Thế giới thứ chín

Chương 185




Cổ Ngao hít sâu vào một hơi, nhưng lúc y đang muốn nói chuyện thì lại cảm nhận được một loại khí tức tử vong ập tới. Bởi vì thọ nguyên sắp hết, cho nên y cực kỳ nhạy cảm đối với loại khí tức tử vong này, dù nó chỉ lóe lên một cái nhưng Cổ Ngao vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cảm giác đó khiến Cổ Ngao giật mình, nó giống như một chậu nước lạnh xối thẳng vào người giúp y tỉnh táo lại.

Nếu như tìm một tu sĩ Hóa Chân sẽ bị diệt khẩu, vậy chẳng lẽ tìm năm đại cường giả tông môn khác nhau để nói tin tức Thư Giới thì sẽ không bị diệt khẩu sao?

Một loại cảm giác bi ai tràn ngập trong tâm trí y, lúc trước là do mỡ heo lấp não khiến thần trí y mê muội hay sao mà lại đi đến đây? Một tên Kim Đan gỗ mục sắp chết đến nơi lại tìm mấy cường giả Hóa Chân đòi chỗ tốt. Nếu như còn muốn sống sót, tại sao mình lại làm cái chuyện ngu ngốc này chứ?

Nếu như tỉnh táo suy nghĩ kỹ một chút, y sẽ đi mật báo cho bọn họ ư? Đáp án tất nhiên là không rồi.

Nhưng lúc đấy y không thể nào bình tĩnh được. Tuổi thọ tu sĩ Kim Đan vốn chỉ khoảng 500 năm, hiện tại y đã hơn 490 tuổi rồi, dưới tình huống muốn nhanh chóng tăng tu vi lên, làm sao y có thể nghĩ đến những chuyện này chứ?

- Đừng lo lắng, ngươi cứ từ từ nói. Chuyện này ngươi có công rất lớn, cho dù kết quả có như thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi bước vào cảnh giới Nguyên Hồn, giúp ngươi sống thêm một giáp.

Tuổi thọ Nguyên Hồn cảnh vốn là 800 năm, lại thêm một giáp, chính là cho Cổ Ngao sống thêm 300 năm nữa.

Nếu như vừa rồi không cảm nhận được cỗ khí tức tử vong kia, có lẽ Cổ Ngao sẽ tiếp tục kích động quên hết mọi thứ. Thế nhưng lúc này y rất rõ ràng, cho dù mình nói hay không đều chỉ có duy nhất một con đường chết.

Nói cách khác, ngay thời khắc y muốn phát tài nhờ Thư Giới, một chân của y đã bước vào quỷ môn quan rồi.

Sở dĩ y cảm nhận được khí tức tử vong kia là bởi vì có người muốn giết mình. Mà thật ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ, nếu như y là tông chủ, y cũng tuyệt đối không để một tên tu sĩ sâu kiến biết được tin tức vị trí Thư Giới.

Thở dài bi ai, Cổ Ngao bình tĩnh nói:

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, sở dĩ tại hạ biết đến tin tức Thư Giới là do…

Trong lúc ngũ đại tông chủ bị lời nói của Cổ Ngao dẫn dắt, chân nguyên trong tay y đột nhiên dâng trào, sinh cơ tên tu sĩ Kim Đan tầng một theo y đến đây trong nháy mắt mất đi, thức hải bị xoắn nát.

Cùng một thời gian đó, Cổ Ngao cũng tự chặt đứt sinh cơ của chính mình, ngay cả thần niệm còn sót lại cũng bị y điều khiển để xoắn nát thức hải. Nếu đã muốn giết ta, vậy mấy vị tông chủ các ngươi liền vắt óc tìm kiếm nơi Thư Giới hạ lạc đi.

Thấy vậy, mấy đại tông chủ đều nhanh chóng phản ứng, tông chủ Tử Lôi Tông Yến Huyết Di là người đầu tiên phóng đến bên cạnh Cổ Ngao, thân thể còn chưa chạm đến thì chân nguyên của ông ta đã phong tỏa Cổ Ngao lại.

