Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, sau khi Địch Cửu thu dọn xong động phủ của mình, hắn đã thấy ba người Phục Triệt đang đứng ở ngoài chờ.
- Địch Cửu huynh đệ, đi nào, chúng ta đi Bái Dạ Hồ thôi.
Phục Triệt nhìn Địch Cửu, ngữ khí đầy vui vẻ, tựa hồ uy hiếp của tiểu đội Thần Mang chẳng làm y lo lắng chút nào.
Hiện tại Địch Cửu đã biết công dụng của Chích Thần Thảo, thế nên dù gặp phải khó khăn thế nào đi nữa thì nhất định hắn cũng không lùi bước.
- Phục huynh, ta có vấn đề muốn thỉnh giáo huynh một chút.
Trong lòng Địch Cửu thầm suy đoán, hẳn các tu sĩ Hóa Chân vẫn chưa biết công dụng của Chích Thần Thảo, nếu không, làm gì có chuyện chỉ có mỗi ngũ công tử trên Hải Bảng chứ không phải là ai khác thu gom nó như vậy chứ.
- Đã là đồng đội thì đương nhiên cũng là huynh đệ, huynh còn nói thỉnh giáo gì chứ, cứ hỏi đi, ta biết gì thì sẽ nói cái đó.
Phục Triệt bật cười.
Địch Cửu nhìn Bái Dạ Hồ mông mông lung lung, đoạn hỏi:
- Phục huynh, có phải ngũ công tử Hải Bảng thường xuyên cùng nhau đi thí luyện hay không? Hơn nữa, bọn họ tuyên bố nhiệm vụ tìm Chích Thần Thảo cũng là sau khi trở về từ một đợt thí luyện à?
- Không sai, mối quan hệ của ngũ công tử không tồi, bọn họ quả thật thường xuyên cùng nhau ra ngoài thí luyện. Còn lần này phát nhiệm vụ có phải là sau một lần cùng nhau ra ngoài hay không thì ta không biết.
Phục Triệt sau khi nghe Địch Cửu hỏi xong liền giật mình, y mơ hồ đoán ra được một chút gì đó.
Trong lòng Địch Cửu đã hiểu, hắn không tiếp tục hỏi thăm nữa mà khoát tay chỉ ra một chỗ xa xa:
- Chúng xuất phát đến Bái Dạ Hồ đi.
- Địch đại ca, ngươi chỉ hỏi vấn đề đơn giản như thế thôi ư?
Lương Cốc Tình nghi hoặc nhìn Địch Cửu, vấn đề này căn bản đâu tính là vấn đề.
- Vốn là còn một vấn đề, thế nhưng hiện tại ta đã hiểu rồi. Chúng ta mau đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian tìm kiếm Chích Thần Thảo nữa.
Địch Cửu thuận miệng bảo.
Hiện tại hắn dám chắc mười phần, bọn ngũ công tử tình cờ biết được công dụng của Chích Thần Thảo qua một lần thí luyện. Bất quá năm người này rất ích kỷ, căn bản không muốn tuyên bố công dụng của nó ra bên ngoài, thậm chí còn giấu cả cường giả Hóa Chân trong tông môn.
Địch Cửu hoài nghi, nếu như bọn họ không bắt buộc phải tham gia Ngũ Lục đạo hội để tranh đoạt thứ hạng trên Ngũ Lục Đạo Tháp, có lẽ đám người đấy đã tự mình đến Bái Dạ Hồ tìm kiếm Chích Thần Thảo rồi.
Bọn họ không đích thân đến đây tìm kiếm chắc là còn mục đích khác. Dù sao việc tuyên bố tìm Chích Thần Thảo cũng đã khiến đa phần mọi người đều cho rằng đấy chẳng qua là nhiệm vụ tông môn mà thôi, vốn loại thảo dược này cũng chẳng mấy quan trọng.
...
Địch Cửu theo chân mọi người bước vào thảo nguyên, ngay lập tức hắn cảm nhận được một loại phong bạo đánh thẳng vào thức hải, tựa hồ tùy thời nó đều có thể xé nát thức hải hắn.
