- Phục đại ca, Địch Cửu đại ca đến giờ vẫn không có tin tức gì, có khi nào đã xảy ra chuyện hay không?
Đã hai ngày rồi mà Địch Cửu vẫn không truyền tin tức tới, cũng không hề liên hệ với bọn họ, cho nên Lương Cốc Tình vô cùng lo lắng.
Dù bọn họ và Địch Cửu chỉ cách xa nhau tầm hai, ba trăm trượng, nhưng ở Bái Dạ Hồ thì chỉ cần vượt qua hai mươi trượng trở lên, tầm nhìn đã trở nên mơ hồ. Ngay cả hình dáng cái hồ mà họ thấy được cũng chỉ mờ mờ ảo ảo mà thôi.
Về phần lớn tiếng gọi thì vượt qua trăm trượng sẽ không nghe được nữa.
Phục Triệt trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
- Chúng ta vốn đã định nghỉ ngơi trước khi trời tối. Địch Cửu huynh đệ hiện tại không có tin tức, ta cũng rất sốt ruột. Nếu một người mất đi năng lực hành động ở chỗ này thì xem như đã bước một chân vào quỷ một quan rồi. Chúng ta cố thêm hết đêm nay đi, buổi sáng ngày mai nếu vẫn không có tin tức của huynh ấy thì chúng ta bắt buộc phải lui ra ngoài nghỉ ngơi một ngày thôi.
Phục Triệt lo lắng Địch Cửu bị trọng thương bên trong Bái Dạ Hồ, lỡ mà lúc đi ra ngoài tìm không thấy người tiếp ứng thì coi như xong. Nếu y đã kéo Địch Cửu vào tổ đội thì nhất định mọi người nên giúp đỡ cho nhau mới phải.
- Ừm, chúng ta đợi thêm một đêm đi.
Lương Cốc Tình vốn cũng dự định đề nghị mọi người ở lại thêm đêm nay.
...
Địch Cửu đứng ở bên cạnh một gốc Chích Thần Thảo màu đỏ, hắn biết rõ mình sẽ nhìn thấy loài thảo dược ấy trong Bái Dạ Hồ khi trời tối.
Lần này Địch Cửu quyết định vận chuyển cùng lúc Đại Khôn Luyện Thể Quyết và Đoán Thần Thuật, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhổ lấy Chích Thần Thảo từ trong hồ ra ngoài.
Hắn không luyện chế pháp bảo dạng móng vuốt bởi vì Thư Giới đã viết, “nếu muốn giữ lại dược tính của Chích Thần Thảo thì nhất định phải dùng tay để thu thập”.
Mà Địch Cửu thầm đoán, dù hắn có lấy móng vuốt thu thập Chích Thần Thảo đi nữa thì kiểu gì thức hải vẫn sẽ bị tấn công thôi.
Thời điểm Đại Khôn Luyện Thể Quyết và Đoán Thần Thuật vận chuyển được ba chu thiên, Địch Cửu trong chớp mắt thò tay thật nhanh vào trong hồ nước.
Tiếng xèo xèo và cảm giác thức hải bị tấn công truyền đến, thế nhưng trong tích tắc ấy, Địch Cửu đã hái được một gốc Chích Thần Thảo màu đỏ, sau đó nhanh tay đặt nó vào trong hộp ngọc.
Nhìn da thịt trên tay mình bị ăn mòn không ít mà Địch Cửu giật mình không thôi. Tuy nhiên hắn lại thở phào một hơi, chỉ cần có thể thu thập được Chích Thần Thảo là ổn rồi. Hắn có Luyện Thể Quyết, nhiều nhất chỉ một đêm thì cánh tay có thể phục hồi như cũ. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng để nước Bái Dạ Hồ ăn mòn tới tận xương cốt. Một khi cả khung xương mà cũng bị ăn mòn thì cái tay này sẽ thật sự hết đường cứu luôn.
Hai canh giờ sau, Địch Cửu quyết định ngừng việc thu hoạch Chích Thần Thảo lại. Xương hắn đã dần chuyển sang màu xám ngắt rồi, nếu tiếp tục thò tay vào nước hồ thì dám hắn phải chặt bỏ luôn cánh tay của mình mất.
Cũng may nãy giờ Địch Cửu đã lấy được tổng cộng năm gốc Chích Thần Thảo màu đỏ và mười gốc bán đỏ.
