Thế giới thứ chín

Chương 1589: Cao nhân dùng Đạo Mạch tu luyện




Dịch: Lap Tran

-----

Địch Cửu cười ha ha trong lòng, hắn đã sớm cảm giác được thánh nhân bước thứ tư trong quảng trường Thánh Vị có chút vấn đề, nhưng không thể nói là ngụy bước thứ tư.

Thánh nhân trên quảng trường Thánh Vị đều là tồn tại khống chế vũ trụ mênh mông, xây dựng vũ trụ càng mênh mông vô biên, có vô số sinh linh phồn diễn sinh sống.

Sau khi bước thứ ba đến đỉnh phong, với tư cách một chưởng khống giả vũ trụ mênh mông, tự nhiên vậy mà đụng chạm đến tầng đại đạo cao hơn, đây cũng chính là bước thứ tư. Bởi vì đại đạo của các thánh nhân không giống nhau, tư chất của mọi người tư chất cũng không giống nhau cho nên sau khi tấn cấp bước thứ tư, nội tình tự nhiên không giống nhau, cũng chính là thực lực chênh lệch quá lớn.

Đối với bọn hắn khống chế vũ trụ mênh mông mà nói, bước thứ tư cũng không phải giả dối mà thật sự không thể lại thật. Nhưng bước thứ tư đối với nơi có quy tắc cấp cao hơn nhiều mà nói thì lại trở nên có chút giả. Đàm Tịch thánh nhân cũng cảm ứng được thiên địa quy tắc nơi đây nên lúc này mới cảm thấy bước thứ tư của bản thân còn có thể hoàn thiện lần nữa, cho nên cũng nhắc nhở hắn một tiếng.

Mặc dù đã biết, nghe Đàm Tịch thánh nhân nhắc nhở Địch Cửu vẫn ôm quyền một cái, "Đa tạ Đàm Tịch thánh nhân, sau này còn gặp lại. "

Nói xong, Địch Cửu lần nữa xuất ra một quả giới chỉ đưa cho Hợi Y thánh nhân, đồng thời nói, "Hợi Y đạo hữu, sau này còn gặp lại. "

"Đa tạ, đa tạ Địch huynh......" Hợi Y thánh nhân thậm chí không cần dùng thần niệm rà quét cũng biết Địch Cửu cho hắn chính là một cái Đạo Mạch. Nếu như không phải hắn thật sự cần Đạo Mạch này, nói không chừng hắn sẽ cự tuyệt.

Thấy Địch Cửu đã biến mất tăm, Hợi Y thánh nhân cũng cáo từ Đàm Tịch thánh nhân cùng Thái Hoằng thánh nhân. Dù địa phương này là địa phương thế nào thì tất cả mọi người đường ai nấy đi.

"Lúc trước Địch Cửu hẳn là đã ngây người trong hỗn độn trăm năm nên rất có thể đã tìm được phương pháp sinh tồn trong hỗn độn, thậm chí có thể tu luyện bên trong hỗn độn, tuyệt đối không phải trốn ở con thuyền hộ trận trăm năm, hắn một đao giết chết Bắc âm thánh nhân chính là chứng minh. Hoán huynh, vì sao không trao đổi truyền tin châu với hắn " Sau khi Địch Cửu rời đi, Thái Hoằng thánh nhân mới hỏi Đàm Tịch thánh nhân.

Đàm Tịch thánh nhân có tục danh là Đàm Hoán, nhưng có tư cách gọi Đàm Tịch thánh nhân là Hoán huynh e là chỉ có mình Thái Hoằng thánh nhân mà thôi.

Đàm Tịch thánh nhân thở dài một tiếng nói ra, "Ta vốn muốn cùng hắn trao đổi truyền tin châu nhưng nhìnt thấy nét mặt của hắn xong, ta mới từ bỏ đi quyết định này. Nếu như ta không đoán sai, hẳn là hắn có chỗ hiểu rõ đối với bước thứ tư, hắn rất mạnh. "

Thái Hoằng thánh nhân cũng thầm than, Đàm Tịch thánh nhân nói với Địch Cửu về bước thứ tư chính là muốn Địch Cửu thiếu nhân tình. Nếu như Địch Cửu có chỗ hiểu rõ đối với bước thứ tư thì nhân tình này sẽ không còn. Trên thực tế có một câu mà Đàm Tịch thánh nhân còn không có nói ra, nếu như Địch Cửu thật sự sinh tồn trong hỗn độn mà không phải tại ở gần con thuyền hỗn độn trong trăm năm, vậy nói rõ thời gian Địch Cửu sinh tồn trong hỗn độn có khả năng càng dài hơn.

