- Vậy chắc là đạo hữu biết Ngũ Lục đạo hội chứ?
Nam tử trung niên tiếp tục hỏi.
Địch Cửu cảm nhận được đối phương không có ác ý gì mới khẽ gật đầu:
- Ta biết và cũng đang định đi tới Ngũ Lục đạo đây, sau đó có lẽ sẽ đến xem Ngũ Lục Tháp thế nào.
- Haha, vậy may cho đạo hữu là gặp được ta rồi.
Nam tử trung niên bật cười.
Nhìn thấy Địch Cửu hình như vẫn còn mơ hồ, nam tử dùng nét mặt từng trải, thấp giọng nói:
- Đạo hữu nên biết là Ngũ Lục đạo hội lần này, về cơ bản là tất cả các tài năng xuất chúng đều sẽ tới chứ? Trước lúc mở tháp, ngũ công tử Hải Bảng đã nói chỉ cần ai có thể tìm được mười cây Chích Thần Thảo trở lên thì sẽ bảo đảm cho người đó cơ hội trở thành đệ tử nội môn của tông môn, nếu như tìm được trăm cây Chích Thần Thảo trở lên thì có thể trở thành đệ tử chân truyền. Đại công tử trong ngũ công tử Hải Bảng chính là đại diện cho ngũ đại tông môn. Nếu như có thể gia nhập vào một tông môn trong đó, thậm chí có thể trở thành đệ tử nội môn, vậy thì....
Nam tử trung niên chưa nói hết nhưng Địch Cửu đã có thể đoán được lời phía sau của ông ta là gì.
Địch Cửu có chút nghi ngờ không sao giải thích được.
- Thứ lỗi cho tại hạ hỏi thẳng, tu vi của đạo hữu hẳn là đang ở Nguyên Hồn sơ kỳ đúng không? Tố chất này ở đâu cũng sẽ là đệ tử nội môn, chẳng trách ngũ đại tông môn lại tuyển chọn đệ tử nội môn nghiêm ngặt như vậy.
Không trách Địch Cửu lại nghi ngờ, ở Cực Dạ đại lục, Nguyên Hồn cảnh là sự tồn tại cấp thái thượng trưởng lão của tông môn, thậm chí là tung hoành khắp cả cái Cực Dạ đại lục. Vậy mà ở đây lại chỉ có thể trở thành đệ tử nội môn mà thôi.
Nam tử nọ thở dài:
- Đệ tử nội môn của tông môn khác làm sao so sánh được với ngũ đại tông môn? Thánh địa tu luyện của ngũ đại tông môn đủ để khiến cho tất cả mọi người điên cuồng chen nhau đi vào. Cho dù nghe có vẻ hơi mơ mộng, thế nhưng ai cũng biết việc nếu đã gia nhập ngũ đại tông môn rồi thì ít nhất có một phần khả năng sẽ bước vào được kỳ Hóa Chân. Nhược bằng không vào, thì chẳng khác nào đã cắt đứt con đường tiến tới Hóa Chân cảnh của mình.
Y hít vào một hơi, hắng giọng rồi nói tiếp:
- Đạo hữu không biết chứ tám phần mười sự tồn tại trên Đạo Bảng trở lên đều xuất thân từ ngũ đại tông môn và Thiên Cơ đảo đấy. Lung Nguyệt Tuyết Sơn còn cho ra tu sĩ Hư Thần cảnh trẻ tuổi nhất trong nghìn năm qua - Túc Nguyệt Lan nữa cơ. Túc tiền bối chưa đầy 60 tuổi đã bước vào Hư Thần cảnh, sau đó lúc chưa đến trăm tuổi thì đã đạt tới Hư Thần cảnh hậu kỳ. Nếu không phải Thiên Mạc mở ra chậm mấy năm thì có khi Túc tiền bối đã có thể lấy tu vi Hư Thần cảnh tầng bảy mà tiến vào bí cảnh rồi.
- Ồ, vậy cảnh giới Hóa Chân rất khó đạt thành sao?
Địch Cửu vô thức hỏi.
Cảnh giới đó ở Cực Dạ đại lục dĩ nhiên rất khó, thế nhưng ở Thế giới Tiểu trung ương thì hẳn là có rất nhiều tu sĩ cảnh giới Hóa Chân nhỉ. Nếu không thì Thế giới Tiểu trung ương sao có thể trở thành đại lục tu chân đứng đầu được?
