Thế giới thứ chín

Chương 1630: Đại đạo thứ tư




. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Địch Cửu thậm chí đều cảm giác được thời điểm chính mình không còn ý thức, sinh cơ đang tiêu tán, đang bị rút ra từng giây từng phút đột nhiên ngừng lại.

Kiến mộc trong thế giới của Địch Cửu gà như đã héo rũ lập tức liền cảm nhận được sinh cơ rót vào thân thể Địch Cửu, không còn bị tróc bong nữa. Kiến Mộc càng không gió mà lay, nguyên khí Đạo Mạch trong vũ trụ bị Kiến Mộc điên cuồng cuốn lấy. Sinh cơ Kiến Mộc đưa đến thân thể của Địch Cửu càng lúc càng tràn đầy, chính là như vậy, Kiến Mộc cũng không còn héo rũ nữa, đồng dạng là thời gian dần trôi qua toả đầy sinh cơ. Điều này thật sự là do nguyên khí từ vũ trụ Đạo Mạch quá mức hùng hậu cùng cường đại, lại để cho Kiến Mộc khôi phục cực nhanh.

Ý thức mơ hồ của Địch Cửu đột ngột bừng tỉnh, hắn cảm nhận được sinh cơ không còn trôi qua, sinh cơ từ Kiến Mộc iên tục không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, trong lòng mừng rỡ/.

Hắn biết rõ ba đại đạo chính mình ba đạo đại đạo đạo vận rốt cục triệt để nghiền ép sinh tử đại đạo đạo vận, giờ phút này đã tại đạo thụ chu thiên vận chuyển phía dưới, không ngừng tróc bong đạo vận của sinh tử đại đại đạo.

Cuộc chiến đại đạo này, hắn thắng rồi.

Thần niệm của Địch Cửu rơi vào Kiến Mộc, trong lòng cảm khái không thôi. Tuy Kiến Mộc này đến từ Ngũ Hành vũ trụ nhưng đối với hắn mà nói không thua gì sinh mạng thứ hai. Cũng may mắn là hắn cắm bên cạnh Kiến Mộc vài cái vũ trụ Đạo Mạch mới có thể để cho Kiến Mộc có thể kiên trì đến bây giờ.

Sinh cơ một khi trở về, Địch Cửu ở đâu còn có thể khách khí. Khí thế đại đạo chu thiên vờn quanh đạo thụ càng lúc càng tràn đầy, ba đạo khí tức bao quanh đạo thụ cũng càng lúc càng tràn đầy. Theo đại đạo chu thiên vận chuyển, sinh tử đại đạo bị tróc bong ra, sau đó dần dần dung nhập vào bên trong chu thiên của đạo thụ, Địch Cửu cũng hoàn toàn rơi vào trạng thái đốn ngộ.

Vô luận là tu sĩ hay là phàm nhân bình thường hoặc là tu sĩ đã vượt qua vĩnh sinh, trong thời khắc sinh tử đều cảm thấy sợ hãi.

Địch Cửu tựa hồ cảm nhận được mình mình đã bắt được một tia cơ hội giữa sinh và tử, lúc trước hắn và Diệp Mặc, Ninh Thành cùng một chỗ xây dựng vũ trụ mới bên trong Hỗn Độn nhưng mà Tử Tiêu lại nói vũ trụ mới của bọn họ thiếu khuyết luân hồi Đạo Tắc.

Luân hồi, từ loại nào góc độ mà nói chính là từ sinh đến tử rồi sau khi chết phục sinh . Nếu như hắn triệt để nắm sinh tử đại đạo trong tay vậy còn cần Tử Tiêu tiền bối hóa thân thành luân hồi thông đạo ư?

Đáp án dĩ nhiên là không cần rồi, bởi vì sinh tử đã bị hắn khống chế, không cần mượn nhờ đại đạo và tính mạng của người khác xây dựng luân hồi?

"Tróc bong cho ta! " Địch Cửu quát to một tiếng, sinh tử đạo vận vờn quanh đạo thụ bỗng nhiên tiêu tán không còn, thay vào đó là bên trên đạo thụ xuất hiện thêm một cái chồi mới.

Đại đạo lưu chuyển quanh thân Địch Cửu càng mượt mà cường đại hơn, chỉ trong thời gian một tháng mà đạo thụ của hắn đã có thêm một khí tức cự hạn của sinh mệnh. Theo khí tức sinh mệnh cực hạn này bừng lên, một cái chồi mới bên trái đạo thụ đã biến thành một nhánh lớn, tuy nhiên đại đạo chi nhanh này cành còn không to lớn bằng ba nhánh còn lại nhưng lại đang nhanh chóng phát triển.

