Dịch: Lap Tran
----
Địch Cửu đi tới trước mặt một nam một nữ rồi thu hồi con thuyền, rất là khách khí ôm quyền hỏi, "Hai vị đạo hữu, xin thỉnh giáo một chú,t nơi này là nơi nào? Cách Thần Thành gần nhất có còn xa lắm không. "
Ý nghĩ của Địch Cửu là tốt nhất có thể giao dịch một ngọc giản địa đồ.
"Tu sĩ bước thứ ba? " Nam tử trông thấy tu vi Địch Cửu, hai mắt sáng lên, bọn hắn đều cho rằng Địch Cửu là một tiền bối có thực lực mạnh, không nghĩ tới Địch Cửu chỉ một tu sĩ bước thứ ba. Hơn nữa còn là bước thứ ba không có viên mãn, tối đa ở vào bước thứ ba trung kỳ thôi.
Nữ tử cũng cảm giác được tu vi của Địch Cửu không cao hơn nàng bao nhiêu, trong lòng nàng cảm thấy khó hiểu. Địch Cửu có thực lực thấp như thế vì sao dám vừa ở trên con thuyền phi hành vừa dùng Đạo Mạch tu luyện?
"Nguyệt Nhi, lấy đồ vật ra đi. " Nam tử không cố kỵ nữa, gọn gàng dứt khoát nói với nữ tu một câu.
Nữ tử căn bản cũng không có hỏi lại, đưa tay cầm lấy một kiện pháp bảo màu vàng kim nhạt, pháp bảo lập tức triển khai, là một tấm lưới khổng lồ.
Địch Cửu lập tức cảm nhận được không gian quanh mình đã bị tấm lưới khổng lồ này bao phủ, dù hắn thi triển quy tắc độn thuật cũng sẽ vòng vèo trong tấm lưới không lồ này thôi.
Mạng lưới khổng lồ chẳng qua chỉ trói buộc vùng không gian này, không có tiếp tục co rút lại, nó áp chế khí tức của Địch Cửu.
Sắc mặt Địch Cửu trở nên lạnh lẽo, "Hai vị đây là có ý gì?"
Nam tử cười nhạt một tiếng, "Không có ý gì, nếu như ngươi không phải thánh nhân, thậm chí ngay cả thánh ngôn đều không có lập mà cũng dám ở trước mặt chúng ta kiêu ngạo? "
Địch Cửu khẽ nhíu mày, lập thánh ngôn? Có ý tứ gì?
"Nhưng hai phu phụ chúng ta cũng không phải người hiếu sát gì ngươi mở rộng thế giới của mình, nếu như có đủ Đạo Mạch mà nói thì thả ngươi một lần cũng không phải không thể. Đương nhiên, nếu như ngươi không còn Đạo Mạch, vậy chúng ta cũng không làm gì ngươi. "
Địch Cửu cười lạnh trong lòng, thì ra là cướp đoạt Đạo Mạch của mình nha. Hẳn là lúc trước hắn ở trên con thuyền dùng Đạo Mạch điên cuồng tu luyện, con thuyền trói buộc nguyên khí Đạo Mạch đã hai người cảm ứng được.
Nhưng Địch Cửu không có nói nhiều, trong lòng của hắn cảm thấy rất là khó hiểu, chỗ này có quy tắc cực kỳ đầy đủ hết, hơn nữa không phải chỉ một là một loại quy tắc mà một thánh nhân khống chế. Nói cách khác, tu luyện ở một phương giới vực này, mỗi người đều có thể tìm kiếm được đại đạo thuộc về mình.
Đã như vậy thì vũ trụ Đạo Mạch hẳn là không phải thứ kỳ lạ quý hiếm gì mới đúng chứ...? Liền Tạo Hóa sào cái loại địa phương đó cũng có thể lấy được vũ trụ Đạo Mạch bất kỳ lúc nào, nơi đây đạt được vũ trụ Đạo Mạch càng đơn giản hơn mới đúng chứ. Đã như vậy vì sao hai người này như chưa từng thấy qua Đạo Mạch thông thường, có vẻ cực kỳ khát vọng?
"Có lẽ thực lực của ngươi rất cường đại nha, chắc hẳn mở ra thế giới của ta cũng không có gì. Trước đó, ta ngược lại có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút, chắc hẳn là vũ trụ Đạo Mạch không phải thứ hiếm lạ gì, vì sao hai vị nhất định phải lấy vũ trụ Đạo Mạch của ta? " Địch Cửu thật sự cảm thấy khó hiểu.