Sau khi dứt lời, Địch Cửu cảm thấy có chút không ổn nên vội bổ sung thêm:
- Ta thấy Thế giới Tiểu trung ương của chúng ta cũng có rất nhiều tu sĩ Hóa Chân cực kỳ mạnh mà.
Ý tứ sâu xa là nếu như Hóa Chân cảnh rất khó thì sao lại có nhiều tu sĩ Hóa Chân đến vậy.
Nam tử nọ nhìn Địch Cửu như nhìn một kẻ ngốc, cuối cùng y khẽ lắc đầu, thở dài một hơi rồi kiên nhẫn giải thích:
- Ta đoán đạo hữu thuộc một gia tộc tu chân lánh đời nào đó vừa mới đi ra ngoài phải không? Có lẽ mấy ngàn năm trước, Hóa Chân cảnh đúng là không quá khó. Nhưng bây giờ thì đừng bảo là bước vào cảnh giới ấy, chỉ muốn đạt đến Kiếp Sinh cảnh thôi đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi. Gần một ngàn năm nay, tổng mới có ba cường giả Hóa Chân xuất hiện, ba người này đều không ngoại lệ, toàn bộ là người của ngũ đại tông môn. Chúng ta có thể nhìn thấy cường giả Hóa Chân nhiều, đó là do bọn họ đã tấn cấp từ lâu lắm rồi. Mà dù là cường giả Hóa Chân thì vẫn có tuổi thọ giới hạn, cho nên tu sĩ Hóa Chân ở Thế giới Tiểu trung ương càng ngày càng hiếm thấy đó.
Địch Cửu cười xấu hổ, hắn quên mất việc mình lấy được tin tức đó là từ sư phụ Thiên Phong Hoa. Mà sư phụ đến đây từ lúc nào, hiện tại lại là lúc nào chứ?
- Đừng bảo là Hóa Chân, tu sĩ Nguyên Hồn cảnh như chúng ta muốn bước vào Hư Thần cũng là hy vọng cực kỳ xa vời.
Nam tử nọ tựa hồ bắt đầu cảm khái vì chính mình.
- Vậy xin hỏi đạo hữu, Chích Thần Thảo có tác dụng gì thế?
Địch Cửu nhanh chóng chuyển chủ đề.
Lần này, người trước mặt lại lắc đầu:
- Ta cũng không biết nữa, chỉ nghe nói nếu ai sở hữu được thứ này thì có thể có cơ hội tiến vào ngũ đại tông môn. Bên ta đã có ba người rồi, nếu đạo hữu nguyện ý gia nhập thì tổ đội chúng ta sẽ xuất phát ngay sáng mai. Không nguyện ý thì để ta kiếm đồng bạn khác vậy.
- Ta nguyện ý.
Địch Cửu không chút do dự đáp ứng.
Hắn vốn không thể về lại Ngũ Lục thành, trước tiên cứ đi theo tu sĩ này tìm hiểu một chút tình hình Thế giới Tiểu trung ương cũng tốt. Bằng không, sau này một khi hắn bị cường giả truy sát, ngay cả chỗ để chạy trốn cũng chẳng biết mất.
- Tốt, ta gọi Phục Triệt, còn chưa thỉnh giáo bằng hữu xưng hô như thế nào.
- Tại hạ tên là Địch Cửu.
Địch Cửu ôm quyền trả lời, không định giấu diếm tên của mình.
- Vậy ngày mai chúng ta đúng giờ xuất phát nhé.
Phục Triệt bật cười, vỗ vai hắn.
- Ha ha, lá gan đúng là không nhỏ nhỉ. Tiểu đội Thần Mang chúng ban bố tin tức tìm người mà ngươi cũng dám lợi dụng ư?
Một giọng nói âm trầm đột ngột vang lên.
Người vừa lên tiếng là một tên Nguyên Hồn tầng bốn trẻ tuổi, gã mặc trường bào màu đỏ, đang đứng cách đấy không xa nhìn chằm chằm về hướng hai người bọn họ.
Sắc mặt nam tử trung niên lập tức trở nên khó coi, thế nhưng, không chờ y nói chuyện thì Địch Cửu đã cất lời trước:
- Ta tự nguyện tổ đội cùng Phục đạo hữu, có vấn đề gì sao?
Tên gia hỏa này thật đúng là bá đạo, gã ban bố tin tức là chuyện của gã, chẳng lẽ ai trông thấy tin tức ấy thì bắt buộc phải tổ đội với gã chắc? Lại nói, Địch Cửu còn chưa trông thấy cái bản tin gì đấy thì đã cùng Phục Triệt nói chuyện về Bái Dạ Hồ rồi.
