Khoảng cách từ Lạc Nhật thành tới Bái Dạ Hồ không mấy xa, bốn người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả mà chỉ mất khoảng hai ngày đã đến nơi:
- Đây là nơi gần phía bên ngoài Bái Dạ Hồ nhất, đứng từ đây cũng có thể trông thấy rõ tình hình vùng đất bên trong như nào. Địch huynh đệ không hiểu rõ tình huống ở địa phương này nên ta sẽ giải thích lại một chút nhé.
Chỉ vài ngày đi chung đường mà mọi người đều đã quen thuộc với nhau hẳn, thế nên Phục Triệt cũng chuyển từ cách gọi Địch đạo hữu xã giao sang huynh đệ cho thân thiết luôn.
Ở phía bên kia, Địch Cửu đang rung động nhìn chằm chằm về phía trước. Gọi đó là một cái hồ còn không bằng nói nó là một mặt kính to lớn được dựng thẳng đứng lên còn hơn.
Nhưng nếu dựa theo ảnh hưởng của trọng lực thì nước hồ chắc chắn sẽ không thể chảy như thế được. Hơn nữa, chuyện kỳ lạ là từ chỗ hắn đứng đến cái hồ nhiều lắm cũng chỉ vài trăm trượng, khoảng cách nhiêu đó thì lẽ ra mắt thường phải trông thấy rõ lắm, nhưng dù hắn cố gắng trừng mắt cỡ nào thì cũng chỉ toàn thấy mông lung, mơ mơ hồ hồ mà thôi.
Thấy thế Địch Cửu bèn quét ngang thần niệm ra ngoài, khi thần niệm vừa chạm vào mặt nước của cái hồ lớn kia thì hắn liền cảm giác được thức hải của mình tê rần giống như có một bàn tay vô hình muốn trực tiếp xé rách nó vậy. Địch Cửu chịu không nổi, há mồm phun ra một ngậm máu tươi, sau đó nhanh chóng thu hồi thần niệm trở về.
- Địch huynh đệ, có phải huynh cảm giác thần niệm bị người hung hăng xé rách, đã vậy thức hải còn đau như muốn nổ tung, đúng không?
Thấy Địch Cửu thổ huyết, Phục Triệt vội chạy tới xem xét tình huống của hắn.
Lúc này đây, Địch Cửu đã minh bạch được hai chuyện, ấy là nơi này không thể dùng thần niệm thẩm thấu và bọn người Phục Triệt đã sớm biết từ trước rồi nhưng lại không nói cho hắn, như vậy thật có chút quá đáng!
Phục Triệt cảm nhận được tia bất mãn của Địch Cửu bèn khẽ mỉm cười, từ tốn nói:
- Địch huynh đệ à, ta biết hiện giờ trong lòng huynh đang không vui, đúng không? Lý do là vì sao ta biết nhưng lại không nói với huynh chuyện thần niệm ấy. Nói thẳng ra là ta cố tình để huynh thử một lần đó.
- Nguyên nhân là gì?
Địch Cửu thản nhiên hỏi lại, nếu Phục Triệt không cho hắn một đáp án thuyết phục thì hắn sẽ không chút nào do dự mà xoay người rời đi ngay.
Thở dài một hơi, Phục Triệt bình tĩnh giải thích:
- Huynh có biết vì cái gì mà chỉ cần dâng lên mười cây Chích Thần Thảo thì đã có thể gia nhập Ngũ Đại Tông Môn, đồng thời còn được trở thành đệ tử nội môn nữa không? Đó là do Chích Thần Thảo rất khó đào được. Loại linh dược này luôn ẩn nấp xung quanh Bái Dạ Hồ, mà nơi đây lại có thể niết hóa thần niệm của bất kỳ tu sĩ nào. Cho nên dưới tình huống bình thường, mọi người đều sẽ tiến vào bên trong mấy ngày, sau đó sẽ rời khỏi để nghỉ ngơi lấy sức rồi mới trở vào trong đó lại. Vừa rồi ta để huynh quét thần niệm ra ngoài là để kiểm tra đẳng cấp thần niệm của huynh mà thôi. Nếu bốn người chúng ta đã tổ đội với nhau thì cần phải xác định rõ đẳng cấp thần niệm của mỗi cá nhân để có thể thay phiên nhau ra ngoài nghỉ ngơi.