Âm thanh của Phục Triệt kịp thời truyền đến:
- Địch Cửu huynh đệ, một khi tiến vào thảo nguyên bên ngoài Bái Dạ Hồ thì tuyệt đối đừng sử dụng thần niệm nhé. Nếu như ở chỗ này mà mở rộng thần niệm, vậy ăn khổ là cái chắc. Cứ giữ nó lại trong thức hải là được, về phần Chích Thần Thảo thì đành phải dùng mắt thường để tìm thôi.
Địch Cửu thử sử dụng thần niệm của mình, quả nhiên một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, thần niệm tản ra ngoài đều biến mất không thấy đâu.
- Đa tạ Phục huynh.
Địch Cửu thu hồi thần niệm, hắn quyết định đến Bái Dạ Hồ sẽ lại dùng thần niệm tìm kiếm Chích Thần Thảo sau.
Bốn người dùng gần hai canh giờ mới đi được khoảng 300 trượng, từ đây đến Bái Dạ Hồ ước chừng còn 200 trượng nữa.
Phục Triệt ngừng lại, thở dốc một hơi.
- Chúng ta tìm kiếm trong khu vực này trước đi, nếu vào sâu hơn sẽ chịu không nổi tổn thương đâu. Một khi thức hải xảy ra vấn đề thì dù có tìm được nhiều Chích Thần Thảo hơn cũng vô dụng.
- Đúng vậy, muội cũng chỉ có thể đi đến đây thôi.
Lương Cốc Tình vội vàng bày tỏ ý kiến.
Bối Thạch Đào bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, hiển nhiên thực lực của bọn họ chỉ có thể di chuyển tới nơi này mà thôi.
…..
Địch Cửu đã đọc qua về đặc tính của Chích Thần Thảo trong Thư Giới, hắn biết trong Bái Dạ Hồ khẳng định có Niệm Tinh. Nếu cấp bậc Chích Thần Thảo ở trong hồ tốt thì chứng minh Chích Thần Thảo ở ngoại vi Bái Dạ Hồ chẳng có bao nhiêu tác dụng.
- Thần niệm của ta mạnh hơn một chút, ta sẽ tiếp tục tiến vào trong xem sao nhé.
Địch Cửu quyết định tách tổ.
Phục Triệt gật đầu:
- Vậy huynh cẩn thận, do nơi này không thể dùng thần niệm truyền tin tức nên nếu gặp phải chuyện gì thì hãy lớn tiếng gọi mọi người. Chúng ta đã là một đội, vậy nhất định phải cùng tiến cùng lùi mới được.
Sỡ dĩ ở bên ngoài Bái Dạ Hồ cần phải tìm tổ đội là bởi vì tính an toàn, cho dù ngươi có tìm được nhiều Chích Thần Thảo hơn nữa nhưng nếu bị người khác cướp đi hết, vậy còn có ích gì?
- Đa tạ Phục huynh, ta đã hiểu.
Địch Cửu rời khỏi đám người Phục Triệt, sau đó tiếp tục tới gần Bái Dạ Hồ hơn.
Càng đi đến gần đấy, hắn càng cảm thấy thức hải bị đè ép nặng nề, thậm chí đầu đau đến mức như muốn nứt toát cả ra.
Địch Cửu thử vận chuyển Thần Niệm Đoán Thuật, điều làm hắn vui mừng ngoài ý muốn là áp lực trong thức hải đã dần giảm bớt. Sau đó hắn thử thu lại thần niệm, đa số thần niệm đều biến mất, nhưng vẫn còn một số ít có thể quay về.
Công pháp Thần Niệm Đoán này quả nhiên là thứ tốt!
Lúc còn cách Bái Dạ Hồ mấy trượng, Địch Cửu đã nhìn thấy gốc Chích Thần Thảo đầu tiên.
Đúng như giới thiệu trong Thư Giới, cây Chích Thần Thảo này có màu xanh, cao ba tấc, không có lá.