Đại đạo chi nhánh mới phát triển thêm từng chút thì khí tức của Địch Cửu sẽ cường đại hơn một phần. nguyên khí thiên dịa bên trong Sinh Tử Môn đã sớm được Địch Cửu xoắn tới, sinh tử đại đạo đạo vận cũng bị Địch Cửu cuốn lấy hết.

Những thứ này vẫn không cách nào thỏa mãn khí tức đại đạo đang điên cuồng tăng vọt của Địch Cửu, hai cái vũ trụ Đạo Mạch bị Địch Cửu kéo ra ngoài rơi vào bên cạnh Địch Cửu,

Hai cái Đạo Mạch vừa rơi xuống bên cạnh Địch Cửu thì vũ trụ Đạo Mạch liền nhanh chóng tan rã, còn khí tức của Địch Cửu càng trở nên hùng hậu hơn.

Đảo mắt là mấy năm thời gian trôi qua, khí tức đạo vận quanh thân Địch Cửu càng lúc càng mờ nhạt yếu ớt, sau đó dần qua tiêu tán không còn gì.

Địch Cửu cũng mở mắt, giờ phút này đại đạo chi nhánh thứ tư bên trên đạo thụ đã cực kỳ tráng kiện, Sinh Tử đạo vận lưu chuyển bên trên giống như một thế giới hỗn độn mênh mông vô biên.

Địch Cửu có chút nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm nhận được khí tức tu vi của mình đã là bước thứ tư đỉnh phong, thiếu chút nữa là muốn viên mãn.

Địch Cửu không để ý tới chuyện bước thứ tư đỉnh phong mà là để ý sự cảm càng sâu đối với Thần cảnh. Nếu như hắn nguyện ý, chỉ cần bế quan một thời gian ngắn là có thể bước vào bước thứ năm, hơn nữa không gặp bình cảnh.

Nhưng Địch Cửu rất rõ ràng, làm như vậy với hắn mà nói thật sự là không nửa phần chỗ tốt. Trên thực tế hắn bước vào bước thứ tư cũng đã đã đoạt đường tắt, dựa theo hắn đạo thụ trên có ba cái đại đạo chi nhánh, hắn vững chắc nhất tu vi hẳn là bước thứ ba, hắn lại cưỡng ép bước vào bước thứ tư.

Bước vào bước thứ tư, thực lực của hắn tăng vọt, vô luận là thần nguyên hay thần niệm, thậm chí vũ trụ đều tăng lên không chỉ mấy cấp độ mà thôi.

Thế nhưng là hắn lại tiêu hao tiềm lực của đại đạo, nếu như trường kỳ tiếp tục như vậy thì hắn vĩnh viễn cũng không cách nào leo đỉnh phong của đại đạo. Hắn không cường đại ở đại đạo mà là ở thực lực.

Đại đạo phát triển thật ra không hề chỉ có mỗi thực lực phát triển.

Cũng may là hắn bước vào bước thứ tư không lâu, thậm chí đại đạo còn không có vững chắc ở bước thứ tư mà đã tới Sinh Tử Môn, hơn nữa mượn nhờ sinh tử đại đạo mà đạo thụ của hắn lại thêm một đạo cành. Cành thứ tư lớn lên hoàn toàn để cho đại đạo của hắn vững chắc xuống, hơn nữa thực lực so với trước cường hãn gấp mấy lần.

Lúc trước hắn muốn đối phó Bái Tuyển Tiêu, Tán Ô cùng Văn Mạc Khuynh Vũ liên thủ có lẽ còn kém một ít. Hiện tại Địch Cửu tin tưởng dù ba tên này liên thủ hắn cũng có thể nhẹ nhõm chém giết, đây chính là lực lượng.

Tiếc nuối chính là đại đạo của hắn cũng có một chỗ thiếu hụt. Chỗ thiếu hụt chính là hắn đã sớm bước vào bước thứ tư trước khi hoàn thiện đại đạo chi nhánh thứ tư, đã tiêu hao đại đạo tiềm lực.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Địch Cửu rất nhanh chóng gạt tiếc nuối sang một bên, chẳng có gì hoàn mỹ cả, đại đạo cũng tuyệt đối không có khả năng có hoàn mỹ đại đạo, cứ như thế này đã rất tốt.

Sinh Tử Môn còn lưu lại lấy sinh tử đại đạo đạo vận, bất quá những thứ này đạo vận đối Địch Cửu không tiếp tục nửa điểm ảnh hưởng. Địch Cửu thở dài một hơi, tăng thêm tốc độ tiến về phía trước.

Mặc dù đang nơi đây làm trễ nãi thời gian mấy năm nhưng Địch Cửu cũng không lo lắng Bái Tuyển Tiêu cùng Tán Ô, coi như mấy tên này có bước vào bước thứ bảy, đối với hắn cũng không có cái gì uy hiếp.