Còn có loại chuyện này nữa à? Địch Cửu dựa theo lời bọn họ nói, thử điều động thần niệm ra bên ngoài kiểm tra xem. Quả nhiên hắn tìm được một cái Ẩn Nặc Trận ở một chỗ cách đấy không xa, xem ra cấp bậc trận pháp của người này không cao lắm, căn bản không đủ thực lực ngăn cản hắn quan sát.
- Những người kia cũng nghỉ ngơi ở đây, chờ họ khỏe lại sẽ tiếp tục tiến vào bên trong Bái Dạ Hồ tìm kiếm Chích Thần Thảo đấy.
Phục Triệt trông thấy ánh mắt Địch Cửu rơi vào một chỗ ẩn nấp không người thì phối hợp giải thích cho hắn hiểu.
- Khó trách Ngũ Đại Công Tử không đích thân tới thu nhập, thì ra nơi này sẽ thiêu đốt thần niệm của tu sĩ.
Địch Cửu cảm thán.
Phục Triệt nhanh chóng tiếp lời:
- Huynh nói đúng rồi, tu vi càng cao thì tốc độ thiêu đốt càng nhanh. Nhưng tu vi cũng không được quá thấp, thấp quá sẽ không thể đi nổi tới chỗ sinh trưởng của Chính Thần Thảo đâu. Tu vi từ Kim Đan đến Hư Cảnh là thích hợp nhất để tiến vào.
Trong lòng Địch Cửu ngày càng nghi hoặc, mặc dù mấy ngày này hắn không quá chú tâm nhưng cũng biết tới sự tồn tại của Ngũ Đại Công Tử. Mà ngay cả những người như thế cũng cần gấp Chích Thần Thảo, không lẽ loại linh thảo ấy có tác dụng gì ghê gớm lắm ư?
Mà điều khiến hắn cảm thấy quái lạ hơn cả là không biết vì nguyên do gì mà năm người đó lại cần gấp đến vậy, trong khi những người bình thường khác lại có vẻ chẳng mấy thiết tha.
...
- Làm sao để khảo thí đẳng cấp thần niệm ở chỗ này vậy Phục huynh?
Hiện tại Địch Cửu xem như đã có thêm hiểu biết về đẳng cấp thần niệm rồi, nhưng mà chính hắn lại không rõ lắm thần niệm của mình thuộc đẳng cấp gì.
Phục Triệt kiên nhẫn giải thích:
- Từ chỗ này quét thần niệm ra, nếu thần niệm quét được trong phạm vi mười trượng là cấp một, hai mươi trượng là cấp hai, ba mươi trượng là cấp ba. Ở đây chưa từng xuất hiện người nào vượt qua cấp ba cả, chỉ cần đẳng cấp thần niệm của huynh đạt tới cấp hai thôi là chúng ta có thể tìm kiếm bên cạnh Bái Dạ Hồ suốt hai ngày rồi. À, huynh nhớ là vẫn không nên đến quá gần hồ nước đó đâu nhé.
- Thần niệm của các huynh đã tới cấp hai rồi ư?
Địch Cửu kinh ngạc không thôi. Vừa rồi thần niệm của hắn đã chạm hẳn tới Bái Dạ Hồ, khoảng cách ít nhất là ngoài mấy trăm trượng, nói vậy thì thần niệm của hắn đạt cấp bao nhiêu rồi nhỉ?
- Đúng vậy, bọn ta đều là tu vi Nguyên Hồn sơ kỳ, thế nên thần niệm cũng không quá kém, toàn bộ đều đạt tới cấp hai rồi.
Nghe vậy, Địch Cửu càng không hiểu nổi:
- Theo như ta được biết, thần niệm có mười cấp, vậy tu vi Nguyên Hồn thì hẳn đối chiếu qua là thần niệm cấp bốn mới đúng chứ nhỉ.
Phục Triệt phì cười:
- Địch huynh đệ nói không sai, bất quá điều đó chỉ dành để nói về thiên tài thôi. Dưới tình huống bình thường thần niệm so với tu vi đều yếu hơn hai cấp, tu vi có cường đại cách mấy thì thần niệm vẫn sẽ yếu hơn vài cấp bậc. Chỉ có một số ít thiên tài mới có thần niệm tương xứng với tu vi mà thôi. Một cường giả tại Thiên Cơ Các đã từng nói, hiện giờ Thế giới Tiểu trung ương càng ngày càng ít cường giả Hóa Chân, ngoại trừ do tài nguyên tu luyện quá thiếu thốn ra thì còn một nguyên nhân khác nữa, đó chính là thần niệm không theo kịp tu vi. Vừa rồi huynh cũng khảo nghiệm qua một chút rồi nhỉ, có phát hiện ra thần niệm của mình cấp mấy không?
