. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn, Địch Cửu liền từ trong sự kích động bình tĩnh trở lại. Đây nhất định không phải một vũ trụ tinh không mới, nếu như là mới vũ trụ chỗ tinh không, vậy hắn vừa thấy liền sẽ cảm ứng được khí tức của vũ trụ mới, nhưng hắn tham gia xây dựng vũ trụ.
Trên thực tế là hắn đến như vậy thời gian dài, đều không hề cảm ứng được bất kỳ điều gì, nói rõ nơi đây không phải là vũ trụ tinh không mới.
Tuy nhiên hắn vốn cũng không kỳ vọng gì, trong lòng Địch Cửu vẫn cảm thấy rất thất vọng, hắn tiện tay tế Khai Thiên bút ra, Khai Thiên bút hóa thành một chiếc phi thuyền trong hư không. Tại nguyên chỗ làm một cái ấn ký về sau, Khai Thiên bút mang theo Địch Cửu nhanh chóng tiến vào trong tinh không.
Chẳng qua là phi hành trong tinh không hết nửa ngày thì Địch Cửu liền cảm nhận được có chỗ không đúng. Tuy một phương tinh không này có sinh mệnh tồn tại tánh nhưng lại có điểm cực kỳ quái dị.
Chính là ngây ngốc trong phương trong tinh không này một thời gian ngắn thì có thể rõ ràng cảm nhận được cái một phương tinh không này không có phương hướng sinh tồn.
Ý là ngươi chỉ có thể men theo tinh không tiến lên, thoáng lệch một điểm sẽ cảm nhận được áp lực từ đại đạo. Loại này áp lực do quy tắc vũ trụ bên ngoài mang đến, dù ngươi chỉ tiến hành chu thiên đại đạo của bản thân thì chỉ cần ngươi ở bên dưới quy tắc vũ trụ thì có thể cảm thấy được đại đạo không thoải mái, thời gian dài lâu mà nói tu vi tất nhiên sẽ lui bước. Nếu loại áp lực này mà kéo dài nữa thì thậm chí nghiền ép khiến đại đạo tan vỡ.
Địch Cửu không rõ đây là có chuyện gì, trong tinh không mênh mông đều có thể phát sinh, hiện tại hắn cũng không có tâm tình đi thăm dò nguyên nhân. Huống hồ trong tinh không mênh mông có vô số tình huống quái dị, hắn cũng thể dò xét nhiều như vậy.
Nếu như trong tinh không chỉ có một phương vị chính xác thì dọc theo phương vị này tiến lên là tốt rồi. Thật sự không đường nào có thể đi, hắn còn có đường lui, ít nhất hắn còn có thể lui về trung đẳng vũ trụ trước đó.
Đảo mắt đã nửa năm trôi qua, Địch Cửu có thể cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh trong một phương trong tinh không này nhưng phi hành suốt nửa năm lại chưa bao giờ nhìn thấy một kẻ nào, cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua một tinh cầu có sinh mệnh. Thậm chí mấy đồng bạn lúc trước tới đây chung lượt cũng không có một tên nào.
Cũng may Địch Cửu đã sớm dự liệu được loại tình huống này, bằng không mà nói, hắn cũng sẽ không dùng Khai Thiên bút thay đi bộ. Cho nên Địch Cửu cũng không sốt ruột, hắn tin tưởng chỉ cần còn ở lại chỗ này một phương trong tinh không, chắc chắn sẽ trông thấy tánh mạng tồn tại.
Hôm nay, Địch Cửu đang ngồi ở Khai Thiên bút vừa cảm thụ quy tắc lạ lẫm trong tinh không vừa cô đọng đạo thụ của mình thì có một bóng dáng lướt qua Khai Thiên bút.
Đây là một người quen, Địch Cửu vừa nghĩ đến nơi đây thì bóng dáng vừa lướt qua lộn ngược lại, đánh một vòng tiến tới gần Địch Cửu.
Địch Cửu dứt khoát ngừng Khai Thiên bút, hắn đã trông thấy người đến là ai, chính là Vu Địch Nhất lúc trước cùng hắn một chỗ tiến vào Sinh Tử Môn.
Vu Địch Nhất vốn ăn mặc lộn xộn, hiện tại không thể nói là lộn xộn nữa, tóc một mảnh cháy đen, còn có một chút quy tắc hỏa đạo vờn quanh, tựa hồ vẫn như cũ đang thiêu đốt lấy tóc của hắn. Trên người tức thì bị đốt đen đốt trắng, cực kỳ thê thảm, vờn quanh hỏa đạo quy tắc đồng dạng không tiêu tán. Những quy tắc hỏa đạo đang tàn sát thân thể Vu Địch Nhất, rõ ràng chính là thần thông của kẻ khác lưu lại.
