Dịch: Lap Tran
----
Địch Cửu một mình ngây người trong hỗn độn, không biết đã qua bao lâu rồi, hắn nhiều lần không ngừng cô đọng nguyên lực cùng thần niệm của mình, đã nhiều lần không ngừng thu hấp thu hỗn độn nguyên khí ở đây.
Khi tu vi của Địch Cửu dần dần vững chắc ở hợp giới, hơn nữa còn đang không ngừng hướng tới Hợp Giới viên mãn, hắn nghĩ đến chuyện có lẽ mình nên rời khỏi hỗn độn đi trở về.
Nếu đổi thành một thánh nhân thánh vị cảm ngộ vô thượng đại đạo trong hỗn độn, cô đọng đạo thụ thì có lẽ ngây ngốc bên trong lại hàng vạn vạn năm cũng sẽ không cảm thấy buồn tẻ vô vị, thậm chí còn cảm thấy nơi đây mới đúng là nơi thích hợp để truy cầu đại đạo nhất.
Nhưng Địch Cửu thì không được, tuy hắn cô đọng đạo thụ, bên trên đạo thụ còn phân ra ba nhánh đại đạo nhưng hắn lại không thể quen cảnh một người ở trong hỗn độn một thời gian dài.
Dù đạo của hắn cường thịnh trở lại thì hắn vẫn quen thuộc với cảnh bên cạnh mình còn có những người khác, dù là bằng hữu, thân nhân hay là một ít người không thể làm chung.
Thần niệm của Địch Cửu bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, hắn đang tìm kiếm một nơi thích hợp để phá vỡ hỗn độn trở về.
Với thực lực bây giờ của hắn, có lẽ còn không có cách nào một mình phá vỡ hỗn độn, nhưng hắn sẽ nhanh chóng bước vào Tạo Hóa cảnh, chỉ cần đã đến Tạo Hóa cảnh thì hắn thể bằng dùng thực lực của bản thân để phá vỡ hỗn độn.
Về phần phá vỡ hỗn độn nơi đây tiến về địa phương nào thì Địch Cửu cũng không thèm để ý. Với đại đạo của hắn bây giờ, cuối cùng có thể trở về ngũ hành vũ trụ lúc trước. Không, phải nói là vũ trụ mênh mông mà bọn hắn mới xây dựng.
Về phần Thần cảnh chín tầng?
Địch Cửu tin tưởng người có được đạo thụ hắn, không bao giờ...không còn khả năng bị bước thứ ba trói buộc nữa, chỉ cần hắn không ngừng tiến lên, cuối cùng cũng có một ngày sẽ bước vào bước thứ tư, thậm chí là cấp độ rất cao.
Địch Cửu vẫn như thường ngày, vừa rèn luyện đại đạo của mình vừa dùng thần niệm một bên tìm kiếm vị trí mà hắn cảm thấy dường như thích hợp, hắn cảm nhận được một tia chấn động.
Trong hỗn động không có gì tồn tại cả, coi như là con thuyền hỗn độn lúc trước cũng phải thông qua phương thức thiêu đốt thần linh mạch đi vào trong hỗn độn. Thời gian dài lâu thì con thuyền hỗn độn sẽ thiếu khuyết thần linh mạch để thiêu đốt, thông thường sẽ hóa thành thành hư vô. Dưới mắt thì Địch Cửu đang ở trong hỗn độn cảm nhận được một tia chấn động, điều này khiến Địch Cửu cảm thấy giật cả mình, hắn không chút do dự mà tiến về chỗ xuất hiện chấn động.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, Địch Cửu liền nhìn thấy rõ ràng chấn động này là có chuyện gì xảy ra.
Một con thuyền khổng lồ đang đừng trong hỗn độn, thật giống sự giống như bụi bặm có thể tiêu tán bất kỳ lúc nào. Hắn cảm nhận ược chấn động truyền đến chính là chấn động do con thuyền thiêu đốt cực phẩm thần linh mạch tạo ra.
Địch Cửu không ngờ tới hắn vậy mà lại gặp con thuyền đi ra từ quảng trường Thánh Vị.
