Địch Cửu vốn đã có thể luyện chế thượng phẩm pháp khí, hiện giờ lại có được hỏa diễm và vật liệu cao cấp hơn, hắn tin chắc lần luyện chế này sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Địch Cửu tế Quang Minh Tinh Không ra, Thiên Đao Tinh Kim rơi vào Quang Minh Tinh Không lập tức bắt đầu hòa tan.
Thiên Đao Tinh Kim không hổ là chí bảo luyện chế đao khí, Địch Cửu có thể dễ dàng cảm nhận được một chút khí tức đao ý lưu động lúc nó hòa tan.
Qua nửa ngày, khi một thanh đao khí mơ hồ xuất hiện ở trong Quang Minh Tinh Không, Địch Cửu bèn nhanh chóng ném Tử Sa Sa vào trong lửa.
Tử Sa Sa vừa chạm vào Quang Minh Tinh Không liền tán loạn, sau đó hóa thành ức vạn tinh điểm dung nhập vào bên trong Thiên Đao Tinh Kim, trong một khoảnh khắc, Địch Cửu tưởng như một mảnh tinh không mênh mông xuất hiện trước mắt mình. Thế nhưng tinh không mênh mông này chớp mắt đã tiêu tán, không còn một chút dấu vết nào.
Thần niệm Địch Cửu khống chế phôi thai đao khí quay cuồng trong hỏa diễm, theo sự chuyển động của thần niệm, đao phôi cũng liên tục thay đổi hình dạng.
Thời điểm ban đầu, Địch Cửu chỉ nhận thấy đao ý trong đao phôi biến hóa. Loại đao ý này đến từ Thiên Đao Tinh Kim, đao ý rất tinh khiết nhưng lại thiếu đi linh tính và sát khí.
Mặc dù thiếu khuyết linh tính nhưng với sự ngưng tụ của đao ý, đao ý trong đao phôi dần dần chuyển hóa thành đao thế, đao thế phát ra sát khí nhàn nhạt càng ngày càng cường đại, tựa như muốn xông ra khỏi Quang Minh Tinh Không vậy.
Địch Cửu chưa bao giờ thấy qua tình huống như vậy, thần niệm của hắn nhanh chóng áp chế đao thế. Rất nhanh Địch Cửu liền đắm chìm vào bên trong loại đao ý và đao thế này, những đao ý mà lúc trước hắn cảm ngộ được lúc này cũng dung hợp vào bên trong đao thế.
Toàn Phong Đao, Phong Tiêu Đao, Liệt Văn Đao, Thiên Mạc Đao...
Cứ một đao lại một đao vận chuyển theo ý chí Địch Cửu tung hoành bên trong Quang Minh Tinh Không màu đen, đao phôi trong hỏa diễm cũng dần xuất hiện linh tính.
Thiên Phong Hoa lần thứ ba đình chỉ việc luyện chế trận kỳ, ông ta kinh ngạc nhìn đao phôi trong Quang Minh Tinh Không của Địch Cửu, sau đó âm thầm thở dài, khó trách tiểu tử này có thể hoàn hảo không tổn hại xuất hiện ở dưới đáy Thiên Khư, mới Nguyên Hồn cảnh đã có thể cảm ngộ được đến vòng ngoài của quy tắc, chuyện này quả thật không thể nào tưởng tượng được. Lấy tu vi hiện tại của ông, nói không chừng đến cả da lông ông còn chưa chạm được đến ấy chứ.
Đao phôi trong hỏa diễm không biết biến hóa bao lâu, cho đến khi đao thế ổn định lại, Địch Cửu mới bừng tỉnh mở mắt ra.
Lúc này đao phôi đã thành hình, trong lòng Địch Cửu quýnh lên, hắn vẫn chưa đánh cấm chế vào, một kiện đao khí nếu như chưa đặt cấm chế mà đã thành hình thì đao khí đó căn bản chỉ là phế phẩm mà thôi.
