- Ta thấy vận khí của ngươi khá tốt nên không cần quá mức lo lắng đâu, vừa hay chỗ của ta có một viên Địa Tâm Viêm Tinh mà ta từng lấy được khi còn ở Tu Chân Giới, bây giờ tặng cho ngươi đấy.
Vừa nói xong, một viên tinh thạch màu đỏ tím bay từ phía Thiên Phong Hoa đến trên tay Địch Cửu.
Đây rõ ràng chỉ là một viên tinh thạch bình thường thôi mà. Địch Cửu hơi thắc mắc bèn thử nắm chặt tay lại, không ngờ một cảm giác cực nóng giống y như bên trong lò sưởi truyền từ tinh thạch tới tay hắn.
Thấy vậy, Địch Cửu bèn nhanh chóng khom người thi lễ với Thiên Phong Hoa:
- Tiền bối, thứ quý giá thế này vãn bối nhận không nổi đâu.
Hắn đương nhiên biết Địa Tâm Viêm Tinh là thứ gì, đây là một trong những nguyên liệu cấp chín có thể giúp cho bất kỳ đóa hỏa diễm nào tấn cấp. Nếu đặt ở đại lục Cực Dạ thì đây có khác gì một vật báu vô giá mà người người đều muốn tranh đoạt đâu.
Trông thấy Địch Cửu có vẻ hiểu biết như thế, Thiên Phong Hoa mỉm cười, từ tốn bảo:
- Xem ra kiến thức của ngươi không tệ, thứ này đối với ngươi là vật báu nhưng đối với ta mà nói thì nó chả có bất kỳ lợi ích gì cả, nên ngươi cứ giữ lấy mà dùng đi.
- Nếu đã như vậy thì vãn bối sẽ không khách sáo nữa, đa tạ người.
Địch Cửu hiểu rõ được ý tứ của Thiên Phong Hoa, thế nên hắn cũng không tiếp tục từ chối nữa mà nhận lấy luôn.
Cầm viên tinh thạch trên tay, trong lòng Địch Cửu càng thêm kính nể đối phương nhiều hơn.
Trên cơ bản Thiên Phong Hoa hoàn toàn không cần làm như vậy, ông có thể tự tay xóa bỏ Ấn ký Phụ Cốt thần niệm trên người hắn luôn, nhưng do ông ta không muốn biết quá nhiều bí mật của Địch Cửu nên đã vung tay tặng luôn cho hắn một viên Địa Tâm Viêm Tinh để hắn tự mình tấn cấp hỏa diễm và xóa bỏ Ấn ký.
Những vật khác của hắn không nói làm gì, tuy nhiên Tinh Không và Thư Giới không phải là những thứ tầm thường có thể tùy tiện để lộ cho người ngoài thấy được. Ngoài hai thứ này ra, còn có cả Vẫn Thạch chứa đựng Thiểm Quang bên trong nữa. Bất kỳ thứ gì trong đây mà lộ ra đều sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm chết người đấy.
Mà Thiên Phong Hoa lại là một người quang minh lỗi lạc, không muốn đụng tới những bí mật này của hắn.
Dạng người đáng để hắn kính trọng như thế này khiến Địch Cửu quyết định, sau khi kết thúc tiến trình dung hợp đại lục xong, ít nhất hắn cũng phải giúp ông ta thoát ra khỏi Thiên Khư giam cầm ông hàng thế kỷ nay mới được.
Trông thấy tiền bối ở phía bên kia vẫn đang tiếp tục luyện chế trận kỳ, Địch Cửu liền giơ tay lên triệu hồi ra một đóa hắc hỏa lơ lửng trên không trung.
Ngay lúc ấy, Thiên Phong Hoa đang lơ đãng liếc mắt qua liền giật mình, vô thức khựng động tác của mình lại, ngạc nhiên nhìn chằm chằm đóa hắc hỏa nọ. Ông ta đã từng thấy qua không ít Đạo Hỏa, chỉ là Đạo Hỏa mà lại có màu đen thì đây là lần đầu tiên Thiên Phong Hoa bắt gặp.
