Thế giới thứ chín

Chương 190




Trong lòng Địch Cửu âm thầm thở phào, lúc hắn để lộ ra Thiên Sa, tuy rằng có rất nhiều người kinh ngạc nhìn chùm tua rua đỏ tô điểm tại chuôi của đao, nhưng hoàn toàn chẳng có ai dùng loại biểu tình nhìn một người đang bị truy nã để quan sát hắn hết.

Ở phía bên kia, Nhậm Bạt Phi không khỏi dại ra, y chưa bao giờ gặp qua một tu sĩ nào kênh kiệu như Địch Cửu, chỉ là một tên Nguyên Hồn sơ kỳ mà dám xưng hô bản thiếu trước mặt y, lại còn nói muốn giết y nữa chứ.

Y bật cười đầy khinh miệt, gằn giọng bảo:

- Đến đây. Nhậm Bạt Phi ta thật muốn nhìn xem ngươi giết ta bằng cách nào đấy.

Nhậm Tân Hiên đứng cạnh tế ra một thanh đao Nhận Kích, chuẩn bị động thủ với Địch Cửu. Thấy vậy Nhậm Bạt Phi bèn giơ tay ngăn lại:

- Ngươi tránh sang một bên đi, Nhậm Bạt Phi ta sống đến ngày hôm nay mới lần đầu tiên gặp được một tên Nguyên Hồn sơ kỳ thú vị như thế đấy. Ta thật tò mò xem hắn xử lý ta làm sao đây.

Mà lực chú ý của Địch Cửu lúc này căn bản không đặt trên người Nhậm Bạt Phi, bởi vì trong mắt hắn y chả khác nào một con kiến hôi cả. Địch Cửu liếc một vòng xung quanh, thấy chẳng mấy ai để ý đến Thiên Sa của mình nữa thì mới hoàn toàn yên tâm. Hắn quay lại nhìn gã họ Nhậm kia, mỉm cười bảo:

- Ngươi có thể sống đến ngày hôm nay không phải là do may mắn tránh được bản thiếu sao? Bây giờ gặp được rồi thì tất nhiên ta sẽ tốt bụng khuyến cáo về ngày chết sắp tới của ngươi thôi…

Địch Cửu chưa bao giờ lằng nhằng với kẻ địch của mình như vậy cả, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt. Sau khi nói dứt câu, thậm chí hắn còn quay đầu lại để mọi người có thể nhìn rõ dung mạo của mình.

Điều làm Địch Cửu càng thêm vui mừng chính là việc hắn để lộ ra diện mạo chân thật nhưng vẫn không có bất luận người nào chỉ trỏ gì hắn cả.

Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem ra hắn thật sự không hề bị truy nã. Hẳn là gã Kim Đan tầng một kia không có ý định đem chuyện về Thư Giới nói cho người khác biết đâu nhỉ?

Vốn dĩ lúc đầu Địch Cửu dự định nếu bản thân mình mà bị truy nã, vậy hắn sẽ giết sạch hết đám người của tiểu đội Thần Mang rồi nhanh chóng chạy đến Thiên Cơ Đảo trú ẩn.

Thế nhưng tình huống hiện tại lại không tệ như hắn mường tượng, cho nên hắn đang phân vân xem sau khi xử lý tiểu đội Thần Mang xong thì có nên làm một chuyến trở về Ngũ Lục Thành hay không.

Hắn thật sự rất mong chờ có cơ hội được tiến vào bên trong Ngũ Lục Đạo Tháp tu luyện.

Bởi vì hiện tại hắn đang rất mong được nổi danh, càng nổi càng tốt. Chờ danh khí hắn lớn đến mức có thể gia nhập vào Tiềm Lực Bảng thì kế tiếp hắn muốn tranh đoạt vị trí trên Hải Bảng, như thế hắn mới có đủ tư cách truyền tống về Hằng Vực Tinh để báo thù cho gia tộc.

- Lũ sâu kiến thì nên đi chết đi!