Vô luận là Thiên Đao Tinh Kim hay là Tử Sa Sa đều là đồ vật cực kỳ trân quý, một khi bị hủy, hắn muốn tìm lại cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Thế nhưng, Địch Cửu ngạc nhiên phát hiện ấy vậy mà nó không cần hắn đặt cấm chế, từng đạo đao ý huyền ảo kia đã làm thay công dụng của cấm chế bình thường rồi. Điều này cũng đồng nghĩa với việc thanh đao khí đó chỉ hắn mới có thể sử dụng.
- Oanh!
Một thanh trường đao màu xanh nhạt xuất hiện lơ lửng trước mặt Địch Cửu.
Đao đã thành hình, chuôi đao dài bốn thước năm tấc, có màu xanh nhạt, mấy đạo đao văn ở giữa loáng thoáng ẩn hiện. Sống đao rộng, hộ thủ ngăn cách rõ ràng.
Nếu như không có màu xanh nhàn nhạt kia, trông nó không khác gì thanh đao bình thường trong lò rèn cả. Bởi vì đao ý thay thế cấm chế cho nên ngoại trừ Địch Cửu, người khác nhìn vào chỉ thấy đây là một thanh đao bình thường mà thôi.
Địch Cửu vô cùng yêu thích tầng quang mang xanh nhạt bên ngoài thanh đao, nó giống như một tấm lụa mỏng bao bọc lấy đao ý bên trong vậy.
- Đao tốt!
Thiên Phong Hoa thật tâm khen ngợi.
- Nó đã dung nhập đao ý của ngươi, lại dùng Đạo Hỏa của ngươi luyện chế thành, sau này ngươi không cần đặt nó vào túi trữ vật, chỉ cần vác ở trên lưng thì nó có thể tự động thu nạp thiên địa khí để tấn cấp đấy.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Địch Cửu mừng rỡ đáp.
Có thanh đao này, Địch Cửu hận không thể lập tức tìm một cường giả Hư Thần cảnh đánh một trận. Lấy thực lực của hắn hiện tại nếu như tìm đến tu sĩ Nguyên Hồn, vậy chẳng khác nào không có đất dụng võ rồi.
Nghĩ đến những cây đao khác trên Địa Cầu đều có một ít chùm dây tua đỏ gắn ở chuôi, Địch Cửu bèn luyện chế ra một chùm tua rua nhỏ nhỏ cho mình.
Nhìn thấy vậy, Thiên Phong Hoa ngây ngẩn cả người, ông ta nhịn không được liền bật cười lớn.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên ông cười vui vẻ đến thế. Người trẻ tuổi tên Địch Cửu này quả thật có ý tứ, vậy mà còn làm cái loại chuyện nhàm chán ngây thơ đó. Nói ra chắc không ai tin, đường đường cường giả Nguyên Hồn cảnh tầng bốn lại đi làm cái chuyện trẻ con này.
Địch Cửu không thèm để ý, hắn thích thanh đao của mình cực kỳ, mà người Hoa đều chuộng màu đỏ, bởi vì nó mang ý nghĩa cát tường.
- Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Thiên Phong Hoa ráng nín cười.
Địch Cửu kinh ngạc nhìn đống trận kỳ trước mặt Thiên Phong Hoa, hắn không thể tin được hỏi:
- Tiền bối, người không phải nói phải mất một hai tháng mới có thể luyện chế ra những trận kỳ này sao?
Thiên Phong Hoa gật đầu:
- Không sai, lúc này đã qua hơn một tháng rồi.
- Vãn bối luyện chế trường đao lâu đến vậy ư?
Địch Cửu khiếp sợ hỏi.
- Chính xác là một tháng mười ba ngày.
Địch Cửu líu lưỡi, hắn không nghĩ tới chính mình đắm chìm trong quá trình luyện chế trường đao bất tri bất giác đã qua nhiều ngày như thế.