Địch Cửu thử nhét cả cây Chích Thần Thảo vào miệng, không ngờ một cỗ hương vị đắng chát truyền đến. Không đợi Địch Cửu phản ứng, "Bành" một tiếng, trong thức hải của hắn giống như có một đám lửa đang nhen nhóm cháy.
Dần dần toàn bộ thức hải đều hệt như bị bốc cháy, khí tức điên cuồng bành trướng.
Địch Cửu kinh hãi, nếu cứ tiếp tục để như vậy thì thức hải của hắn nhất định sẽ nổ tung mất. Mà dù thức hải không nổ tung, nhưng dưới sự tàn phá kinh khủng của loại khí tức ấy thì chắc chắn hắn cũng sẽ biến thành thằng ngốc. Chuyện này phải trách hắn quá vô ý rồi, dám một lần ăn cả cây Chích Thần Thảo như thế, Chích Thần Thảo vốn đâu phải sử dụng như vậy.
Địch Cửu điên cuồng vận chuyển Đoán Thần Thuật, khí tức đáng sợ đang thiêu đốt trong thức hải của hắn giống như gặp được một cái cối xay. Đoán Thần Thuật mỗi khi vận hành một chu thiên, khí tức này sẽ bị cối xay khổng lồ cuốn đi một chút, sau đó khí tức khủng bố trong thức hải liền yếu bớt một phần. Dần dần, Địch Cửu phát hiện một chuyện rất đáng mừng, ấy là thần niệm của hắn bắt đầu tăng cường thêm một ít.
Địch Cửu kích động không thôi, hắn càng cấp tốc vận chuyển Đoán Thần Thuật.
Ba canh giờ chớp mắt trôi qua, lúc này Địch Cửu mới vươn vai đứng dậy. Dược lực của Chích Thần Thảo đã bị hắn luyện hóa hết, Địch Cửu thử kiểm tra thần niệm và thức hải, quả nhiên cả hai đều đã tiến bộ hẳn.
“Khó trách cái cây có thể thiêu đốt thức hải này lại có tên là Chích Thần Thảo!” Địch Cửu thầm cảm thán.
Sau khi cảm nhận được chỗ tốt mà Chích Thần Thảo mang đến, Địch Cửu lại tiếp tục vận chuyển Đoán Thần Thuật để tìm kiếm nó. Hắn phát hiện Thần Niệm Đoán kết hợp với Thích Thần Thảo quả nhiên là thiên y vô phùng.
Chích Thần Thảo màu xanh đã có loại hiệu quả này, vậy Chích Thần Thảo màu đỏ và Chích Thần Thảo màu đen sẽ lợi hại đến mức nào nữa nhỉ.
Địch Cửu có thể mở rộng thần niệm, cộng thêm hắn đang ở khá gần Bái Dạ Hồ, vậy nên số lượng Chích Thần Thảo tìm được sẽ hơn xa các tu sĩ khác.
Nửa ngày trôi qua, Địch Cửu đã tìm được gần 200 gốc Chích Thần Thảo.
Nếu như không phải việc luyện hóa Chích Thần Thảo cần phải ngồi yên một chỗ thì Địch Cửu đã vừa di chuyển vừa luyện hóa nó rồi.
...
Địch Cửu đã tới sát bên bờ Bái Dạ Hồ, toàn bộ mặt hồ in vào trong mắt hắn. Lúc trước ở xa nhìn không rõ, nhưng hiện tại đến gần hắn mới phát hiện cái hồ này chẳng khác gì so với những cái hồ bình thường khác. Xem ra hẳn là ngày hôm qua thị giác của hắn có vấn đề rồi.
Địch Cửu thử dùng thần niệm thẩm thấu vào Bái Dạ Hồ, thế nhưng kết quả vẫn giống hệt như lần trước, thần niệm của hắn vừa mới tiếp xúc đến nước hồ thì khí tức cực nóng lập tức truyền đến, thức hải của hắn tê rần, cả người mém chút lâm vào trạng thái hôn mê.
Địch Cửu nhanh chóng thu hồi thần niệm, hắn nhắm mắt ngồi tĩnh tâm ở bên cạnh Bái Dạ Hồ rất lâu mới có thể chầm chậm đứng dậy.