Cộng thêm mấy trăm gốc Chích Thần Thảo màu xanh mà hắn đã thu hoạch hai ngày qua, nhiêu đó đã đủ cho hắn tu luyện một đoạn thời gian. Đến lúc dùng hết thì hắn lại đến Bái Dạ Hồ vớt tiếp là được.
Địch Cửu cất mười lăm gốc Chích Thần Thảo màu đỏ mà khó khăn lắm hắn mới thu thập được vào trong hộp, sau đó hắn tìm một chỗ an toàn rồi vội vàng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết chữa thương.
Một đêm chớp mắt trôi qua, Địch Cửu mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh rồi.
Hắn quyết định tạm thời quay lại chỗ bọn người Phục Triệt, trong thời gian ngắn tới có lẽ hắn sẽ không cần đến Bái Dạ Hồ đâu. Về phần những huynh đệ ấy thì sẽ chia cho bọn họ mấy chục gốc Chích Thần Thảo màu xanh là được.
...
- Phục đại ca, Địch Cửu đại ca vẫn chưa đi ra...
Gương mặt Lương Cốc Tình lúc này đã có chút tím bầm.
Thần niệm của nàng vốn yếu nhất, đáng lẽ trước tối qua họ thì họ đã nên rời khỏi rồi, vì chờ Địch Cửu nên cả bọn mới ráng đợi thêm một đêm. Thần niệm và thức hải bị ăn mòn đến độ khiến Lương Cốc Tình cảm giác mình sắp không kiên trì nổi nữa.
Phục Triệt hiển nhiên nhìn ra Lương Cốc Tình đã kiệt sức, trên thực tế chính cơ thể y cũng có phần suy sụp. Y nhìn chằm chằm về phương hướng mà Địch Cửu đã biến mất hai ngày trước, cuối cùng thở dài, đoạn bảo:
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước rồi tính sau.
Phục Triệt vừa mới dứt lời, một âm thanh ầm ĩ do chân nguyên nổ vang lên, bọn họ theo bản năng vội quay đầu tìm kiếm nguyên nhân tiếng động.
Trong quá trình tìm kiếm Chích Thần Thảo, không có người nào dám gây sự tranh đấu ở Bái Dạ Hồ. Bởi vì thần niệm không thể mở rộng ở đây, nếu như cưỡng ép mở rộng thần niệm thì chẳng khác gì tự sát.
Rất nhanh Phục Triệt liền thay đổi suy nghĩ, vì y trông thấy mấy chục bóng người đang hộc tốc lao đến.
Nơi này chẳng những có người cưỡng ép mở rộng thần niệm để đánh nhau mà còn có người dùng thần niệm đi đường nữa, chẳng lẽ tất cả đều không muốn sống sao?
- Đại ca, chúng ta đi xem chuyện gì xảy ra đi. Nghe tiếng thì hẳn nơi đó cách chúng ta chỉ ba, bốn chục trượng mà thôi.
Lương Cốc Tình nhịn không được tò mò.
Nhiều người như vậy cùng chạy tới một chỗ, rất có thể là có bảo vật xuất hiện.
- Đi qua xem một chút cũng được, nhưng một khi có biến thì chúng ta phải lập tức chạy đi ngay nhé.
Phục Triệt trông thấy càng ngày càng có nhiều người di chuyển về bên đó bèn đồng ý với đề nghị của Lương Cốc Tình. Những người kia từ đằng xa mà còn chạy tới, bọn họ đang ở gần như thế, không lí gì mà lại không qua.
Rất nhanh, ba người tới đã đến nơi tranh đấu. Khi bọn họ trông thấy thứ trong bồn địa thì đều bị kinh hãi. Mới nhìn qua thôi đã thấy có hơn mười mấy gốc Chích Thần Thảo. Thậm chí trong vũng nước ở xa xa còn có hai gốc bán đỏ nữa. Những tu sĩ đang đánh nhau hẳn đều là vì tranh đoạt hai gốc cây quý giá này.
- Ra tay!
Phục Triệt cấp tốc vọt vào. Bọn họ tới đây chính là vì Chích Thần Thảo, hơn hai ngày rồi mà ba người chỉ mới tìm được một gốc, nơi này có nhiều Chích Thần Thảo như vậy, không vào cướp đoạt họa có là đồ ngốc.
Trận chiến rất nhanh đã bình ổn lại. Bởi vì thần niệm bị niết hóa cực kỳ khó chịu khiến tất cả tu sĩ đều khó lòng tiếp tục ra tay, cuối cùng cả đám đành buồn bực mà cướp đoạt Chích Thần Thảo trong im lặng.