Địch Cửu chuyên tâm làm chuyện của bản thân mà không biết Thiên Phong Hoa đang quan sát mình.
Khi hắn khẽ siết Địa Tâm Viêm Tinh trong tay lần nữa, ngay lập tức Địch Cửu liền cảm nhận được một loạt khát vọng muốn thôn phệ tinh thạch từ Đạo Hỏa của chính mình.
Hắn không chút do dự thả Đại Tâm Viêm Tinh vào bên trong Đạo Hỏa, ngọn lửa màu đen trong chớp mắt đã nuốt trọn tinh thạch màu đỏ tím, rồi bùng cháy thành một đoàn hỏa diễm cao mấy trượng. Địch Cửu khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Đạo Hỏa. Hắn cảm nhận được ngọn lửa đã không còn như cũ nữa, mà tinh thạch sau khi quay cuồng mấy chục vòng bên trong đó cũng dần dần hòa tan và biến mất.
Theo chuyển động hòa tan của Địa Tâm Viêm Tinh, màu sắc Quang Minh Tinh Không càng lúc càng đen như mực, không chỉ vậy, hắn còn nhận ra nhiệt độ của Đạo Hỏa đang dần tăng lên.
Nửa canh giờ trôi qua, Quang Minh Tinh Không liền bộc phát ra một trận hỏa diễm không có chút âm thanh khiến Địch Cửu mừng rỡ không thôi, bởi vì hắn biết việc này chứng tỏ Đạo Hỏa của mình đã tấn cấp từ ba lên hàng bốn rồi.
Thế mà quá trình vừa rồi vẫn chưa phải là kết thúc. Sau khi tiến cấp xong, cường độ của hỏa diễm không nguội bớt đi mà vẫn điên cuồng tăng lên. Qua thêm nửa canh giờ, hỏa diễm lại lần nữa bộc phát như trước trong im lặng, rõ ràng dù là nhiệt độ hay khí tức của nó thì có vẻ đều đã tiến vào cấp năm rồi.
Cấp năm ư? Trông thấy mức độ biến thái của hắc hỏa, Địch Cửu âm thầm mong chờ thời điểm nó tiến vào cấp sáu, thế nhưng Quang Minh Tinh Không của hắn lúc này đã an ổn lại như thường và hóa thành một ngọn lửa màu đen rơi vào lòng bàn tay của Địch Cửu.
- Tốt, quả là một đạo hỏa diễm có tư chất tốt rất tốt đấy.
Từ nãy tới giờ Thiên Phong Hoa vẫn luôn quan sát từng cử động của Địch Cửu, vào lúc ông ta nhìn thấy hỏa diễm điên cuồng thăng cấp thì không nhịn được khen ngợi một câu.
Nếu đổi lại là loại hỏa diễm bình thường khác thì Địa Tâm Viêm Tinh nhiều nhất chỉ có thể giúp nó thăng lên cấp bốn mà thôi. Thế mà không ngờ hắc hỏa của Địch Cửu đã thăng lên hai cấp, tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Phải biết là Đạo Hỏa của Địch Cửu vốn chỉ mới ở cấp ba đỉnh phong mà hiện tại đã bước vào sơ cấp cấp năm rồi, trên thực tế không thể tính là trọn vẹn hai cấp được.
Nếu đổi lại là Đạo Hỏa cấp năm trở lên, Đại Tâm Viêm Tinh nói không chừng chỉ đủ khả năng giúp nó tăng lên duy nhất một cấp mà thôi.
Tuy không thể giúp Quang Minh Tinh Không tăng cấp nhưng có thể làm cho Đạo Hỏa tiến vào hàng ngũ cấp năm đã khiến Địch Cửu thập phần mừng rỡ rồi.