Vũ trụ Đạo Mạch không phải thứ quý hiếm gì sao?
Nghe được lời Địch Cửu nói, trong mắt hai người đều tràn ngập sự cuồng nhiệt, nam tử không chút lựa chọn tế ra một thanh trường thương, trường phát ra thương mang lóng lánh bao phủ lấy Địch Cửu.
Tấn lưới khổng lồ của nữ tử điên cuồng căng ra, với tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng phủ xuống.
Địch Cửu vừa nhìn đã biết rõ hai gia hỏa này muốn bắt sống hắn. Hiển nhiên đối phương là cho rằng mình biết nơi nào có nhiều vũ trụ Đạo Mạch, lúc này mới nổi lên tâm tư bắt sống.
Nếu như muốn động thủ, Địch Cửu tự nhiên phải phụng bồi.
Không đợi Địch Cửu tế Thiên Sa Đao ra thì tấm lưới khổng lồ đã kịch liệt co rút lại, trong nháy mắt liền thu nhỏ không gian quanh Địch Cửu chỉ còn có mười thước.
Địch Cửu đồng dạng cũng là một cường giả có thể luyện chế cực phẩm thần khí, hắn biết rõ mạng lưới khổng lồ đang chờ đợi mình bỏ trốn. Chỉ cần hắn lao ra, tất cả đạo tắc của mạng lưới khổng lồ sẽ trói buộc hắn trong thời gian ngắn nhất.
Trong không gian mà mạng lưới khổng lồ phong tỏa, bất luận kỳ thần thông quy tắc nào cũng đều bị mạng lưới khổng lồ ngăn chặn. Nói cách khác, tại mạng lưới khổng lồ bao phủ thì xem như Địch Cửu đã bị bắt lấy rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của nàng kia.
Đối Địch Cửu mà nói, cấp bậc của mạng lưới khổng lồ này có cao hơn nữa cũng còn không cao bằng quy tắc của Khuê Hà vũ trụ, càng không có cách nào so sánh với Tạo Hóa bảo vật. Ngay cả quy tắc của Khuê Hà vũ trụ còn không thể trói buộc chặt hắn, Tạo Hóa bảo vật hắn cũng cướp được mấy thứ, nói gì tới cái mạng lưới khổng lồ này chỉ là một kiện pháp bảo bị người ta luyện chế ra thôi?
Tuy Địch Cửu nắm chắc mười phần là quy tắc độn thuật có thể nhẹ nhõm lao ra khỏi mạng lưới khổng lồ này, dưới quy tắc đại đạo của hắn thì mạng lưới khổng lồ căn bản là không cách nào trói buộc thần thông của hắn.
Địch Cửu không có lựa chọn làm như vậy, hắn còn không biết thực lực tu sĩ Tạo Hóa Cảnh của giới vực này mạnh như thế nào. Nếu như thực lực nam tu không yếu hơn hắn mà nói thì hắn vừa vọt tới ben giới mạng lưới khổng lồ sẽ bị nam tử kia đánh lui trở về.
Nói như vậy, không chừng hắn thật sự bị mạng lưới khổng lồ trói buộc.
Không đợi mạng lưới khổng lồ tiếp tục thu nhỏ không gian quanh mình, Tuế Nguyệt Trường Tiễn đã bị Địch Cửu tế ra, một mũi tên thời gian bắn ra ngoài.
Từ khi Địch Cửu thành đạo đến nay hầu như đều không cần thần thông. Tuế nguyệt Nhị Trương Cơ trường tiễn hình như đã lâu rồi hắn không có dùng qua.
Giờ phút này Địch Cửu tế Tuế Nguyệt Nhị Trương Cơ ra, thời điểm quy tắc đạo vận khóa trường tiễn lại thì Địch Cửu cảm nhận được sự bất đồng. Đó là một loại khống chế rất nhỏ đối với sự biến hóa của thời gian, không, còn có sự biến hóa rất nhỏ của không gian.
Mạng lưới khổng lồ vẫn còn đang thu nhỏ không gian nữa, thế nhưng mà mỗ một lần mạng lưới khổng lồ chấn động thì nó đều nằm trong ý niệm và tấm khống chế của hắn.
Địch Cửu thầm than, dùng Tuế Nguyệt Nhị Trương Cơ đối phó nữ nhân này thật sự là quá đề cao đối phương.