Việc Địch Cửu có dịch dung hay không cũng chẳng mấy ảnh hưởng tới Nhậm Bạt Phi. Song Đầu Mã của y nhanh chóng đánh về phía Địch Cửu, y không tính sẽ một đao giết chết hắn, mà y phải dày vò cho đến khi tên ngu ngốc này cảm thấy sống không bằng chết, và hiểu được bốn chữ “cầu xin tha thứ” được viết như thế nào.

Địch Cửu không thèm né tránh, hắn nhẹ nhàng giơ tay đấm ra một quyền, đồng thời Thiên Sa cũng từ không trung nhanh chóng đánh tới.

Tu vi hiện tại của Địch Cửu đã là Nguyên hồn tầng sáu rồi, đối với tu sĩ Nguyên hồn tầng chín thì hắn không cần phải thi triển thủ đoạn cao siêu làm gì. Nguyên Hồn sơ kỳ ư? Đây chẳng qua là do hắn bày ra cho người khác nghĩ như vậy mà thôi. Trên thực tế, dù tu vi của hắn chỉ đến như thế đi nữa thì Địch Cửu cũng buồn chẳng đặt Nhậm Bạt Phi vào mắt.

“Oanh!”

Địch Cửu giơ tay đấm thẳng vào pháp bảo của Nhậm Bạt Phi khiến y cảm nhận được một cỗ áp lực cực kỳ kinh khủng từ chân nguyên bao trùm tới. Y còn chưa kịp phản xạ thì Thiên Sa đã xẹt qua khoảng cách không gian đánh thẳng xuống đỉnh đầu y.

“Phốc!”

Huyết vụ nổ tung, Nhậm Bạt Phi ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không kịp nói.

Lúc này đây, không gian xung quanh yên tĩnh và quỷ dị đến mức ngạt thở.

Tốt xấu gì thì Nhậm Bạt Phi cũng là một cường giả Nguyên Hồn tầng chín, thậm chí chỉ còn cách nửa bước nữa là bước vào Hư Thần cảnh. Tại phụ cận của Lạc Nhật Thành y đã từng giết chết không biết bao nhiêu người, thế mà bây giờ ngay cả một đao của vị tu sĩ Nguyên Hồn sơ kỳ bình thường kia cũng đỡ không nổi.

Chưa kể đây còn là nơi kế bên Bái Dạ Hồ, việc động thủ phải càng gian nan hơn mới đúng.

Phải mất một lúc lâu thì Nhậm Tân Hiên mới hoàn hồn lại, hai mắt gã đỏ ké, giọng thì khàn đặc, gã quát to:

- Mọi người cùng nhau xông lên xử lý hắn ta đi!

Đại bộ phận của tiểu đội Thần Mang đều tiếp bước Nhậm Tân Hiên, điên cuồng phóng về phía Địch Cửu, chỉ có hai tên Nguyên Hồn sơ kỳ là thức thời lùi lại.

Chỉ với một đao mà hắn ta đã chém chết người có thực lực như Nhậm Bạt Phi rồi, cho dù bọn họ có cùng nhau xông lên thì cũng chỉ là đi chịu chết tập thể mà thôi. Nếu như nơi này không gần Bái Dạ Hồ thì còn đỡ một chút, họ có thể toàn lực xuất thủ, thế nhưng thực lực bây giờ của mỗi người bọn họ ngay cả một phần mười bình thường cũng chưa tới.

Địch Cửu cầm Thiên Sa, lần nữa cuốn lên từng mảng đao mang bao phủ toàn bộ tiểu đội Thần Mang ở phía dưới lại. Bất kể là những tên chuẩn bị rút lui hay đang dũng mãnh xông lên đều không có đường nào thoát khỏi.

Huyết vụ nổ tung đầy trời, trận chiến nhìn qua rất kịch liệt nhưng quá trình thì lại vô cùng ngắn ngủi.

Không lâu sau, Thiên Sa của Địch Cửu đã yên vị trở về sau lưng hắn.

Đã biết mình không bị truy nã nên lần này ngay cả việc cho đao vào bao Địch Cửu cũng lười làm, vì như vậy ít nhiều sẽ khiến hành động của hắn trở nên bất tiện hơn. Hơn nữa, để Thiên Sa lộ diện ở giữa thiên địa sẽ giúp nó dễ dàng hấp thu nguyên khí, mau chóng tấn cấp.