Địch Cửu thật tâm cảm kích Thiên Phong Hoa:
- Địch Cửu cảm tạ tiền bối đã thành toàn, tương lai nếu người có gì đó cần phân phó mà vãn bối có thể làm được, vãn bối nhất định sẽ dốc toàn lực để ứng phó.
Thiên Phong Hoa khẽ gật đầu:
- Ngươi tên là Địch Cửu sao? Được rồi được rồi, ngươi cứ đi làm chuyện của mình trước đi, đúng là sau này có chút chuyện ta cần ngươi hỗ trợ đấy.
…...
Lúc này Địch Cửu chỉ cần điều khiển Đạo Hỏa một chút đã thành công làm cho Ấn ký Phụ Cốt thần niệm đang vững vàng in dấu trên cánh tay trực tiếp rơi ra. Hắn giơ một cái hộp ngọc đón lấy Ấn ký rồi tạo ra một cấm chế bao phủ xung quanh hộp ngọc đó.
Trong lòng Địch Cửu bây giờ cảm thán không thôi, đúng là năng lực tăng vọt có khác. Thời điểm Đạo Hỏa của hắn chỉ ở cấp ba thì vô luận như thế nào đi nữa cũng không có cách đụng tới Ấn ký, vậy mà bây giờ muốn trừ bỏ nó chỉ cần một ý niệm là xong.
Sở dĩ hắn không để Ấn ký rơi mất là vì hắn biết rõ mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc. Cô nàng Thành Bích Quân kia khẳng định sẽ nói cho mọi người biết chuyện hắn có tiểu thế giới sau khi trở về từ bí cảnh.
Cho nên Địch Cửu nhất định phải đề phòng việc đối phương có thể âm mưu giết hắn, giữ Ấn ký lại là để cảm ứng được khi nào kẻ địch sẽ tới gần hắn.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, Địch Cửu cũng không tiếp tục cảm ngộ thông qua nghiên cứu trận pháp của Thiên Phong Hoa nữa, hắn đã là Vương sư cấp bảy rồi. Hiện tại điều ước chế Địch Cửu không phải là Trận đạo mà là tu vi của chính hắn thôi.
Nếu đặt tu vi Nguyên Hồn của Địch Cửu ở Cực Dạ đại lục hoàn toàn có thể xem như là một cường giả chân chính, thế nhưng ở nơi khác thì sẽ là trò cười mất.
Nghĩ tới đấy, Địch Cửu bèn lấy một viên tinh thạch được Thiên Phong Hoa cho ra, linh khí nồng đậm tỏa ra từ bên trong khiến Địch Cửu thoải mái đến mức chỉ muốn nằm dài người ra cảm nhận. Cũng may hắn còn nhớ việc bản thân phải chăm chỉ tu luyện để mau chóng nâng cao tu vi.
Tinh Hà Quyết vận hành càng lúc càng trơn tru. Địch Cửu dịch chuyển mười ngôi sao đang lưu chuyển bên trong Tinh Không đồng thời cũng lấy linh khí từ bên ngoài chuyển vào vòng chu thiên.
Dưới tác động của linh khí, Tinh Không càng lúc càng sáng chói hơn mà linh khí cũng tự động hướng tới đó.
Sau vài vòng chu thiên, Địch Cửu đã bước vào bình cảnh và chuẩn bị xông phá lên Nguyên Hồn tầng ba.
Linh khí trong tinh thạch không ngừng bị Địch Cửu cuốn lấy. Nguyên Hồn tầng ba trung kỳ, đỉnh phong, viên mãn…
“Răng rắc!”
Vào lúc viên tinh thạch trên tay Địch Cửu triệt để vỡ vụn thì tu vi của hắn cũng đã bước vào Nguyên Hồn tầng bốn sơ kỳ rồi.
Địch Cửu mừng rỡ không thôi nhìn chằm tinh thạch, chỉ mới có một viên mà đã giúp hắn từ Nguyên Hồn tầng hai đỉnh phong bước vào Nguyên Hồn tầng bốn, cái loại tinh thạch này thật đúng là quá mức lợi hại mà.