Địch Cửu đặt trường đao ở sau lưng, hắn đứng lên thi lễ với Thiên Phong Hoa rồi kính cẩn bảo:
- Tiền bối, trước khi đi, vãn bối còn muốn cầu tiền bối trợ giúp một việc.
Thiên Phong Hoa bình tĩnh bảo:
- Ngươi nói đi, ta cũng đã kẻ bước một chân vào quan tài rồi. Chỉ cần có thể giúp, ta tất nhiên sẽ giúp. Ta cũng muốn nhờ ngươi hỗ trợ một phen. Nếu lần này ta vẫn không thể chữa trị cho Xá Dạ Tinh, vậy nếu như tương lai ngươi có khả năng, xin hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện này nhé.
- Tiền bối, vãn bối cũng là tu sĩ Xá Dạ Tinh. Nếu như có một ngày vãn bối đủ năng lực, vậy vãn bối nhất định sẽ trợ giúp Xá Dạ Tinh hàn gắn lại.
- Tốt, tốt.
Thiên Phong Hoa gật gù đầy hài lòng.
Địch Cửu lên tiếng:
- Kỳ thật vãn bối đến từ tinh cầu khác, chỉ là quy tắc Cực Dạ đại lục không được đầy đủ, nếu như muốn ở nơi này tu luyện đến cảnh giới Hóa Chân rồi xé rách giới vực vậy khó càng thêm khó. Vãn bối hi vọng có thế trở về tinh cầu của mình hoàn thành một chút sự tình, kính mong tiền bối giúp vãn bối một phần sức lực.
- Mặc dù ta vẫn còn một tấm Phá Giới Phù, nhưng phù này ngươi lại không dùng được. Có lẽ bây giờ chỉ có thể sử dụng Liệt Giới Phù, Liệt Giới Phù ta cũng có một tấm, nhưng lấy tu vi hiện tại của ngươi, lúc sử dụng nó cũng chưa chắc có thể đến được nơi muốn đến đâu.
- Tiền bối có biện pháp ư?
Địch Cửu kích động hỏi. Chỉ cần có Liệt Giới Phù, ít nhất hắn sẽ có cơ hội đi được đến Hằng Vực Tinh.
Thiên Phong Hoa do dự một hồi mới lên tiếng:
- Trừ phi thần niệm của ngươi cô đọng đến cực độ, lúc ngươi thi triển Liệt Giới Phù, ngươi có thể dùng thần niệm xác định khí tức vị diện ngươi đã từng đi qua, sau đó tiến vào vị diện kia. Nhưng dựa vào thực lực của ngươi lúc này thì xác suất thành công vô cùng thấp.
Địch Cửu lập tức nói:
- Vãn bối tu luyện qua Đoán Thần Thuật, thần niệm cũng tương đối cô đọng rồi đấy ạ.
- Ngươi từng tu luyện qua Đoán Thần Thuật ư?
Thiên Phong Hoa kinh ngạc.
Địch Cửu lấy một cái ngọc giản cũ kỹ đưa cho Thiên Phong Hoa xem:
- Tiền bối, đây chính là ngọc giản công pháp Đoán Thần Thuật vãn bối lấy được.
Thiên Phong Hoa tiếp nhận ngọc giản Địch Cửu đưa, thần niệm quét vào, thời gian trôi qua chừng một nén hương, ông mới đưa lại nó cho hắn:
- Cơ duyên của ngươi quả thật rất tốt. Đa tạ ngươi đã đưa ta ngọc giản, ta cũng có thu hoạch không nhỏ từ nó đấy.
- Nếu tiền bối thích vậy cứ giữ lấy là được mà.
Địch Cửu hào phóng tặng lại vật phẩm cho người nọ.