Sắc trời tối dần, mặt hồ lúc này giống như hiện lên một tầng tinh quang tô điểm cho cảnh vật nơi đây. Khác với ban ngày, vào ban đêm, khí tức tràn vào thức hải càng ngày càng cuồng bạo. Nếu như Địch Cửu không có Đoán Thần Thuật, nhất định hắn đã sớm phải lui ra ngoài rồi.
Nhìn Bái Dạ Hồ trước mặt mình, trong lòng Địch Cửu thầm than, xem ra muốn tìm Chích Thần Thảo từ trong hồ quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
Địch Cửu nhìn xoáy vào đáy hồ, hắn ngạc nhiên phát hiện ở trong đó quả thật có mấy gốc Chích Thần Thảo màu đỏ hoặc bán đỏ, trên thân của những cái cây ấy đều có một chiếc lá.
Chích Thần Thảo bán đỏ có một nửa nằm ở dưới nước, còn Chích Thần Thảo màu đỏ trên cơ bản đều chìm hoàn toàn ở dưới mặt nước.
Trong lòng Địch Cửu đại hỉ, thì ra vào ban đêm mới có thể nhìn thấy Chích Thần Thảo màu đỏ được.
Về phần Chích Thần Thảo màu đen thì Địch Cửu không dám nghĩ tới. Bái Dạ Hồ đáng sợ như vậy, hiện tại thần niệm của hắn chẳng thể làm được gì, lúc này hắn chỉ muốn lấy được Chích Thần Thảo màu đỏ hoặc là bán đỏ mà thôi. Còn Chích Thần Thảo màu đen, chờ đến khi thần niệm cường đại hơn hẵng tính sau đi.
Nếu như không thể sử dụng thần niệm, vậy dùng tay hẳn là không có việc gì đâu nhỉ.
Địch Cửu đi đến bên cạnh một gốc Chích Thần Thảo màu đỏ nằm hoàn toàn ở trong nước, sau đó hắn cẩn thận đưa tay vào trong hồ.
- Xèo!
Thật giống như đổ nước vào vôi sống, thanh âm xèo xèo ở trong nước liên tục vang lên, đau đớn kịch liệt từ bàn tay truyền đến thân thể, Địch Cửu thậm chí có thể cảm nhận được xương cốt của mình đang bị ăn mòn. Sự ăn mòn này rất nhanh đã vọt đến thức hải của hắn, lúc này hắn nào muốn Chích Thần Thảo gì nữa, chỉ lo rút tay lại thật nhanh.
Địch Cửu giơ tay ra xem, những nơi vừa nãy nhúng vào nước đều bị ăn mòn đến mức chỉ còn lại xương cốt trắng hếu.
Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, hắn là Hư cảnh luyện thể giả, nhục thân cường đại như thế mà còn bị ăn mòn đến xương, vậy Chích Thần Thảo trong hồ này liệu ai có thể lấy được đây?
Cũng may Địch Cửu là luyện thể giả Tam Vương cảnh, hơn nữa hắn còn có Đại Khôn Quyết tổng cương. Sau một đêm tu luyện, phần bị ăn mòn trên tay hắn cũng đã dần khôi phục lại như lúc ban đầu.
Sáng hôm sau, lúc Địch Cửu nhìn lại xuống hồ thì không còn trông thấy một gốc Chích Thần Thảo nào nữa. Xem ra Chích Thần Thảo màu đỏ chỉ xuất hiện vào ban đêm mà thôi.
Nhảy vào hồ là chuyện không thể nào rồi, chỉ đành chờ đến tối rồi tìm vận may vậy.
Ban ngày Địch Cửu lại tìm được thêm gần 200 gốc Chích Thần Thảo màu xanh nữa, Chích Thần Thảo màu xanh bên trên hồ gần như đã bị hắn thu hoạch đến bảy tám phần.
Thấy vậy hắn bèn lười tiếp tục tìm. Bây giờ hắn chỉ muốn sở hữu Chích Thần Thảo màu đỏ hoặc là bán đỏ mà thôi.