Trông thấy Địch Cửu vậy mà xuất ra cung tiễn bắn chính mình, nữ tu im lặng lắc đầu. Mạng lưới khổng lồ này của nàng thế mà là một kiện pháp bảo đại đạo chính thức, coi như là cường giả lập thánh ngôn tới đây cũng không cách nào thi triển thần thông khi ở bên trong mạng lưới khổng lồ củ nàng. Hết thảy thần thông đạo tắc đều bị mạng lưới khổng lồ trói buộc, sau đó tan rã mất.
Nam tu trông thấy động tác của Địch Cửu, ánh mắt có chút mỉa mai, khinh bỉ. Vô số thương mang đã sớm tiếp xúc đến mạng lưới khổng lồ, rất hiển nhiên, dưới sự trói buộc của mạng lưới khổng lồ trói chặt Địch Cửu, vô số thương mang cũng sẽ đâm Địch Cửu thành một cái tổ ong.
Địch Cửu nhắm mắt lại, hắn mơ hồ cảm thấy hai người này có thực lực thấp hơn hắn sự đoán rất nhiều. Nam tử thậm chí còn không bằng Bắc âm thánh nhân lúc trước......
Không đúng, nam tử không phải không như Bắc âm thánh nhân, mà là kém xa xa Bắc âm thánh nhân. Nàng kia, ha ha, càng rác rưởi hơn.
Nhị Trương Cơ dệt sinh tử, mũi tên xuyên qua thời gian.
Mũi tên đã tế ra, Địch Cửu cũng lười thu hồi lại.
Khi trường tiễn thời gian xuyên qua mạng lưới khổng lồ thì nữ tử sợ ngây người, nàng thì thào nói ra, "Đi ra, đi ra......"
Có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không có nghĩ tới còn có người có thể ở trong đại đạo pháp bảo của nàng mà bắn ra trường tiễn. Khi nàng phản ứng kịp thì đã cảm giác được toàn thân băng hàn, một loại khí tức tử vong khí hoàn toàn bao trùm lấy nàng, nàng căn bản không có khả năng phản kháng.
"Trình Sơn, cứu ta......" Nữ tử gần như dốc hết toàn lực mới hô lên được bốn chữ này.
Mà giờ khắc này Địch Cửu lại tung ra một quyền!
"Oanh! " Một quyền mang theo đại đạo đạo tắc đụng vào vô số thương mang ma nam tu phóng đến, hết thảy thần thông đạo tắc đều hóa thành mảnh vụn, mạng lưới khổng lồ bị đánh nổi lên gợn sóng.
"Ngươi không thể giết nàng, đó là Thực Nguyệt Nhi, Đại n Thần đình......" Lời của nam tử còn chưa hết thì hắn không còn nói thêm gì nữa, hắn ngây ngốc nhìn xem Thực Nguyệt Nhi, giờ phút này trường tiễn đã xuyên qua thân thể Thực Nguyệt Nhi, Thực Nguyệt Nhi nổ tung, hóa thành một đám sương máu, đây rõ ràng là kết cục thần hồn câu diệt. Nam tử là sao không biết thực lực của Địch Cửu căn bản cũng không phải như biểu hiện ra ngoài, mà là mạnh hơn bọn hắn rất nhiều. Dù biết rõ Thực Nguyệt Nhi bị giết thì hắn cũng khó trốn khỏi, nhưng bây giờ có thể chạy thì trước hết phải chạy.
Thực Nguyệt Nhi bị giết, mạng lưới khổng lồ giống như bị mất đi linh hồn, cứ như vậy mà rơi xuống.
Địch Cửu giơ tay cuốn lấy mạng lưới khổng lồ này, thu vào trong túi, sau một khắc hắn đã xông về phía nam tử đang đào tẩu. Sở dĩ không có đi di chuyển thế giới của Thực Nguyệt Nhi đó là bởi vì Địch Cửu không có thời gian, hắn tuyệt đối sẽ không để cho tên nam tu này đào tẩu.
Cảm nhận được độn thuật đã phát động, thậm chí liên tiếp bỏ chạy mấy tức thời gian, nam tu thoáng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần hắn phát động độn thuật, coi như cường giả lợi hạo gấp đôi hắn cũng đừng hòng đuổi tới được hắn. Mỗi lần nhiều thêm một hơi thời gian thì tánh mạng của hắn liền được đảm bảo thêm một phần. Chỉ cần trôi qua mười hơi thở thì sẽ không có chuyện gì cả.
"Ngươi cảm thấy ngươi đi được rồi ư? " Một giọng nói bình thản truyền đến khiến nam tử đang gấp rút chạy trốn bỗng trì trệ, sau một khắc hắn đã nhìn thấy Địch Cửu ngăn trước mặt mình.