...

Lại là một đao duy nhất!

Đây là cái loại thực lực gì vậy hả? Ánh mắt Ấn Lâm co rút thành từng đợt, gã khẳng định bản thân mình cũng chẳng có cách nào ngăn được đao mới rồi của Địch Cửu. Hiện giờ gã vô cùng hoài nghi một việc, ấy là Địch Cửu hẳn có cách để ngăn cản thần niệm bị niết hóa ở nơi này.

Chờ sau khi Địch Cửu thu về tay mấy cái nhẫn trữ vật xong, Phục Triệt mới kích động chạy lại gần.

- Địch tiền bối, thì ra thực lực của huynh vượt xa mấy người chúng ta như thế…

Đối với chuyện Địch Cửu dịch dung, y căn bản không đặt việc đó trong lòng.

Địch Cửu nghe vậy bèn bật cười.

- Huynh đừng có gọi ta là tiền bối nghe già như vậy chứ, nói gì thì chúng ta cũng cùng một đội mà, đều là bằng hữu cả thôi. Mà mọi người có chuyện gì thế, không lẽ là bị tiểu đội Thần Mang chặn ở chỗ này à?

Phục Triệt bèn đem mọi chuyện từ lúc bọn họ đang thu thập Chích Thần Thảo đến khi bị tiểu đội Thần Mang và Lạc Nhật chặn lại kể rõ. Đồng thời cũng truyền âm cho Địch Cửu biết ba người họ đã thu hoạch được hơn mười gốc Chích Thần Thảo.

- Địch thiếu gia, chỗ tại hạ có mấy gốc Chích Thần Thảo…

Một tu sĩ Nguyên Hồn trung kỳ sau khi nhìn thấy uy thế của Địch Cửu thì vội vàng lấy ra hai gốc Chích Thần Thảo dâng lên cho hắn. Bởi vì gã vừa vặn trông thấy Địch Cửu tự xưng thiếu gia, hơn nữa lại không thích bị người khác gọi là tiền bối nên mới tự chủ trương gọi hắn là Địch thiếu gia.

Có gã Nguyên Hồn này dẫn đầu, các tu sĩ khác cũng bắt đầu nhao nhao lấy ra một hai gốc Chích Thần Thảo thay phiên nhau dâng lên. Mà không cần nói thẳng ra thì Địch Cửu cũng biết thừa bọn người này nộp cho hắn nhiều thứ tốt như vậy đều là vì muốn mình đứng ra ngăn cản Ấn Lâm.

Chỉ là một tên Ấn Lâm mà thôi, Địch Cửu vốn chẳng đặt vào mắt. Thế nhưng mấy gốc linh thảo màu xanh này lại không vừa ý hắn tẹo nào.

Cái tên Ấn Lâm kia có thể lăn lộn được cho tới ngày hôm nay, hẳn là cũng thấy được Địch Cửu hắn muốn xử lý gã thì dễ như mở miệng nói một câu vậy.

- Đồ vật của ai người đó tự thu về đi, bản thiếu làm việc tốt há cần phải thu đồ của các ngươi? Nếu không phải vì trước đó ta bất cẩn nói ra danh tự thì ngay cả tên ta cũng chẳng muốn lưu lại cho các ngươi làm gì. Về sau, khi các ngươi rời khỏi đây nhất định phải nhớ kỹ không được tiết lộ đại danh Địch Cửu của ta ra ngoài, ta làm người vẫn luôn thích khiêm tốn mà thôi.

Địch Cửu khẳng định, mình càng nói thế thì tên tuổi của hắn lại càng truyền đi nhanh hơn. Những người này nhận được chỗ tốt từ hắn thì tất nhiên sẽ giúp hắn tuyên truyền rồi. Huống hồ sau khi bọn họ lấy được Chích Thần Thảo thì chắc chắn sẽ đi tới Ngũ Lục Thành đang cử hành Ngũ Lục Đại Hội, một khi chuyện này lan ra, hắn còn sợ thanh danh mình không nổi cũng khó.

