Thế giới thứ chín

Chương 168




Thư Giới đã bị người khác lấy đi!

Tin tức này không thua gì một quả bom phát nổ ngay giữa quảng trường Thiên Mạc.

Từ xưa đến nay, bảo vật quý giá nhất trong Thiên Mạc luôn luôn là Thư Giới. Vô số người khao khát tiến vào Thiên Mạc đều vì cảm ngộ được chân lý đại đạo thuộc về mình từ trong quyển sách đấy, bởi vì nó có thể giúp tu sĩ tiến thêm một bước dài trên con đường tu luyện của mình.

Nhiều người cho rằng Thư Giới là món đồ siêu việt vũ trụ, thậm chí nó còn có quan hệ với việc khai mở Hồng Mông. Tuy nhiên đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bởi vì chẳng ai có thể tới gần Thư Giới cả, lấy nó đi lại càng là chuyện bất khả thi.

Đã từng có tu sĩ cảnh giới Tích Hải tiến vào Thiên Mạc muốn thu lấy Thư Giới, kết quả là người đó bị phản phệ đến trọng thương. Từ đó về sau, giới tu chân thiếu thốn tài nguyên, tu sĩ Tích Hải dưới trăm tuổi ngày càng thưa thớt. Đừng nói tới việc thu lấy Thư Giới, chỉ cần cảm ngộ được một chút da lông trên đó thì xem như đã có tiền độ rộng mở rồi.

Hiện tại nghe đồn Thư Giới trong Thiên Mạc bị lấy đi, chuyện này mang tới sự kinh hãi không thôi cho tất cả mọi người.

- Không thể nào, làm gì có ai lấy được Thư Giới chứ?

Có người vẫn kiên quyết không tin.

Thế nhưng, sự thật vẫn là sự thật. Thư Giới đã nằm sừng sững trong Thiên Mạc từng ấy năm, khi nó biến mất tất cả mọi người vừa từ bí cảnh ra đều biết rõ.

Giản Dị Vũ cũng không thể tin nổi. Đương nhiên y biết Thư Giới. Nếu nói về giá trị, dù nhân Thần Niệm Đoán Thiên mà y điên cuồng muốn có lên hàng ngàn hàng tỷ lần thì vẫn không thể nào so sánh nổi với một góc của quyển sách thần thánh kia.

Một bảo vật vô giá như thế mà bị người khác lấy mất ư, chuyện này sao có thể.

Không được, bất kể giá nào thì Giản Dị Vũ nhất định phải thông báo chuyện này cho Giản gia biết càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên không cần y thông báo, tin tức Thư Giới biến mất đã nhanh chóng truyền khắp đại lục. Chuyện này đúng là quá chấn động, đến mức không ai dám tin đó là sự thật.

Tin tức này làm cho mọi người quá mức rung động, sự chú ý của nhiều người đều đặt trên Thư Giới, không có bất kì ai để ý việc nhỏ nhặt như Cảnh Mạt Song và Hà Thai rời khỏi quảng trường Thiên Mạc cả.

Quảng trường Thiên Mạc ở đại lục Thường Thiên, rất đông tu sĩ đang tụ tập tại đây khi nghe được thông tin trên đều hoảng hồn.

Trình độ tu chân trên đại lục Thường Thiên cao hơn hẳn so với Cực Dạ. Trên đại lục Cực Dạ, tu sĩ Tích Hải gần như là hiếm như lá mùa thu, còn trên quảng trường Thiên Mạc ở đại lục Thường Thiên, cường giả ở cấp độ đó đã có tới ba, bốn mươi người.

Tông chủ Trữ Tiên tông là tu sĩ Hóa Chân, so với những tu sĩ Hóa Chân khác, bề ngoài y thật sự hoa mỹ hơn nhiều. Phong độ phiêu nhiên, anh tuấn bất phàm, dù mới chỉ tới Hóa Chân tầng sáu nhưng y đứng trong số cường giả Hóa Chân vẫn giống như là hạc giữa bầy gà.

Hiện tại, Thành Cơ cũng đang bị hoang mang và kinh ngạc bởi tin tức này như những người khác. Từ khi thấy được Thư Giới, y đã vô số lần mơ thấy Thư Giới trở thành bảo vật của riêng mình.

Sự thật luôn luôn tàn khốc, Thư Giới không những không trở thành bảo vật của y mà lại còn biến mất vô duyên vô cớ. Suy nghĩ đầu tiên của Thành Cơ chính là phải dò hỏi cho bằng được những tu sĩ chính mắt thấy Thư Giới biến mất. Nếu như nó thật sự bị tu sĩ nào trong Thiên Mạc mang đi, dù phải vượt qua vô số tinh không y cũng phải cướp được nó.

- Phụ thân!

Thành Bích Quân đi tới trước mặt Thành Cơ, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thành Cơ lấy lại tinh thần, nhìn thấy nữ nhi của mình bèn vội hỏi:

- Bích Quân, con thật sự trông thấy Thư Giới biến mất sao? Con có nhìn thấy ai luyện hóa Thư Giới không? Không đúng, hẳn là nó chủ động nhận chủ mới chính xác.