"Thật sự là Địch huynh, ngươi không có việc gì . . . . . . . . . . . .Thật sự là quá tốt. . . . . . . . . . . . . . . . ." Vu Địch Nhất trông thấy Địch Cửu liền dừng lại, kinh hỉ hô to, không chút do dự xông về phía phi thuyền Khai Thiên bút.
Địch Cửu mở cấm chế ra, Vu Địch Nhất rơi vào trên boong phi thuyền Khai Thiên bút.
Vừa rơi xuống trên boong thuyền thì Vu Địch Nhất liền kích động không thôi khom người kêu lên, "Địch huynh cứu mạng. "
Ánh mắt Địch Cửu vẫn rơi vào trên quy tắc hỏa đạo vẫn đang tàn sát bừa bãi trên tóc Vu Địch Nhất, mỉm cười đưa tay phóng ra vài đạo quy tắc rơi vào trên thân Vu Địch Nhất. Sau một khắc, quy tắc hỏa đạo thiêu đốt trên đầu Vu Địch Nhất liền biến mất không thấy gì nữa, cơ thể cũng không còn quy tắc hỏa đạo phá hư, biến mất không còn thấy gì nữa.
Tiêu diệt tai họa ngầm trên người Vu Địch Nhất, Địch Cửu mới lên tiếng, "Vu đạo hữu, coi như ta không ra tay thì quy tắc hỏa đạo trên người của ngươi đối với ngươi cũng tổn thương không có bao nhiêu? "
Vu Địch Nhất nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn, lúc này mới dài thở một cái nói ra, "Địch huynh, không phải gặp ngươi mà nói, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . "
"Không có ai đuổi theo sao . . . . . . . ? " Địch Cửu nghi hoặc nói.
Cảm nhận được Vu Địch Nhất còn hoảng hốt, Địch Cửu đưa tay ra cầm hai cái ụ đá cùng một cái hòn đá, lại lấy hai cái chén rượu ra rót cho Vu Địch Nhất một chén rượu rồi mới lên tiếng, "Có sự tình gì Vu đạo hữu ngồi xuống nói đi, ta tin tưởng rằng không có kẻ nào có thể đánh tới thuyền của ta. "
Dù gì thì Vu Địch Nhất cũng là một cường giả bước thứ năm hậu kỳ viên mãn, coi như gặp nguy hiểm gì cũng không tới mức sợ hãi như thế này.
Vu Địch Nhất uống một ngụm rượu xong, lúc này mới an tâm hơn, "Cám ơn Địch huynh, chúng ta bị gạt. "
Địch Cửu lông mày nhướng lên, "Có ý tứ gì? Chẳng lẽ nơi đây không phải chỗ bước vào tầng thứ cao hơn? "
Vu Địch Nhất lắc đầu, "Không phải, nơi đây hoàn toàn chính xác có thể bước vào rất cao cảnh giới, thế nhưng chúng ta tới bên trong này chỉ có thể muốn chết mà thôi. "
Nói xong thở dài một tiếng không đợi Địch Cửu hỏi lại cứ tiếp tục nói ra, "Con đường này kêu đại đạo chi lộ, nghe đồn tu sĩ đi đến phần cuối của đại đạo chi lộ trên cơ bản đều có thể bước vào Thần cảnh chín tầng, cũng chính là bước thứ chín . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Thật sự có bước thứ chín? Địch Cửu khẽ nhíu mày, dựa theo hắn sáp nhập vào sinh tử đại đạo, cành thứ tư trên cô đọng đạo thứ tư cành sau đã biết rõ, đều muốn bước vào bước thứ chín là chuyện không lớn lao gì.
Nếu như hắn không thèm để ý đạo cơ, không thèm để ý cô đọng đại đạo chi nhánh khác, hẳn là có thể bước vào bước thứ bảy.
Nhưng tuyệt đối không khả năng bước vào bước thứ tám, càng không khả năng mưu đồ đoạt quyền bước thứ chín.
Nếu như cô đọng chín đạo đại đạo chi nhánh dùng thứ này bước vào đỉnh phong, chỉ tồn tại trên lý luận có khả năng mà thôi. Lấy hắn mà nói nếu như hắn không cùng Diệp Mặc, Ninh Thành quen biết, đã lấy được vạn vật chi đạo cùng quy nhất đại đạo, chỉ bằng vào quy tắc của hắn tuyệt đối sẽ bị sinh tử đại đạo nghiền ép, giờ phút này hắn đã hóa thành chất dinh dưỡng cho đại đạo của người khác, về phần bản thân đã sớm không biết biến mất ở một cái góc nhỏ nào đi.