Thiên Phong Hoa khẽ mỉm cười:
- Cũng không cần, nội dung bên trong ta đã nhớ, nếu như tương lai ta không chết, vậy đều nhờ vào chiếc ngọc giản này. Chỗ ta còn một chiếc nhẫn, vật ngươi cần đều ở bên trong, còn có hai cái trận bàn và một chút trận kỳ do ta luyện chế, tặng cho ngươi vậy.
Địch Cửu vội vàng tạ ơn rồi tiếp nhận chiếc nhẫn. Thần niệm vừa thẩm thấu vào, hắn liền nhìn thấy bên trong có vô số vật liệu, còn có hai cái trận bàn và một đống trận kỳ, ngoài ra còn có một tấm Liệt Giới Phù lơ lửng trong đó nữa.
Những vật này Địch Cửu sẽ không từ chối, đây là lần chữa trị Xá Dạ Tinh cuối cùng, nếu như vẫn không thành công, vậy sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
Ở bên kia, Thiên Phong Hoa do dự một chút rồi nhỏ giọng dặn dò:
- Tương lai nếu như ngươi có năng lực tiến vào tinh không, gặp Hạ Vi Vi, giúp ta... giúp ta...
Địch Cửu minh bạch ý tứ của Thiên Phong Hoa, hắn bèn chủ động nhận việc:
- Tiền bối, nếu vãn bối gặp được bà ấy thì nhất định sẽ hỏi rõ ràng sự tình cho tiền bối.
Thiên Phong Hoa thở dài:
- Ài, thôi quên đi. Ngươi cứ tùy tiện hỏi một chút là được, Xá Dạ Tinh cũng là quê hương của nàng, cho dù muốn rời khỏi thì nói một câu là được, tại sao lại bổ nó ra, chuyện này...
Địch Cửu cũng không biết nói thêm cái gì, hắn vô cùng chán ghét loại nữ nhân như Hạ Vi Vi. Thiên Phong Hoa trọng tình nghĩa như vậy, với lại Địch Cửu hắn nhận được không ít chỗ tốt từ ông, cho dù Thiên Phong Hoa không nói, hắn cũng sẽ giúp ông làm cho ra lẽ chuyện này.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Thiên Phong Hoa mới lên tiếng:
- Sau khi ngươi rời đi, không biết ta lại phải cô đơn ở đây thêm bao nhiêu năm, ài, có lẽ được mai táng ở dưới Xá Dạ Thiên Khư cũng là một loại kết cục tốt rồi.
Địch Cửu không đáp, hắn âm thầm quyết tâm tương lai một khi có năng lực, hắn nhất định sẽ dẫn Thiên Phong Hoa rời khỏi nơi đây. Lấy thực lực của hắn bây giờ thì hứa hẹn mấy lời này đều vô nghĩa cả.
Thiên Phong Hoa ngẩng đầu lên, chủ động đổi chủ đề:
- Nếu như pháp bảo của ngươi là đao, vậy ngươi thi triển một hai đao để ta nhìn xem.
Địch Cửu thấy Thiên Phong Đao muốn chỉ điểm cho mình liền nhanh chóng ôm quyền, giơ tay lên, thanh đao đã xuất hiện ở trong tay hắn.
- Đao tốt!
Thiên Phong Hoa lần nữa tán thưởng.
- Đã là bảo vật hẳn sẽ nổi danh, thanh đao này do ngươi luyện chế, nhìn ngươi yêu thích như vậy thì đã tính xem đặt tên cho nó là gì chưa?
Địch Cửu cười tủm tỉm bảo:
- Thanh đao này dùng Tử Sa Sa và Thiên Đao Tinh Kim luyện chế bên dưới Xá Dạ Thiên Khư, vậy chi bằng gọi là Thiên Sa đi.
Thanh đao của hắn có một chút ý cảnh văn thơ "Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa", điểm khác biệt là đao ý được bao bọc trong luồng quang mang màu xanh nhạt. Nếu như không phải cái tên Thanh Mông nghe chẳng có chút bá khí nào thì Địch Cửu đã sớm gọi nó là Thanh Mông rồi.