Thư Giới không thể bị luyện hóa là quy luật tuyệt đối chính xác từ bao đời nay, trừ khi là nó chủ động nhận chủ.

Thành Bích Quân thận trọng trả lời:

- Con không nhìn thấy tận mắt Thư Giới biến mất, tuy nhiên con đã gặp vài tu sĩ cảm ngộ Thư Giới, bọn họ nói nó phát ra muôn vàn đạo vạn vô cùng rõ ràng, tất cả tu sĩ ngồi xung quanh đó ít nhiều đều có cảm ngộ. Khi Thư Giới biến mất, những tu sĩ đang cảm ngộ đó đều chưa tỉnh lại, khi bọn họ mở mắt ra thì nó đã biến mất không dấu vết rồi. Chẳng biết nó chủ động nhận chủ hay là có ai lấy đi nữa.

Thành Cơ chau mày, ngay cả việc Thư Giới biến mất như thế nào còn không biết thì y làm cách nào tìm kiếm đây?

- Phụ thân, còn một việc này…

Thành Bích Quân thấy phụ thân nàng không để ý đến thu hoạch của mình trong Thiên Mạc, đành phải chủ động lên tiếng.

Thành Cơ khoát tay:

- Chuyện khác chúng ta nói sau nhé.

Hiện giờ đầu óc y chỉ quan tâm đến việc đi thăm dò những tu sĩ trông thấy Thư Giới biến mất, ngay cả việc nữ nhi bước vào cảnh giới Nguyên Hồn mà y cũng chẳng mảy may quan tâm.

- Không phải, phụ thân, con tìm được manh mối ca ca mất tích rồi.

Thành Bích Quân vội vàng nói.

- Cái gì?

Thành Cơ vốn đang hơi bực bội vì bị làm phiền lập tức giật mình hỏi lại:

- Con nói gì? Con đã tìm được nơi ca ca con mất tích sao?

- Không phải là nơi ca ca mất tích, mà là con phát hiện tiểu thế giới mà ca ca mang theo khi mất tích. Đó là bảo vật Thành gia nên con cảm ứng được thần niệm ấn ký, sau đó con đã tìm được gã tu sĩ cầm tiểu thế giới…

- Người đó ở đâu? Có lấy được đồ vật về chưa? À, đúng rồi, con đã bước vào cảnh giới Nguyên Hồn nhỉ, tốt lắm, tốt lắm.

Thành Cơ vội vàng đưa tay đánh ra một đạo cấm chế cách âm. Đứa con trai duy nhất đã mất tích từ lâu nay lại có manh mối, chuyện Thư Giới kiểu gì cũng phải tạm gác qua một bên.

Thành Bích Quân biết địa vị của ca ca đã mất tích trong lòng phụ thân cao hơn nàng nhiều. Tuy nhiên Thành Bích Quân không hề ganh tị, dù nàng chưa từng gặp qua ca ca nhưng sâu trong nội tâm, nàng rất khát vọng ca ca bình an vô sự. Thế nhưng nàng cũng biết thừa khả năng này gần như bằng không.

- Phụ thân, lúc ấy con dựa theo thần niệm ấn ký trong tiểu thế giới tìm được tu sĩ đó, nhưng con không phải là đối thủ của hắn…

Thành Cơ không chờ Thành Bích Quân nói xong đã ngắt lời, sắc mặt lạnh lẽo:

- Con không phải là đối thủ của hắn? Lúc đó con chưa bước vào cảnh giới Nguyên Hồn sao?

Thành Bích Quân lắc đầu:

- Lúc đó con đã thăng cấp rồi nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn, mà lúc con đấu với hắn còn trông thấy một đóa hỏa diễm màu xanh da trời nữa đấy.

- Hỏa diễm ư?

Thành Cơ hít một hơi dài, hận không thể lập tức tiến vào Thiên Mạc đoạt về đóa hỏa diễm kia.

Thành Bích Quân gật đầu:

- Đúng vậy, bởi vì đánh không lại nên con không thể lấy được đóa hỏa diễm đó, con đoán nó đã bị hắn lấy đi rồi.

Thành Bích Quân không phải hoàn toàn vu oan cho Địch Cửu. Bởi vì nàng tận mắt trông thấy Địch Cửu thu thập công pháp luyện thể bên ngoài Thiên Đao Tông, hành động đó khác nào bảo hắn đang chuẩn bị để thu thập hỏa diễm đâu.

Một khi Địch Cửu lấy được công pháp luyện thể, hỏa diễm rất có thể đã bị hắn lấy đi.

Thật ra trước khi Thiên Mạc đóng lại, Thành Bích Quân và Tông Mẫn từng quay lại chỗ đó kiểm tra, phát hiện đóa hỏa diễm nọ chẳng còn tăm hơi đâu, hiển nhiên là đã bị người ta lấy mất. Nàng cho rằng ngoại trừ Địch Cửu ra thì không còn ai đủ khả năng thu hoạch được cả.