Về phần mấy người Bái Tuyển Tiêu, Tán Ô thì căn bản không phải thông qua cô đọng đạo thụ mà thông qua tuế nguyệt cùng cảm ngộ đối với đại đạo của bản thân, không ngừng mượn tài nguyên cùng mới quy tắc tấn cấp, tối đa cũng chỉ có thể kẹt tại bước thứ sáu.
Hơn nữa bọn họ là bước thứ sáu hay tàn đạo, tàn đạo tu luyện tới bước cuối cùng chẳng những thần thông buồn nôn mà chính bản thân hắn cũng sẽ tản ra khí tức buồn nôn.
Về phần đám người Bái Tuyển Tiêu muốn xuyên qua Thiên Thủ Môn, sau đó tìm kiếm cách tiến giai lên tầng cao hơn, đó chính là nằm mơ mà thôi.
Dù có tài nguyên càng mạnh hơn nữa, bọn hắn cũng không cách nào bước vào bước thứ bảy. Bởi vì căn cơ đại đạo của bọn họ không được bước thứ bảy.
"Đại đạo chi lộ? " Địch Cửu có chút không hiểu nhiều lắm.
Vu Địch Nhất uống một ngụm rượu sau đó triệt để tỉnh táo lại, hắn hơi dừng thoáng một phát mới tiếp tục nói, "Địch huynh tiến vào tinh không này có lẽ có thể cảm giác được trong tinh không chỉ có một phương hướng có thể hành tẩu. Nếu như đi phương hướng khác lập tức sẽ cảm giác được áp lực đại đạo của bản thân, cuối cùng thậm chí tan vỡ cũng không phải không có khả năng. "
"Không sai, đúng là như vậy. " Địch Cửu gật gật đầu, tuy nhiên hắn không tin tưởng lắm loại áp lực này sẽ để cho hắn tan vỡ, nhưng hắn cũng không có thử thoáng một phát cho nên không có cách nào phản bác.
Vu Địch Nhất nói ra, "Đại đạo chi lộ là con đường mỗi một người đều ở, mỗi người không chỉ là tu luyện giả chúng ta, cũng bao gồm tất cả người phàm tục.
Nhưng bất kể là chúng ta hay là tu luyện giả, hoặc là người phàm tục, chỉ là con đường mà thôi. "
Ánh mắt Địch Cửu sáng lên, hình như bắt được cái gì.
Vu Địch Nhất tiếp tục nói, "Đại đạo chi lộ đúng là không phải lộ, mà chỉ đạo. Cho nên đại đạo chi lộ chúng ta đi lên không có lộ, chúng ta đi chính là đạo.
Chúng ta chỗ vũ trụ chẳng qua là vô cùng mênh mông bên trong một cái trung đẳng vũ trụ mà thôi, ngoại trừ vũ trụ chúng ta, còn có vô số vũ trụ trung đẳng và vũ trụ cấp thấp.
Những tu sĩ địa phương kia đều giống như chúng ta, đang tu luyện không cách nào tiến thêm một bước nữa, đều lựa chọn tới nơi này tìm kiếm cảnh giới cao hơn . . . . . . . ."
Địch Cửu cười cười, đi theo nói ra, "Chúng ta tu luyện lúc đầu hoặc là sinh hoạt của người phàm tục, chỉ là con đường bên trong nhất định phải đi mà thôi. Khi chúng ta đem đường đi đến phần cuối sau, nhất định phải phải đi bên trên con đường. Mà này đại đạo chi lộ chính là chúng ta co đường mà chúng ta muốn theo đuổi đại đạo. Cũng có thể lý giải là phần cuối, đáng tiếc dễ hiểu đạo lý một mực ở bên người chúng ta thậm chí là bên miệng, chúng ta chẳng qua chỉ đến cảnh giới này mới hiểu được ý của hai chữ này mà thôi. "
Địch Cửu nói xong câu đó, trong nội tâm sáng tỏ thông suốt, hắn đạo thụ đạo vận càng là bởi vì hắn hiểu ra càng ngày càng rõ ràng, đạo cành cũng lại lên một tầng nữa, giờ khắc này hắn đã là bước thứ tư viên mãn. Lại có ai có thể hiểu ra, đạo lộ cái này bình thường hai chữ tinh túy, không phải lộ mà chỉ đạo đâu?
"Đúng, chính là ý này. " Vu Địch Nhất vỗ bàn đá nói ra.
Sau khi nói xong, lại là thở dài một tiếng, "Đáng tiếc chính là, chúng ta căn bản cũng không có bất cứ cơ hội nào đi đến này đại đạo chi lộ con đường. "
. . . .