Đáng tiếc vậy mà hắn chỉ còn có ba viên.
- Công pháp tu luyện của ngươi thật đáng gờm, chỉ một viên hạ phẩm tiên tinh đã khiến ngươi từ Nguyên hồn tầng hai tiến vào tầng bốn rồi nhỉ.
Giọng nói của Thiên Phong Hoa mang theo nồng đậm nét yêu thích vang lên.
- Viên tinh thạch này gọi là tiên tinh ấy ạ?
Địch Cửu kinh ngạc hỏi lại, hắn thầm nghĩ không lẽ Tiên nhân thật sự tồn tại ư?
Có vẻ Thiên Phong Hoa đoán được thắc mắc của Địch Cửu, ông ta tủm tỉm cười:
- Không sai, đây chính là hạ phẩm tiên tinh, bất quá ta không khuyến khích ngươi tiếp tục dùng nó để tu luyện đâu. Sau khi đã dùng quen rồi, ngươi sẽ rất khó để dùng lại linh thạch đấy. Mà số lượng của hạ phẩm tiên tinh lại có hạn, điều này hoàn toàn gây ra bất lợi cho việc phát triển của ngươi sau này. Quan trọng hơn hết là tốc độ tu luyện của người khi tới vị diện cao sẽ trở nên chậm chạp hơn nhiều. Ta đề nghị ngươi chỉ nên sử dụng hạ phẩm tiên tinh vào thời điểm việc tu luyện tiến vào bình cảnh mà thôi.
- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.
Địch Cửu khom người thi lễ.
Thiên Phong Hoa gật đầu:
- Ngươi cứ tiếp tục tu luyện thêm một hai tháng nữa đi, khi ấy ta sẽ bắt đầu tiến hành chữa trị cho đại lục Xá Dạ, mà tu vi của ngươi càng cao thì càng thuận tiện cho việc hỗ trợ ta hơn.
- Vâng, vãn bối xin nghe.
Biết được thời gian chỉ còn một hai tháng nên Địch Cửu không tu luyện mà lấy Tử Sa Sa và Thiên Đao Tinh Kim ra để chuẩn bị luyện chế pháp bảo, khi hắn có được pháp bảo thuộc về riêng mình rồi thì lực chiến đấu sẽ tăng lên gấp đôi.
Trông thấy Địch Cửu sở hữu hai nguyên liệu kia khiến Thiên Phong Hoa không ngừng cảm thán. Lúc trước ông cũng xem như là một người giàu có tại đại lục Cực Dạ, nhưng không ngờ mình vậy mà vẫn chẳng giàu nổi như tên tiểu tử trước mặt.
Thiên Đao Tinh Kim và Tử Sa Sa chính là nguyên liệu chuyên dùng để luyện chế pháp khí bảo đao. Có những tinh cầu thậm chí còn chẳng biết nó là gì nữa kìa.
Huống hồ ông ta biết được Thiên Đao Tinh Kim và Tử Sa Sa dưới tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không cùng xuất hiện trên một tinh cầu. Thật không biết làm thế nào mà tên nhóc này lại có thể tập hợp được hai bảo vật ấy về một chỗ nữa, đúng là con cưng của trời mà.
Có hai vật này ở đây, xem như trình độ luyện khí của kẻ đó có hơi kém đi nữa cũng đều có thể thuận lợi cho ra đời một thanh pháp bảo phi phàm. Bởi vì tương lai món pháp bảo này có thể tăng trưởng dựa theo tu vi của tu sĩ đã làm ra nó, chỉ cần trong quá trình đó không ngừng thêm vào vài loại nguyên liệu đỉnh cấp thì tu sĩ luyện chế có thể đạt được thành tựu gì, pháp bảo đều đuổi theo kịp cả.
Mà Địch Cửu đã dùng hai thứ ấy để tạo thành đao khí thì chắc chắn hắn cũng thừa biết được công dụng của nó rồi.