- Con nói mình đã bước vào cảnh giới Nguyên Hồn mà vẫn không phải đối thủ của kẻ đó ấy à?

Thành Cơ thoát khỏi cơn mơ mộng bảo vật, hiện tại tài nguyên trong thiên địa thiếu thốn, tu sĩ trong trăm tuổi bước vào Nguyên Hồn cảnh đều là thiên tài trong thiên tài.

Y biết rõ nữ nhi mình tu luyện công pháp đỉnh cấp, thực lực hơn xa so với tu sĩ cùng cấp. Như vậy mà còn không đánh lại tên đã lấy tiểu thế giới của Thành gia thì có thể thấy được tu sĩ kia về tư chất hay lai lịch đều không tầm thường chút nào.

Thành Bích Quân đáp:

- Đúng vậy, lúc đó còn không phải mình con đối phó hắn đâu, cả Tông Mẫn sư huynh cũng có ở đó, hai người chúng con hợp lực mà vẫn rơi xuống thế hạ phong. May mà người kia không trảm tận sát tuyệt, chỉ lấy mỗi người năm mươi vạn linh thạch rồi thả tụi con đi.

Thành Cơ hừ một tiếng:

- Hừ, đã cướp đồ còn đánh người Trữ Tiên Tông ta, để ta xem ngươi có mấy cái đầu. Bích Quân, người kia tên gọi là gì, xuất thân từ đâu?

Có lợi hại cách mấy thì vẫn chỉ mới tu vi Nguyên Hồn mà thôi. Y nhất định phải trả thù cho con gái mình mới được.

- Hắn tên Địch Cửu, theo sự quan sát của con, hẳn là đến từ đại lục Cực Dạ đấy ạ. Trên người hắn có thần niệm ấn ký của Thành gia chúng ta, con chỉ lo là sau khi lấy được hỏa diễm thì hắn đã xóa ấn ký đi rồi.

Thành Bích Quân lo lắng trả lời.

Thành Cơ bật cười lớn:

- Ha ha, đại lục Cực Dạ ư? Cho dù tập trung toàn bộ tu sĩ trên cái đại lục ấy lại cũng chỉ cần một chưởng của ta là giải quyết xong. Ấn ký của Thành gia chúng ta dễ xóa như vậy sao? Đừng có mơ.

Thành Cơ quyết định, chuyện điều tra Thư Giới cứ tạm thời giao cho trưởng lão Trữ Tiên Tông đi xử lý, y trước tiên phải đi một chuyến tới đại lục Cực Dạ, bắt tên sâu kiến gọi là Địch Cửu kia rồi đốt hắn thành tro bụi mới được.

Thiên Phong Hoa đưa linh thạch cho Địch Cửu xong liền quay lại tiếp tục luyện chế trận kỳ. Ông ta vẫn đang gấp rút chế tạo vật phẩm nhằm chữa trị cho đại lục Xá Dạ.

Địch Cửu thấy vậy cũng dần bình tĩnh lại, chờ Thiên Phong Hoa chữa trị đại lục Xá Dạ xong là hắn có thể rời khỏi nơi này.

Địch Cửu tìm một chỗ ngồi xuống, tuy hắn vừa mới có được mấy viên linh thạch vô cùng cao cấp, rất tốt cho việc tu luyện, nhưng bây giờ không phải lúc để bế quan, chuyện hắn cần làm trước mắt là xóa bỏ thần niệm ấn ký trên người mình cái đã.

- A, là đạo hỏa đấy à?

Địch Cửu vừa sử dụng Quang Minh Tinh Không là Thiên Phong Hoa cảm giác được ngay, ông ta dừng việc luyện chế trận kỳ, ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy, vãn bối trong lúc vô tình có được phương pháp ngưng luyện Đạo Hỏa, sau đó cơ duyên trùng hợp nên đã ngưng kết thành công đấy ạ.

- Ngươi rất giỏi. Đạo Hỏa từ xưa đến này đều là bảo vật đỉnh phong. Đáng tiếc là Đạo Hỏa của ngươi có đẳng cấp quá thấp, không thể xóa được thần niệm ấn ký phụ cốt đâu. Muốn thiêu hủy ấn ký phụ cốt thì Đạo Hỏa ít nhất phải từ cấp bốn trở lên, của ngươi chỉ mới đạt cấp ba, vẫn còn kém một cấp.

Thiên Phong Hoa gật gù tán thưởng.

- A...

Địch Cửu trợn tròn mắt, hắn vất vả lắm mới ngưng kết được Đạo Hỏa, thế mà vị tiền bối trước mặt lại nói cho hắn biết đẳng cấp của nó quá thấp, thiệt là quá đả kích mà.

Nhưng bây giờ hắn đã bị vây ở dưới Thiên Khư, làm thế nào để thăng cấp Đạo Hỏa đây?

Địch Cửu tiếc nuối đứng lên, nếu lúc trước hắn lấy được đóa hỏa diễm màu xanh đó thì nói không chừng Đạo Hỏa đã thăng lên cấp bốn rồi.