Nhưng Yến Huyết Di lại phát hiện y đã chậm một bước, Cổ Ngao tại một khắc trước đó đã thân tử đạo tiêu rồi.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Sắc mặt mấy tên cường giả Hóa Chân còn lại đều hết sức khó coi, thần niệm của bọn họ đều dồn vào trên người Cổ Ngao.

- Y tự vẫn, trước khi chết còn dám giết tên tu sĩ Kim Đan tầng một này luôn rồi.

Sắc mặt Yến Huyết Di âm trầm, ông ta khẳng định Cổ Ngao không đời nào tự dưng lại nhàm chán chạy tới đây tự sát, chắn chắn vừa nãy y đã cảm nhận được khí tức tử vong nhắm vào mình. Thế nhưng loại sát ý ấy cũng chỉ có mình y mới cảm nhận được mà thôi.

Ngũ đại tông chủ ở đây đều là cường giả Hóa Chân, chênh lệch không nhiều, Yến Huyết Di cũng không có cách nào chất vấn mấy người còn lại.

Sắc mặt tông chủ Côn Môn Thúc Hạo Lan âm trầm hơn hẳn những người còn lại. Trong lòng ông ảo não không thôi. Ông biết Cổ Ngao tại sao muốn tự sát, bởi vì ngay lúc Cổ Ngao nói mình biết tin tức liên quan đến Thư Giới thì chính ông đã động sát niệm đối với y.

Loại sát niệm lóe lên rồi biến mất này theo lý thì tu sĩ bình thường không thể cảm nhận được. Nhưng ông không ngờ tu sĩ Kim Đan nhỏ bé như Cổ Ngao lại có thể nhận ra, phải rồi, ông quên mất vào lúc thọ nguyên của tu sĩ sắp hết, bọn họ đều rất mẫn cảm với khí tức tử vong.

Thế nhưng chuyện này ông tuyệt đối sẽ không thừa nhận, một khi thừa nhận, cho dù mấy tông chủ khác không tìm ông gây khó dễ thì phong thái của ông vẫn giảm hẳn một bậc cho xem.

- Hiện tại tra xét thức hải vẫn còn kịp đấy.

Cung chủ Hải Vương Cung Ngao Hoàng vội vàng nói.

Yến Huyết Di lắc đầu:

- Không được, kinh nghiệm kẻ này không ít, trong lúc giết người tự sát còn nhớ đến phải xoắn nát thức hải. Nhưng cho dù thế nào thì tin tức Thư Giới hẳn là thật. Đáng tiếc bây giờ một chút manh mối chúng ta cũng không có, điều duy nhất có thể chắc chắn chính là Thư Giới đang nằm trong Thế giới Tiểu trung ương này mà thôi.

- Trước tiên cứ tra xét tên Cổ Ngao này đi, cả tên tu sĩ Kim Đan tầng một kia nữa. Nếu như ta đoán không sai thì Cổ Ngao hẳn cũng không biết tin tức Thư Giới đâu, mấu chốt đều nằm ở trên người gã còn lại ấy.

Ngữ khí tông chủ Hư Kiếm Tông Tiêu Vô lạnh lùng.

Nếu như tìm được Thư giới thì bọn họ có thể có được cơ hội rời khỏi Thế giới Tiểu trung ương, đi đến vị diện cấp bậc cao hơn. Hiện tại manh mối sắp đến tay lại đột ngột biến mất, thử hỏi làm sao bọn họ cam tâm được chứ.

...

Địch Cửu không biết tên gia hỏa có thể vạch trần chuyện mình giữ Thư Giới đã tự sát, do tâm tình gấp gáp, cho nên sau khi vừa rời khỏi Ngũ Lục thành hắn liền liên tiếp sử dụng độn thuật để chạy trốn thật xa khỏi đấy.

Sau năm ngày, khi thần niệm và chân nguyên đều bị tiêu hao sạch sẽ thì Địch Cửu mới dừng lại. Năm ngày này hắn cũng không biết mình đã chạy được bao nhiêu, nhưng dựa theo tính toán của hắn thì chắc vị trí hiện tại đã cách Ngũ Lục thành vô cùng xa rồi.