Nếu là hắn nguyện ý, như Tán Ô như vậy bước thứ bảy, hắn chỉ cần điên cuồng bế quan thì cũng có thể đạt tới. Ở ngoài sáng hiểu hắn đại đạo phương hướng, cùng đạo thụ tồn tại ý nghĩa sau, Địch Cửu quyết định không tìm được đại đạo chi nhánh thứ năm thì hắn sẽ không cưỡng ép bước vào bước thứ năm.

. . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . .. . .

Dưới quy tắc độn thuật, Địch Cửu dùng hết thời gian nửa ngày thời gian để chạy ra khỏi Sinh Tử Môn.

Sinh tử đại đạo đạo vận biến mất, Địch Cửu đã biết rõ hắn đã thoát ra khỏi Sinh Tử Môn. Tại Địch Cửu nghĩ đến, khi hắn thoát ra Sinh Tử Môn, Sinh Tử Môn biến mất không thấy nữa.

Lại để cho Địch Cửu kinh dị không thôi chính là hắn quay đầu lại vẫn như cũ trông thấy một trận môn gợn sóng.

Địch Cửu nhanh chóng hiểu là chuyện gì xảy ra, người bình thường thoát khỏi Sinh Tử Môn rồi nhất định không nhìn thấy Sinh Tử Môn, đó là bởi vì sinh tử đại đạo.

Hiện tại sinh tử đại đạo trở thành một đại đạo chi nhánh bên trên đạo thụ của hắn cho nên hắn vẫn như cũ có thể trông thấy Sinh Tử Môn, thậm chí có thể trở về theo đường cũ.

Gia hỏa tiết trí Sinh Tử Môn tuyệt đối thật không ngờ điểm này, tên kia vì cướp lấy đại đạo của người khác để hoàn thiện đạo thụ của chính mình nhưng không có nghĩ đến sinh tử của hắn đại đạo ngược lại bị tróc bong đi. Địch Cửu không cần nghĩ cũng biết, hắn và cái này thiết trí dưới Sinh Tử Môn gia hỏa đã thành đỉnh cấp đại thù.

Một khi đối phương trông thấy hắn, chỉ sợ trước tiên sẽ hạ tử thủ với hắn.

Những ý niệm này chỉ là một cái thoáng rồi biến mất, Địch Cửu không để ở trong lòng, ánh mắt của hắn đã rơi vào tiền phương của mình.

Địch Cửu có vài phỏng đoán, xuyên qua Sinh Tử Môn về rất có thể sẽ là một nửa khác của Thiên Thủ Môn, chính là nơi đây có các loại thiên tài địa bảo đỉnh cấp hay là gì khác. Nếu như là loại tình huống này, hắn hội lưu lại, vơ vét một thời gian ngắn. Loại tình huống thứ hai, cái kia chính là xuyên qua Sinh Tử Môn về sau, rất có thể là không gian hỗn độn. Loai tình huống thứ ba, cũng là khả năng nhất, cái kia chính là xuyên qua Sinh Tử Môn về sau, là một cái đỉnh cấp vũ trụ quy tắc chỗ, nơi đây có thể cảm ngộ tầng cao hơn lần đích đại đạo, chưa bao giờ bước vào rất cao cảnh giới.

Không gian hỗn độn hắn đi qua, hơn nữa xây dựng đạo thụ. Tại không gian hỗn độn bên trong, người khác không cách nào sinh tồn, hắn không sợ chút nào. Nếu như là loại tình huống thứ hai, xuyên qua Sinh Tử Môn ngược lại là đã đến Hỗn Độn, vậy hắn đã nghĩ biện pháp, xem có thể hay không phản hồi mới vũ trụ.

Nhưng trước mắt hết thảy lại để cho Địch Cửu có chút ngây người, nơi đây dĩ nhiên là một mảnh tinh không mà thần niệm và mắt thường đều không thể chứng kiến giới hạn.

Thần niệm thậm chí có thể cảm nhận được trong tinh không một ít tinh cầu cùng thiên thạch, dùng Địch Cửu tu vi thực lực, lập tức liền cảm nhận được sinh mệnh khí tức. Nói cách khác, tại đây trong tinh không, có lẽ có một chút tánh mạng tinh cầu, nhưng lại không ít.

Chẳng lẽ mình về tới Ngũ Hành vũ trụ bên ngoài tinh không? Không đúng, phải nói là mới vũ trụ bên ngoài tinh không?

Địch Cửu kích động lên, nếu quả thật đã trở về, vậy hắn đem không cần lại đi Hỗn Độn bên trong lục lọi. Kỳ thật coi như là hắn ở đây Hỗn Độn bên trong lục lọi vô số năm, cũng không nhất định có thể trở về đến mới vũ trụ bên ngoài tinh không.

. . . . . . . . . . . . . . .. . . .. . . . .. . . .