- Tốt, tốt.
Gã tu sĩ nọ cười lạnh một cái rồi quay người bỏ đi trước.
Sắc mặt Phục Triệt thoáng chốc đã tái nhợt:
- Chúng ta gây ra đại họa rồi.
Chỉ cần không phải chuyện về Thư Giới thì đối với Địch Cửu mà nói chẳng có cái gì đáng để gọi là đại họa cả. Hắn thản nhiên hỏi:
- Phục đạo hữu, gia hỏa này có lai lịch gì thế? Chẳng lẽ là đệ tử thuộc ngũ đại tông môn à?
Phục Triệt sốt sắng kéo Địch Cửu sang một bên, nhỏ giọng đáp:
- Người vừa rồi là Nhậm Tân Hiên, tu vi Nguyên Hồn tầng bốn, là thành viên của tiểu đội Thần Mang. Cũng giống như chúng ta, gã muốn dùng Chích Thần Thảo để trở thành đệ tử của ngũ đại tông môn đấy. Người này chẳng mấy lợi hại, mấu chốt là ca ca của gã - Nhậm Bạt Phi kìa, đó là cường giả Nguyên Hồn tầng chín. Đám người ấy tại Lạc Nhật thành cực kỳ phách lối, đã giết không biết bao nhiêu tu sĩ vô tội rồi. Hiện tại nơi đây tiêu điều như vậy là do chúng gây ra cả. Ta khẳng định, chỉ cần rời khỏi thành, chắc chắn chúng sẽ chặn đường chúng ta để gây chuyện cho xem.
- Phục đạo hữu cho rằng chúng ta nên làm như thế nào?
Địch Cửu hỏi thăm ý kiến Phục Triệt, nếu y muốn rũ bỏ quan hệ với hắn, vậy hắn sẽ lập tức rời khỏi đây ngay. Còn Phục Triệt mà vẫn giữ nguyên ý định tổ đội thì hắn sẽ thay mặt y giải quyết gọn ghẽ đám người Thần Mang này. Số tu sĩ chết trong tay hắn vốn đã chẳng ít, thêm mấy người nữa thì đã sao, huống hồ tên kia mới chỉ là Nguyên Hồn tầng chín, hắn vốn không đặt gã ở trong mắt.
- Địch đạo hữu, chuyện này rất khó giải quyết, tiểu đội Thần Mang có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không buông tha chúng ta đâu. Chúng ta dứt khoát cùng rời khỏi Lạc Nhật thành ngay đi, vạn nhất bọn họ đuổi theo thì chúng ta đánh không lại cũng có thể phân tán chạy trốn mà.
Phục Triệt lo lắng bảo.
- Tốt, ta nghe theo đạo hữu.
Địch Cửu vỗ vỗ vai y.
Phục Triệt dám làm dám chịu, có thể xem là một nam hán tử chân chính, đã như vậy liền tổ đội đi.
Địch Cửu đi theo Phục Triệt đến chỗ ở của y thì gặp được ba người nữa. Lương Cốc Tình - nữ tu sĩ Nguyên Hồn tầng hai, tướng mạo phổ thông, tính cách cởi mở, mồm miệng lại rất ngọt. Nàng vừa thấy Địch Cửu thì liền một câu Địch đại ca, hai câu Địch đại ca, mặc dù hắn đoán chừng tuổi của nàng ít nhất cũng phải gấp đôi hắn.
Bối Thạch Đào có tu vi Nguyên Hồn tầng ba, niên kỷ nhỏ hơn Phục Triệt rất nhiều, vóc người cao cao gầy gầy. Trái ngược với Lương Cốc Tình, Bối Thạch Đào không thích nói chuyện.
Địch Cửu nhìn ra quan hệ của ba người rất tốt, sau khi Phục Triệt kể lại một lần những chuyện đã xảy ra, không có bất kỳ ai tỏ thái độ hay phàn nàn gì cả. Mọi người đều đồng ý với ý kiến của Phục Triệt, lập tức rời khỏi Lạc Nhật thành.
...
Gần như là đồng thời điểm bốn người Địch Cửu lên đường, thì trong căn phòng số bảy ở lầu hai công hội Lạc Nhật thành, Nhậm Bạt Phi đã nhận được tin tức.
Nhậm Tân Hiên hung hăng nói:
- Đại ca, bây giờ chúng ta ra ngoài xử lý chúng luôn đi.