Trong hỗn độn không có bất kỳ cảm giác gì về thời gian, Thái Hoằng thánh nhân có thể đoán Địch Cửu sinh tồn trong hỗn độn nhiều năm như vậy, còn có thể tìm được con thuyền hỗn độn lần nữa, há có thể chỉ dùng một từ rất mạnh mà có thể giải thích được. Thử nghĩ thoáng một phát, một gia hỏa có thể xuất thần niệm bao phủ một phạm vi rộng tron hỗn độn, còn có thể tu luyện......Thái Hoằng thánh nhân không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Quả nhiên Đàm Tịch thánh nhân lại tiếp tục nói, "Với năng lực của Địch Cửu, hắn làm sao có thể không nhìn ra chúng ta tìm hắn vì vũ trụ Đạo Mạch? Nếu chúng ta tiếp tục trao đổi với hắn truyền tin châu, chỉ sợ chẳng qua là lại để cho người này phiền chán mà thôi. Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, chỗ này tuyệt đối không phải vũ trụ của người khác, mà là nơi thật sự do hỗn độn thai nghén ra. "

Đàm Tịch thánh nhân cũng cảm giác được sự đáng sợ của Địch Cửu.

Không có ai hoài nghi lời Đàm Tịch thánh nhân nói, bọn họ đều là đại năng khống chế một phương vũ trụ mênh mông không biết bao nhiêu năm tháng. Cho tới bây giờ đều là khống chế vũ trụ, để cho người khác sinh tồn trong vũ trụ của bọn hắn. Nếu như tiến vào người vũ trụ của người khác, dù chỉ trong một hơi thở bọn hắn cũng sẽ cảm ứng được.

......

Thánh nhân Thánh Vị biết rõ nơi đây không phải vũ trụ của người khác thì tất nhiên Địch Cửu cũng biết rõ ràng. Hắn chẳng những tham dự xây dựng vũ trụ mênh mông, còn xây dựng đạo thụ, thậm chí diễn sinh ba nhánh đại đạo. Nếu ở trong vũ trụ của người khác thì hắn nhất định sẽ lập tức nghĩ biện pháp lần nữa đánh vỡ nơi đây, trở lại hỗn độn.

Thiên đia quy tắc nơi đây rất rõ ràng, thiên địa nguyên khí cũng cực kỳ nồng đậm, Địch Cửu tin tưởng nơi này có tánh mạng khác, hơn nữa còn có tu sĩ bình thường, đây là một cảm giác đối với quy tắc thiên địa. Hắn tu luyện quy tắc đại đạo, vừa bước vào nơi đây liền cảm nhận được hết thảy quy tắc chỗ này. Quy tắc có cấp độ rất cao, quy tắc sinh cơ, ngôn ngữ, luân hồi... đều có.

Địch Cửu di chuyển gần một tháng rồi nhưng vẫn không có trông thấy một bóng người, điểm bất đồng duy nhất đúng là có nhiều yêu thú hơn một ít.

Địch Cửu âm thầm cảm thấy kinh dị, với quy tắc độn thuật của hắn bây giờ mà không đi được bao nhiêu trong một tháng sao? Hiện tại hắn chưa thể thoát khỏi khu vực hoang vu này nữa, bởi vậy có thể thấy được giới vực này rộng lớn biết bao nhiêu.

Lại mấy ngày trôi qua, Địch Cửu không có tiếp tục thi triển quy tắc độn thuật, nếu như trong thời gian ngắn không cách nào thoát khỏi khu vực hoang vu này vậy thì không cần tiếp tục lãng phí thời gian cùng tinh lực. Hắn cực kỳ dứt khoát lấy ra một chiếc thuyền cực phẩm thần khí, thiết lập thêm một pháp trận phi hành, mặc cho con thuyền đưa hắn phi hành. Còn hắn lại tanh thủ thời gian này mà tu luyện, bước vào Tạo Hóa cảnh. Điều khiến cho Địch Cửu tiếc nuối chính là tiên thiên bảo vật cùng Tạo Hóa bảo vật hắn lấy được cũng không ít nhưng không có một kiện tiên thiên bảo vật phi hành, chớ đừng nói chi Tạo Hóa bảo vật phi hành. Nếu không thì hắn cũng không đến nỗi dùng một kiện cực phẩm thần khí để phi hành.

Con thuyền dựa theo phương hướng mà Địch Cửu đã thiết lập trước, tự động phi hành, sau đó Địch Cửu lập tức liền bố trí chỗ tu luyện, đồng thời cầm ra hai vũ trụ Đạo Mạch. Cũng may là con thuyền cực phẩm thần khí cũng đủ lớn, bằng không mà nói thì thật sự không chứa được hai vũ trụ Đạo Mạch.

Theo Địch Cửu bắt đầu tu luyện, đạo thụ trên đỉnh đầu cô đọng thành thực chất, ba nhánh đại đạo đều có nguyên khí Đạo Mạch nồng đậm vờn quanh, đạo vận vô cùng rõ ràng.