Theo số lượng người tới càng lúc càng đông, Chích Thần Thảo trong bồn địa nhanh chóng bị khoắng sạch.
- Cốc Tình, Thạch Đào, chúng ta đi thôi.
Thời điểm tu sĩ Hư Thần cảnh xuất hiện, Phục Triệt biết bọn họ nhất định phải đi, tiếp tục ở lại sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Mặc dù khuôn mặt Lương Cốc Tình đã tím tái, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng kích động. Nàng đã thu hoạch được mười hai gốc Chích Thần Thảo, quá đủ để gia nhập ngũ đại tông môn, thậm chí là trở thành đệ tử nội môn rồi.
Không chỉ riêng bọn Phục Triệt, những đội nhóm khác cũng nhao nhao lui lại. Bọn họ không biết Chích Thần Thảo thật sự có tác dụng gì, tuy nhiên chỉ cần lấy được hơn mười gốc cây, như vậy là đủ.
- Đi à? Các ngươi muốn đi đâu? Kẻ nào dám nhúc nhích, ta sẽ tiễn hắn lên đường ngay lập tức.
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên như một chậu nước lạnh dội xuống tất cả những người đang hí hửng vì vừa đoạt được Chích Thần Thảo.
- Là tiểu đội Thần Mang và tiểu đội Lạc Nhật...
Có người run rẩy thốt lên tên của kẻ đang chặn đường bọn họ.
Đội trưởng tiểu đội Thần Mang là Nhậm Bạt Phi - cường giả Nguyên Hồn tầng chín viên mãn. Ấn Lâm - đội trưởng tiểu đội Lạc Nhật còn ghê gớm hơn, thực lực gã là là Hư Thần cảnh tầng hai.
Hai tiểu đội này có hung danh hiển hách trong Lạc Nhật thành, không biết đã từng giết bao nhiêu tu sĩ lạc đàn và những tiểu đội có thực lực yếu hơn rồi. Bọn họ đứng đấy cản đường thì ai dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?
Những người tranh đoạt Chích Thần Thảo đều gấp gáp mà đến cho nên thần niệm vốn đã bị niết hóa cực kỳ gay gắt. Sắc mặt mọi người đa phần đều đang tím tái. Bị hai tiểu đội kia ngăn lại thì ngoại trừ giao tất cả mọi thứ ra, e rằng không còn bất kỳ biện pháp nào khác nữa.
Nét mặt của Phục Triệt rất khó coi, y biết dự định của tiểu đội Thần Mang, cho nên y đã thay đổi kế hoạch ban đầu. Vốn là nhóm bọn họ định tìm đủ ba tháng, bây giờ dù tìm được hay không thì chỉ cần một tháng là bọn họ sẽ rời khỏi Bái Dạ Hồ ngay.
Thế nhưng rất rõ ràng là kế hoạch đó đã hỏng bét. Nhậm Bạt Phi đã tới đây, lại còn biết trên người bọn họ có số lượng lớn Chích Thần Thảo nữa, ba người có thể rời khỏi mới là lạ. Nhậm Bạt Phi để đội Phục Triệt còn sống chính là vì muốn họ ngoan ngoãn hỗ trợ thu thập Chích Thần Thảo mà thôi.
- Ấn huynh, ta muốn giết chết ba kẻ này trước đã.
Thấy tất cả mọi người đã an phận, không ai dám rời đi, Nhậm Bạt Phi bèn ôm quyền quay sang nói với Ấn Lâm. Gã hơi tiếc vì xem ra ở đây vẫn còn thiếu một tên mà gã muốn tự tay trừ khử.
Dù Nhậm Bạt Phi chỉ mới là Nguyên Hồn tầng chín nhưng Ấn Lâm vẫn rất kiêng kị gã. Vì y nghe đồn một vị huynh đệ trong gia tộc họ Nhậm vốn có tên trên Hải Bảng.
Nếu như không phải có thù oán sâu đậm thì ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng chẳng muốn động tới tu sĩ trên Hải Bảng làm gì. Những người này đều là tu sĩ đỉnh cấp ở Thế giới Tiểu trung ương, ai dám khẳng định tương lai họ còn có thể tiến xa tới cỡ nào nữa chứ.
- Nhậm huynh, mời tới.
Ấn Lâm mỉm cười, vung tay lên.