Địch Cửu nghe xong thì trong lòng rung động không thôi, không ngờ thần niệm của hắn vậy mà có thể tiếp xúc được tới tận Bái Dạ Hồ. Mặc dù hắn chưa rõ khoảng cách từ đây đến hồ là bao nhiêu, nhưng chắc chắn phải được hẳn mấy trăm trượng, như vậy rốt cuộc thần niệm của hắn mạnh mẽ tới cỡ nào đây?
Nghe Phục Triệt hỏi, Địch Cửu đành phải lựa lời đáp:
- Thần niệm của ta so với mọi người có lẽ mạnh hơn một chút.
- Vậy hẳn là đạt tới cấp ba rồi đúng không?
Phục Triệt kinh hỉ.
- Nếu thật như vậy thì chúng ta có nhiều đất dụng võ hơn ở Bái Dạ Hồ rồi.
- Huynh nói như vậy nghĩa là sao, ta không hiểu.
Địch Cửu thắc mắc.
- Thần niệm cường đại mà tu vi lại thấp thì có thể tới càng gần Bái Dạ Hồ. Ta nghe nói những người có thần niệm cấp ba còn có thể nhìn tới Chích Thần Thảo phía dưới mặt hồ đấy.
- Vậy thì có gì khác nhau?
Địch Cửu khó hiểu hỏi lại.
- Hoàn toàn khác nhau đó chứ. Gốc Chích Thần Thảo được lấy từ dưới hồ lên sẽ có màu đỏ, gốc cây này có công dụng tốt gấp hai lần các gốc khác lấy được ven hồ. Nếu như toàn bộ Chích Thần Thảo đều có màu đỏ hay đỏ đến tận chiếc lá thì một gốc cây kia sẽ bằng mười gốc cây ven hồ khác. Truyền thuyết kể rằng, Chích Thần Thảo có thể tự mình di chuyển được, khi nó đạt đến một cấp độ nhất định nào đó sẽ tự động nhảy xuống đáy hồ.
- Vậy bây giờ chúng ta đi vào được chưa?
Địch Cửu nhìn quanh quang cảnh toàn một màu xanh đậm trước mặt, khẽ hỏi.
Phục Triệt thận trọng đáp:
- Lúc này sắc trời đã tối rồi dẫn tới niết hóa thần niệm xung quanh hồ sẽ càng nghiêm trọng hơn ban ngày nữa, ta đề nghị sớm sớm mai chúng ta hãy lên đường. À, ta có một cuốn sách nhỏ viết về Chích Thần Thảo này, Địch huynh đệ lấy xem thử đi.
- Được thôi, đa tạ huynh.
Địch Cửu nhanh chóng nhận lấy cuốn sách nhỏ kia. Hắn cũng dự định ban đêm sẽ ngó qua Thư Giới một chút xem Chích Thần Thảo này rốt cuộc là thứ quý giá gì.
...
Rất đông tu sĩ đến Bái Dạ Hồ để tìm kiếm Chích Thần Thảo, thế nên mấy người bọn họ bố trí một cái Ẩn Nặc Trận xung quanh cũng chẳng làm ai phải chú ý tới.
Bình thường người bố trí trận pháp bên ngoài trụ sở chính là Bối Thạch Đào, mà Phục Triệt cũng không hỏi qua về trình độ trận pháp của Địch Cửu. Bởi vì y cho rằng xem như Địch Cửu có tinh thông trận pháp tới đâu đi nữa cũng chẳng thể bằng người của y được. Việc Địch Cửu vẫn còn rất trẻ tuổi nhưng lại luôn trốn một chỗ để nhắm mắt tu luyện khiến cho y cảm thấy đối phương chắc chắn là một tu sĩ đi theo hướng khổ tu rồi. Những tu sĩ khổ tu lớn tuổi thì trình độ ắt hẳn không tệ lắm, còn tu sĩ trẻ tuổi hơn thì đa phần đều dành thời gian để tu luyện, trình độ trận đạo chắc chắn sẽ không có gì đặc biệt.