Nhậm Bạt Phi bình tĩnh cầm cốc trà lên uống một hơi rồi mới từ tốn đáp:
- Cái bọn Phục Triệt này ta đã sớm thấy ngứa mắt. Nếu chính chúng tìm chết, vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Tuy nhiên xử lý bọn chúng không phải là việc cấp bách hiện tại.
- Sao vậy đại ca? Còn có chuyện gì quan trọng hơn à?
Nhậm Tân Hiên ngạc nhiên.
Nhậm Bạt Phi giải thích:
- Chúng đi Bái Dạ Hồ chẳng qua là muốn tìm kiếm Chích Thần Thảo mà thôi. Công việc này vốn cực kỳ nguy hiểm, nếu chúng đã có nhã ý dò đường giúp chúng ta thì cứ để chúng lăn xả đi.
- A, đệ hiểu ý đại ca rồi. Ha ha, huynh quả là thông minh.
Nhậm Tân Hiên bật cười sảng khoái. Gã đã hiểu ý đồ của đại ca, chờ đám Phục Triệt tìm được Chích Thần Thảo xong thì hẵng xử lý chúng cũng không muộn, khi đó còn tiện tay cướp hết số Chích Thần Thảo mà chúng tìm được nữa. Chẳng phải là chuyện nhất cữ lưỡng tiện sao?
...
- Ồ, thật sự là kì quái, tiểu đội Thần Mang vậy mà lại không chặn đường chúng ta nhỉ?
Đã cách rất xa Lạc Nhật thành mà vẫn không bắt gặp bất kỳ ai chặn đường hay đánh lén, Phục Triệt nhịn không được thắc mắc.
- Phục đại ca, muội cho rằng hẳn là chúng muốn lợi dụng chúng ta để tìm kiếm Chích Thần Thảo đấy.
Lương Cốc Tình khẽ cắn môi, nói ra suy đoán của mình.
Phục Triệt hừ lạnh:
- Đúng, nhất định là vậy! Bất quá Bái Dạ Hồ lớn như thế, nếu chúng đã muốn thả dây dài thì chúng ta há có thể để chúng được như ước nguyện sao? Chúng ta rút ngắn thời gian tìm kiếm Chích Thần Thảo xuống còn một tháng đi, chỉ cần một người trong chúng ta thành công gia nhập ngũ đại tông môn thì sẽ chẳng cần phải sợ Nhậm Bạt Phi nữa.
- Muội chỉ lo bọn chúng sẽ gia nhập ngũ đại tông môn sớm hơn chúng ta một bước thôi.
Phục Triệt lắc đầu:
- Không cần lo lắng, ít nhất cũng phải một năm nữa ngũ đại công tử mới ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp. Đến lúc đó, cơ hội của mọi người đều như nhau. Đừng bảo hiện giờ Nhậm Bạt Phi còn không phải là đệ tử của ngũ đại tông môn, dù phải thì như thế nào? Ngũ đại tông môn vẫn chưa thể một tay che trời đâu, cùng lắm thì chúng ta đi Thiên Cơ đảo...
- Thiên Cơ đảo ở đâu vậy? Chẳng lẽ tới đó rồi thì ngũ đại tông môn không thể đi bắt người sao?
Đây là lần thứ hai Địch Cửu nghe thấy Phục Triệt nhắc tới Thiên Cơ đảo, hắn bèn vội vàng hỏi thăm một phen.
Phục Triệt trợn tròn mắt nhìn Địch Cửu, đoạn khẽ lắc đầu:
- Địch đạo hữu, ta thật hoài nghi huynh không phải là người ở Thế giới Tiểu trung ương đấy. Thiên Cơ Các tọa lạc tại Thiên Cơ đảo là thập tinh tông môn duy nhất ở đây. Đạo hữu chắc đã biết Đạo Bảng chứ? Đạo Bảng chính là do Thiên Cơ Các tạo ra. Nghe đồn tất cả mọi nơi ở Thế giới Tiểu trung ương đều có đại trận giám sát khí tức của Thiên Cơ Các, chỉ là người bình thường không phát hiện được mà thôi. Công hội ở Lạc Nhật thành chính là sản nghiệp của bọn họ đó. Trên Thế giới Tiểu trung ương, nơi duy nhất không ai có thể gây chuyện chính là Thiên Cơ Các, đẳng cấp như ngũ đại tông môn cũng không dám bắt người ở chỗ ấy đâu.
Thật là lợi hại! Trong lòng Địch Cửu âm thầm cảm thán. Địch Cửu quyết định, một khi hắn phát hiện có bất cứ ai dò la tin tức về hắn thì hắn sẽ ngay lập tức chạy tới Thiên Cơ đảo mới được!