Để Nhậm Bạt Phi giết mấy người trước cũng tốt, sẽ có tác dụng dọa chết những kẻ còn lại thay y.
- Phục Triệt, thứ sâu kiến nhỏ bé như ngươi mà cũng dám đoạt mối làm ăn trên đầu tiểu đội Thần Mang ư? Lại còn dám lợi dụng chúng ta để tìm đội viên nữa. Ngươi nói xem, là ngươi đang chán sống hay là ngươi vốn không hề đặt tiểu đội Thần Mang của ta ở trong mắt đây? Các ngươi quỳ ở trước mặt ta, giao nhẫn trữ vật ra, sau đó mỗi người tự chặt một cánh tay, nói không chừng tâm tình ta tốt sẽ cho các ngươi một con đường sống đấy.
Nhậm Bạt Phi đi đến trước mặt mấy người Phục Triệt, giọng điệu đậm mùi trào phúng.
Trong lúc đang nói chuyện, pháp bảo của gã là Song Đầu Mã đã lơ lửng trên đỉnh đầu.
Tiểu đội Thần Mang có bảy người, Nhậm Bạt Phi đứng trước mặt, những người còn lại liền hiểu ý bao vây hoàn toàn đường lui của nhóm Phục Triệt.
Ở đây là Bái Dạ Hồ, bọn Phục Triệt dù có thần thông ghê gớm đến mấy thì cũng chẳng có biện pháp chạy trốn.
- Ha ha ha...
Phục Triệt bật cười.
- Tiểu đội Thần Mang tại Lạc Nhật thành giết không biết bao nhiêu tu sĩ vô tội. Tiểu đội chúng ta lúc đầu có bốn người, Thống Phi chết trên tay đệ đệ ngươi - Nhậm Tân Hiên, đừng cho là ta không biết. Cho dù hôm nay ngươi không tìm ta, chắc chắn sẽ có một ngày ta đến tìm ngươi báo thù cho Thống Phi. Muốn ta quỳ xuống cầu xin tha thứ ư? Ngươi không đủ tư cách đâu.
- A, không nghĩ tới ngươi còn có chút tâm cơ nhỉ, thế mà biết Thống Phi chết trong tay ta.
Nhậm Tân Hiên ở bên cạnh Nhậm Bạt Phi lập tức châm chọc.
- Bớt nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi.
Bối Thạch Đào bình thường không thích nói nhiều, hiện tại đứng trước tử vong, y bèn dứt khoát tế ra pháp bảo của mình, căn bản không hề có chút suy nghĩ sẽ cầu xin tha thứ.
- Nếu bọn chúng đã muốn chết, tất cả xông lên cho ta!
Nhậm Bạt Phi quát lớn.
- Địch gia đây muốn xem đến cùng là ai muốn chết đấy.
Địch Cửu đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Phục Triệt, nhẹ nhàng châm biếm một câu.
- Địch Cửu huynh đệ? Sao huynh lại tới đây?
Phục Triệt cực kỳ cảm động, nhưng trong lòng không khỏi thở dài. Kỳ thật ba người bọn họ đã gây thù với đám người này từ lâu, hôm nay xem như chắc chắn phải chết, thế nhưng Địch Cửu là người ngoài, y thực sự không muốn kéo vị bằng hữu mới quen nhảy xuống vũng nước đục này.
Tay Địch Cửu khẽ xoay Thiên Sa, hắn mỉm cười đáp:
- Nếu đã là tổ đội, vậy mọi người hiển nhiên là phải cùng tiến cùng lùi rồi, ta không phải là kẻ trốn ở phía sau, mặc người ta ức hiếp đồng đội của mình đâu.
Dứt lời, Địch Cửu bèn quay sang Nhậm Bạt Phi cười nhạt rồi bảo:
- Bản thiếu gia vốn đã định rời khỏi đây, bỏ qua cái mạng chó của ngươi. Không ngờ hết lần này tới lần khác ngươi cứ muốn tìm chết, cố tình chặn đường đồng đội của bản thiếu. Cho nên, bản thiếu cho ngươi một lời khuyên cuối cùng...
Địch Cửu không định lập tức hành động, trên thực tế thần niệm của hắn còn đang quan sát biểu hiện của những người xung quanh. Hiện tại hắn lấy Thiên Sa có chùm tua đỏ ra, nếu như hắn bị truy nã, nơi này lại nhiều người như vậy thì chắc chắn sẽ có người nhận được tin tức, vậy kiểu gì cũng có kẻ sẽ phản ứng.