Khuôn mặt của Ấn Lâm lúc này đã trở nên vô cùng khó coi, thế nhưng gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Địch Cửu đang từng bước đi tới trước mặt mình:

- Bản thiếu muốn tặng ngươi một lời khuyên...

Không đợi Địch Cửu nói hết câu, Ấn Lâm đã ôm quyền đáp:

- Địch đạo hữu, ta thật sự không có tính toán muốn đoạt Chích Thần Thảo của mọi người đâu, chỉ là… chỉ là ta tình cờ đi ngang mà thôi.

Ngay cả Nhậm Bạt Phi mà Địch Cửu cũng dám giết, Ấn Lâm hoàn toàn tin tưởng việc Địch Cửu chẳng tốn mấy sức đã bóp chết gã. Nhậm Bạt Phi còn có một người đường đệ trong Hải Bảng đấy, mà gã thì ngay cả một cái hậu trường tầm thường cũng không có đâu.

Nghe vậy, Địch Cửu bật cười rồi quay sang nói với đám đông:

- Nếu Ấn đạo hữu đây đã nói như vậy thì mọi nguời ai làm chuyện nấy đi. Gặp nhau chính là duyên phận, tương lai có cần bản thiếu hỗ trợ điều gì thì Địch Cửu ta nhất định sẽ xông pha khói lửa, quyết không chối từ. Phục huynh, chúng ta cũng nên lên đường rồi.

- Đa tạ Địch thiếu đã ra tay tương trợ!

Nhất thời, âm thanh cảm tạ đồng loạt vang lên, sau đó mọi người nhanh chóng cáo từ.

Nhiệm vụ thiết yếu nhất của bọn họ sau khi lấy được Chích Thần Thảo chính là trở về Ngũ Lục Thành.

...

Đúng như Địch Cửu dự liệu, cái tên Địch thiếu gia này cơ hồ nổi lên chỉ trong vòng một đêm. Lúc đầu nghe đồn Địch thiếu gia kia chỉ là tu sĩ Nguyên Hồn sơ kỳ đã có thể dùng một đao chém chết tiểu đội Thần Mang gồm bảy cường giả Nguyên Hồn, trong đó còn có một người chỉ còn nửa bước nữa là đạt Hư Thần chi cảnh.

Sau đấy, cái tên Hồng Anh Đao Địch Thiếu Gia mới được đặt ra, bởi vì đao mang kia chỉ trong vòng một lần đã giết chết được bảy người của tiểu đội Thần Mang. Hơn nữa, bọn họ còn lưu truyền rằng, Địch thiếu gia đã lớn tiếng quát Ấn Lâm, bảo gã làm người phải ngay thẳng, tham lam quá mức sẽ tự hại mình hại người.

Cho nên thanh danh Hồng Anh Thiếu Gia cứ như vậy ngày càng được lan xa. Hiện giờ rất nhiều người biết, đao pháp của Hồng Anh Thiếu Gia cực kỳ đáng sợ.

Tuy nhiên, thứ còn cần phải đề phòng hơn cả đao pháp chính là khuyến cáo mà Địch thiếu gia nói ra. Người ta từng khuyến cáo Nhậm Bạt Phi của tiểu đội Thần Mang mà y lại không nghe, kết quả bây giờ chả biết chạy đi đầu thai ở nơi nào rồi. Người lại khuyến cáo Ấn Lâm của tiểu đội Lạc Nhật, tu vi cao như gã cũng chẳng dám nói nhảm nửa câu, sau đó chẳng còn ai gặp lại Ấn Lâm tại Bái Dạ Hồ nữa, tất cả mọi người đều bảo, có khả năng là gã đã nối gót theo Nhậm Bạt Phi luôn rồi.

Thế thì cũng thôi đi, nhưng điều làm mọi người khâm phục nhất chính là lời đồn về phẩm tính cao thượng, ưa thích giúp người mà không thích lưu danh của Hồng Anh Thiếu Gia.

Còn về phần danh tự Hồng Anh Thiếu Gia Địch Cửu hay Hồng Anh Đao Pháp Địch Cửu rốt cuộc đã được lan truyền như thế nào thì chẳng còn một ai để ý nữa.