Sau khi đào một cái động phủ ở trong một cái sơn cốc, chuyện đầu tiên Địch Cửu làm chính là luyện chế pháp bảo.

Vật liệu hắn lấy từ Thích gia nhiều đến mức chất đống, bây giờ hắn nhất định phải tăng trình độ luyện khí của mình lên, sau đó chế tạo một loại linh khí dịch dung mới được.

Từng đống vật liệu dần biến mất, bởi vì có Đạo Hỏa trong Quang Minh Tinh Không hỗ trợ cho nên trình độ luyện khí Địch Cửu liền nhanh chóng tăng cao. Hai tháng sau, Địch Cửu tấn cấp tứ phẩm luyện khí đại sư, hiện giờ hắn đã có thể luyện chế hạ phẩm Linh khí rồi.

Mặc dù hắn muốn tiếp tục tăng cấp độ luyện khí của mình lên nhưng tài liệu lại không cho phép. Tài liệu thu được từ Thích gia tuy nhiều, nhưng nguyên liệu cấp năm lại chẳng có mấy.

Học tập luyện khí đúng là một chuyện đốt tiền, hắn dùng nhiều vật liệu cấp bốn như vậy mới có thể bước vào hàng ngũ luyện khí đại sư cấp bốn, nếu như muốn bước vào cảnh giới luyện khí đại sư cấp năm, vậy tìm được thêm tài liệu cấp năm đã rồi hẵng nói.

Địch Cửu lựa chọn một món linh khí dịch dung tương đối tốt trong đám hạ phẩm linh khí mà mình luyện chế, sau đó dịch dung thành bộ dạng một thanh niên không câu nệ tiểu tiết, khóe miệng còn có chút râu. Sau đó Địch Cửu lại luyện chế thêm một cái vỏ đao cho Thiên Sa.

Nếu như Thiên Sa không cần hấp thu thiên địa đạo vận để tấn cấp thì Địch Cửu đã thu nó vào bên trong túi trữ vật từ lâu rồi.

Làm xong những thứ này, Địch Cửu vẫn có chút không yên dù trong quá trình đi đường hắn vẫn luôn thời thời khắc khắc rèn luyện thần niệm của mình. Chỉ khi thần niệm tăng cường, Thần Niệm Độn mới có thể càng mạnh. Vì không để người khác chú ý, Địch Cửu đã nhiều lần thử khống chế tu vi của mình thể hiện ra ngoài ở mức Nguyên Hồn sơ kỳ mà thôi.

...

Lạc Nhật thành.

Lúc Địch Cửu đến đây đã là hai tháng rưỡi kể từ khi rời khỏi Ngũ Lục thành.

So với những thành thị tu chân lớn như Thiên Đồ thành, Ngũ Lục thành... thì Lạc Nhật thành có vẻ hơi tàn tạ. Sau khi xác nhận mình không bị truy nã, Địch Cửu lúc này mới thở phào một hơi, hắn nộp hai viên linh thạch trung phẩm cho người quản thành rồi nhanh chóng tiến vào bên trong.

Đường đi ở đây vô cùng gập ghềnh nhếch nhác. Cửa hàng hai bên lại càng đìu hiu không thôi.

Sau khi đi qua hai con đường, Địch Cửu liền nhìn thấy một tòa kiến trúc đặc biệt. So với những tòa nhà tàn tạ xung quanh thì nơi này trông khá to lớn và khí thế, tựa như hạc giữa bầy gà vậy.

Phía trên cửa ra vào nơi đây có ghi, "Nhiệm Vụ Công Hội Thiên Cơ Các Phân Bộ Lạc Nhật".

Bên trong đó, có nhiều tu sĩ còn hơn cả người qua lại ở trên đường phố nữa, hắn có cảm giác như toàn bộ tu sĩ Lạc Nhật thành đều tập trung ở nơi này.

Địch Cửu vừa tiến đến liền nghe không ít kẻ đang ồn ào nghị luận. Hắn dừng bước, làm bộ nhìn nhiệm vụ bài to lớn nhưng thật ra lực chú ý lại đặt lên mấy tên tu sĩ đang nói chuyện kia.