Theo như Địch Cửu quan sát thì trình độ trận đạo của Bối Thạch Đào cũng không quá kém, những trận pháp mà người nọ bố trí đều là cấp ba cả.
Hắn cũng không nghĩ thực lực của mình mạnh hơn đối phương bao nhiêu. Có lẽ thiên phú của hắn cường đại hơn một chút nhưng vẫn không có khả năng chênh lệch quá xa. Sở dĩ Địch Cửu có thể trở thành Vương Sư cấp chín đều là nhờ Vẫn Thạch bên trong thức hải kia mà thôi.
Bọn người Phục Triệt khẳng định vẫn luôn thường xuyên tu luyện ở bên ngoài, vậy nên chắc ai cũng đều có động phủ riêng của mình. Cách đây không lâu, Địch Cửu cũng luyện chế ra được vài cái Động phủ Linh khí Hạ phẩm đơn giản.
Thế nhưng hắn lại trông thấy bọn họ lấy ra chỉ toàn là Pháp khí Động phủ Cực phẩm mà thôi. Hắn không muốn nổi bật quá mức, bèn lấy ra một kiện Pháp khí Động phủ Cực phẩm luôn.
Sau đó, từ bên trong động phủ của mình hắn liền bắt đầu bố trí các loại hộ trận, một cái Ẩn Nặc Trận cấp chín và Thúc Tức Trận cấp chín.
Thư Giới là thứ đồ vật có ảnh hưởng cực lớn tới cái mạng của hắn, nên khi hắn tập trung xem nó trong thức hải thì tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ khí tức nào ra ngoài cả.
Thư Giới chính là một đại dương tri thức mênh mông bát ngát, vốn Địch Cửu tính dành chút thời gian để xem xét bên trong đó có những gì, nhưng đáng tiếc hắn vẫn luôn xối xả ngược xuôi nên chưa thực hiện được việc này.
Sau một lúc lâu nhìn qua vô số nguyên liệu và linh thảo thì rốt cuộc thần niệm của Địch Cửu cũng ngừng lại khi hắn nhìn thấy Chích Thần Thảo.
Chích Thần Thảo sinh trưởng ở bên cạnh Niệm Tinh. Linh thảo có ba màu, màu xanh là linh thảo cấp ba dài ba tấc, không có lá, bên ngoài còn có linh văn màu xanh nữa. Màu đỏ là linh thảo cấp sáu, dài sáu tấc, có một lá đỏ, bên ngoài có linh văn màu đỏ. Mà màu đen lại là linh thảo cấp chín dài chín tấc, bên ngoài có linh văn màu đen và ba lá đen…
Không ngờ còn có Chích Thần Thảo màu đen nữa? Lại vừa là màu đen vừa là cấp chín ư?
Xem ra chính Phục Triệt cũng không biết có loại Chích Thần Thảo như vậy tồn tại trên đời.
Điều này càng khiến cho Địch Cửu muốn biết rốt cuộc Chích Thần Thảo có công dụng gì, cho nên thần niệm của hắn nhanh chóng quét tới phần giới thiệu công năng liên quan tới nó trong Thư Giới.
“Chích Thần Thảo có tác dụng mở rộng thức hải, tăng cường sự cô đọng thần niệm…
Địch Cửu ngây dại, nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó. Từ khi hắn biết đến linh thảo cho tới nay, chưa bao giờ Địch Cửu thấy có loại linh thảo nào lại sở hữu công dụng khiến vô số tu sĩ điên cuồng tranh đoạt như vậy cả.
Thì ra đây chính là nguyên nhân mà các cường giả Hóa Chân cảnh và Ngũ Đại Công Tử muốn lấy cho bằng được nó!
Sau khi rời khỏi Thư Giới, Địch Cửu vẫn cực kỳ kích động. Hiện tại trong lòng hắn có một loại xúc động muốn bất chấp mọi thứ để đi vào bên trong Bái Dạ Hồ tìm Chích Thần Thảo.
Hắn không xác định được thần niệm của mình mạnh bao nhiêu, nhưng Địch Cửu biết rõ đây là loại linh thảo vô cùng trọng yếu đối với hắn. Nếu như thần niệm của hắn được tăng cường tới mức cực hạn, có lẽ ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng không nhất định theo kịp hắn nổi.
Hắn nhất định phải đoạt gốc Chích Thần Thảo này mới được.