Ở cái địa phương này tu luyện, Địch Cửu rõ ràng một đạo lý, dù cực phẩm thần linh mạch hay là Đạo Mạch đều là mạch thiên địa nguyên khí cực kỳ hữu dụng. Tại địa phương khác, dùng loại nguyên khí đỉnh cấp này tu luyện thì tu vi tiến bộ không lớn, thật sự không có phụ thuộc vào những mạch nguyên khí này bao nhiêu mà phụ thuộc vào đẳng cấp vũ trụ.

Điểm này Địch Cửu còn không phải đặc biệt hiểu rõ, theo tốc độ tu luyện của mình, Địch Cửu có thể khẳng định, vũ trụ này có đẳng cấp không thấp.

Thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, trong mấy năm ngắn ngủi, con thuyền của Địch Cửu đã bị nguyên khí Đạo Mạch nồng đậm bao phủ lấy. Chẳng qua là Địch Cửu bố trí Thúc Linh đại trận nên những nguyên khí này dù có khuếch tán cũng không thể rời khỏi con thuyền, chỉ có thể vây quanh con thuyền mà thôi.

......

Đại n Thần đình.

Tại một phương giới vực này, Đại n Thần đình cũng không tính nơi có thực lực cường đại, nếu như thực lực cường đại mà nói thì Đại n Thần đình cũng sẽ không chọn kiến tạo Thần đình ở phương bắc, đây quả thực là một khu không người mà.

Đại n Thần đình vốn có người ở biên giới giới vực, giờ khắc này có một nam một nữ tu sĩ đang nhanh chóng phi hành ra khỏi biên giới Đại n Thần đình. Xem phương hướng di chuyển của bọn hắn thì hình như muốn đi vào khu vực hoang vu mà Địch Cửu đang lang thang.

Nam tử mày kiếm tóc dài, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sáng ngời. Khi nhìn về phía nữ tử bên cạnh thì lại mang theo chút tình ý dịu dàng.

Nữ tử có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thanh tú động lòng người, mỗi cái nhấc chân nhấc tay đều mang theo một loại cao quý cùng ưu nhã.

"Trình Sơn, ngươi nhìn nơi đó......" Nữ tử đột nhiên ngừng lại, kinh dị chỉ tay về một hướng.

Nam tử kia cũng ngừng lại, hắn cũng rung động không thôi, trong miệng lại thì thào lẩm bẩm, "Đó là đạo vận nguyên khí từ vũ trụ Đạo Mạch..., ai mà lá gan lớn như vậy, cũng dám vừa phi hành vừa mượn nhờ vũ trụ Đạo Mạch tu luyện......"

Trong mắt nam tử tràn ngập khát vọng, thậm chí còn mang theo một ít điên cuồng.

Vũ trụ Đạo Mạch nha..., cho dù vũ trụ Đạo Mạch cấp thấp nhất ở chỗ này cũng vô cùng trân quý. Hiện tại bọn hắn vậy mà trông thấy có người thản nhiên dùng vũ trụ Đạo Mạch tu luyện, lại còn ở trên một chiếc đang phi hành.

"Trình Sơn, không thể đi qua. " Nữ tử đã nhìn ra sự khát vọng và điên cuồng trong mắt nam tử, "Dám thản nhiên mượn nhờ vũ trụ Đạo Mạch tu luyện trong lúc phi hành có thể là tồn tại đơn giản sao?"

Đúng vậy, người dám công khai sử dụng vũ trụ Đạo Mạch người tu luyện có thể đơn giản mới việc lạ.

Thần niệm của hai người vừa rơi xuống trên con thuyền thì Địch Cửu liền cảm giác được, hắn lập tức đình chỉ tu luyện, đồng thời mở mắt.

Có người quét thần niệm tới, vậy có nghĩa là đã gặp phải người khác. Địch Cửu vội vàng thu hồi Đạo Mạch, xuất hiện trên boong thuyền, đồng thời thần niệm cũng đã rơi vào một nam một nữ xa xa.

Hai người này......

Địch Cửu quét thần niệm một cái liền nhìn ra thực lực của hai người này, nam tử có thực lực Tạo Hóa cảnh, tu vi của nữ tử thậm chí còn thấp hơn hắn một ít. Hắn đã là Hợp Giới viên mãn cảnh giới, mà nữ tử này thì hình như bước vào Hợp Giới không có bao lâu.

"Nguyệt Nhi, con thuyền đó bay tới......”Nam tử tên Trình Sơn nam tu chằm chằm vào Địch Cửu, trong giọng nói có chút kích động.

Nữ tử thì tương đối bình tĩnh hơn nói, "Chúng ta không cần lo lắng, tuy rằng ta trốn ra ngoài nhưng dù gì phụ thân ta cũng là nắm trong tay Đại n Thần đình, cho dù là một vị tiền bối cũng sẽ không làm gì chúng ta. "