- Ngươi không biết đâu, ta vừa mới nhận được tin tức, trong ngũ công tử, Cổn công tử đã leo lên tầng thứ 72, người thứ hai cũng không phải Hư Kiếm Tông Ngạn công tử, mà là Tử Lôi Tông Mục công tử, bất quá lại kém hơn Cổn công tử vài tầng, Mục công tử chỉ mới leo đến 69 tầng mà thôi.

- Đây chỉ mới là bắt đầu, ban đầu đứng nhất Ngũ Lục Đạo Tháp nhưng chưa chắc kết thúc vẫn đứng đầu. Lại nói Hải Vương Cung Cổn Diêm Đào đã hơn 200 tuổi, mà Hư Kiếm Tông Ngạn Đạp Sơn vẫn còn cách con số 200 rất xa. Từ tiềm lực mà nói, Ngạn Đạp Sơn cao hơn Cổn Diêm Đào, cũng là người có thực lực mạnh nhất bên trong ngũ công tử đấy.

- Ha ha ha, tu vi phía dưới Thừa Đỉnh, trong 500 tuổi có gì khác biệt ư?

- Ài, đáng tiếc, nếu như không phải vì nhiệm vụ Bái Dạ Hồ kia, ta nhất định phải đi Ngũ Lục đạo tràng.

- Không sao, chờ sự tình ở đây kết thúc, chúng ta đến đó vẫn còn kịp mà.

...

Địch Cửu nghe cả nửa ngày, tất cả đều nói về chuyện leo tháp trong Ngũ Lục đạo hội, căn bản không ai nhắc đến sự tình Thư Giới hay lệnh truy nã gì, cộng thêm ngoài thành không có lệnh truy nã của hắn, chẳng lẽ là do hắn nghĩ nhiều rồi ư?

Dựa theo ý nghĩ của Địch Cửu, một khi sự tình hắn đi dạo qua Thư Giới bị phát hiện, vậy cũng chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất chính là phát lệnh truy nã hắn, bọn họ chỉ cần tìm một cái cớ là được. Loại thứ hai chính là nói toạt ra mình có quan hệ với Thư Giới, sau đó cũng phát lệnh truy nã. Tuy loại tình huống thứ hai sẽ làm Thư Giới bại lộ, nhưng cũng dễ dàng bức hắn xuất hiện ra hơn.

Chỉ cần cường giả đỉnh cấp hoặc tông môn cường đại nói Thư Giới ở trên người hắn, vậy chắc hẳn không ai có thể đánh chủ ý lên người hắn được.

- Bằng hữu cũng muốn đi Bái Dạ Hồ thu thập Chích Thần Thảo à?

Một âm thanh đột ngột vang lên từ bên cạnh Địch Cửu.

Lúc này hắn mới phát hiện chỗ mình đang nhìn chính là tổ đội đi Bái Dạ Hồ, tập hợp tại phòng số 7 lầu 2.

- Chích Thần Thảo? Xin hỏi thứ này dùng để làm gì vậy?

Địch Cửu cũng được xem như người có kiến thức rộng rãi, cho dù không xem hết Thư Giới nhưng vài nguyên liệu bình thường hắn đều biết, chỉ là đây là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên Chích Thần Thảo này.

Người mở miệng hỏi Địch Cửu chính là một vị nam tử trung niên mặt đầy phong trần, tu vi ước chừng đạt đến cảnh giới Nguyên Hồn tầng ba. Thấy Địch Cửu chẳng biết gì về Chích Thần Thảo, y bèn từ tốn hỏi ngược lại:

- Chắc hẳn đạo hữu là người từ nơi khác vừa mới đến Lạc Nhật thành nhỉ?

Địch Cửu lập tức liền cảnh giác hẳn lên, người nọ hỏi thế là có ý gì? Thần niệm của hắn thẩm thấu ra, sau khi chuẩn bị tốt tùy thời bỏ trốn mới mở miệng đáp:

- Không sai, thỉnh đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn.