám chần chừ một giây nào. Mọi người nhìn xem những chữ phía sau đi.

Dứt lời, Địch Cửu lật trận bàn lại.

Quả nhiên, tất cả mọi người trông thấy trên đó loáng thoáng có mấy dòng chữ cổ: Ngũ Lục Đạo Bàn.

Địch Cửu tin tưởng lấy trình độ Vương Trận sư cấp chín của mình để bố trí mấy chữ này thì các vị ở đây chắc chắn chưa có bản lĩnh nhìn ra vấn đề.

- Quả nhiên là Ngũ Lục Đạo Tháp đạo bàn sao? Ta… ta tựa hồ cảm nhận được quy tắc khí tức Ngũ Lục Đạo Tháp trong đó...

Lăng Dị Tiêu chấn động cả người.

Địch Cửu biết thời cơ đã đến bèn ôm quyền, giả vờ nghiêm túc bày tỏ:

- Các vị, ta đã lấy ra một món tiên khí, chính xác hơn là Ngũ Lục Đạo Tháp tiên trận bàn. Vậy đòi hỏi các vị một ức linh thạch có đáng hay không? Huống hồ ta không nhất định phải hợp tác với các vị, khi đến tầng 72 thì ta vẫn có thể tìm kiếm những người khác để hợp tác mà.

Hiên Viên Không chủ động ôm quyền với Địch Cửu:

- Đa tạ Địch đạo hữu, vật này chắc chắn đáng giá. Sau khi ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp, Hiên Viên Không ta cam đoan sẽ trả hết số linh thạch còn lại cho các hạ.

Nói xong, Hiên Viên Không là người đầu tiên lấy nhẫn trữ vật ra đưa cho Địch Cửu:

- Năm triệu linh thạch thượng phẩm này là tất cả linh thạch thượng phẩm có trên người ta. Không cần chờ đến tầng 72, ta đưa cho các hạ luôn này.

Có Hiên Viên Không làm gương, những người còn lại lần lượt lấy linh thạch ra đưa cho Địch Cửu. Phần lớn đều là hai, ba trăm vạn linh thạch thượng phẩm mà thôi, nhiều nhất Lăng Dị Tiêu cũng chỉ lấy ra sáu triệu linh thạch, còn lại đều ghi giấy nợ.

Về phần Địch Cửu tại sao phải phơi bày tiên khí Ngũ Lục Đạo Bàn cho mọi người cùng xem, không cần hỏi thì ai cũng hiểu. Bởi vì lúc Địch Cửu ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp chắc chắn sẽ bị vô số cường giả vây quanh. Địch Cửu mang theo bọn họ, còn nói rõ sự tình ra, như vậy sẽ giúp hắn giảm bớt rất nhiều nguy hiểm.

Đây cũng là lý do mà trước đó Địch Cửu đã nói không nhất định phải mang theo bọn họ, trên thực tế hắn chỉ cần tùy tiện tìm vài đệ tử đại tông môn cũng có thể cùng tiến lên rồi. Bây giờ mấu chốt nhất là sau khi ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp, Địch Cửu định xử lý cái Ngũ Lục Đạo Bàn này như thế nào đây.