Chính hắn ở trong hỗn độn diễn hóa đạo thụ, xây dựng đại đạo của mình cho nên cảm giác trống rỗng, không ý thức được thời gian, đã trôi qua bao lâu, không còn cảm giác rõ ràng nữa. Dưới mắt thì con thuyền khổng lồ trong hỗn độn thật sự không có cảm giác tồn tại.
Địch Cửu nhớ rõ mình đã từng đọc qua bản ghi chép của hài đồng mấy tuổi có một câu, đèn đem đêm tối thành một cái hố.
Nếu như dùng những lời này hình dung còn thuyền đang tồn tại trong hỗn độn này cũng rất là phù hợp. Hỗn độn trống rỗng, đứng ở trên con thuyền thì không biết, thế nhưng khi đứng bên ngoài con thuyền hỗn độn trông thấy con thuyền thì cảm giác con thuyền rất không chân thực, giống như trong đêm tối trống rỗng có ánh sáng ánh lên.
Trên thực tế thì con thuyền hỗn độn thiêu đốt cực phẩm thần linh mạch này càng thêm vô định hơn nữa.
Phi thuyền bây giờ đang ngừng lại nhưng Địch Cửu phỏng đoán hẳn là lại có người tiến vào hỗn độn mênh mông.
Địch Cửu do dự một chút nhưng hắn vẫn vọt thuyền hỗn độn. Với thực lực bây giờ của hắn, dù Đàm Tịch thánh nhân đến hắn cũng không sợ. Nếu như không sợ thì cần gì phải tránh né?
Huống hồ con thuyền này có mười đầu Đạo mạch của hắn bỏ vào, hắn lên thuyền cũng là chuyện thường tình. Quan trọng nhất là trên con thuyền này đều là mấy lão gia hỏa sống vô số năm. Có 1le4 thực lực của bọn họ không bằng hắn nhưng kinh nghiệm của mấy lão tuyệt đối sẽ không so yếu hơn Địch Cửu hắn, huống hồ còn có nhiều người như vậy?
Thay vì hắn một mình mò mẫm trong hỗn độn, còn không bằng lên thuyền để tham khảo ý kiến từ các thánh nhân khác.
Thần niệm của Địch Cửu quét thoáng qua bên ngoài con thuyền một phát, quả nhiên trông thấy ba gã thánh nhân đang ở bên hỗn độn quanh con thuyền, nhưng mà thân thể của bọn hắn đã bị hỗn độn đè ép đã thành một quả cầu tròn. Địch Cửu dự đoán mấy tên thánh nhân này chỉ có thể kiên trì tối đa một canh giờ nữa mà thôi.
Địch Cửu không có đi quản cái này mấy tên thánh nhân sắp bị hỗn độn hóa thành hư này, hắn vẫn thông qua Địa sát huyễn chỉnh sửa dung mạo của mình một chút, trực tiếp bước vào con thuyền hỗn độn thiêu đốt thần linh mạch trận. Thánh nhân canh cửa vẫn là tên mà lúc trước Địch Cửu nhìn thấy, hắn đã canh giữ trong một thời gian dài rồi, lần đầu tiên nhìn thấy có thánh nhân mà rời con thuyền hỗn độn tiến vào hỗn độn có thể trở về. Cho nên Địch Cửu vừa lên con thuyền thì hắn liền kích động nhảy dựng lên.
"Lại là ngươi? " Tên hánh nhân canh cửa lập tức liền nhận ra Địch Cửu.
Dù giờ phút này trông Địch Cửu có vẻ xơ xác gầy yếu, chật vật không chịu nổi nhưng hắn liếc mắt liền nhận ra Địch Cửu.
Địch Cửu chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy một bóng dáng từ sâu trong con thuyền vọt tới rồi dừng lại, sau đó lại có thêm mấy bóng dáng đi theo phía sau bóng dáng này, lần lượt dừng lại ở đây.
Người thứ đầu tiên tới nơi là Đàm Tịch thánh nhân, theo Đàm Tịch thánh nhân chính là Thái Hoằng thánh nhân cùng Sỉ Ấp thánh nhân, còn có mấy người Địch Cửu căn bản cũng không nhận thức được.
"Địch Cửu......" Khoảnh khắc Đàm Tịch thánh nhân trông thấy Địch Cửu, ánh mắt hắn tràn ngập sự mừng rỡ.
Địch Cửu lập tức biết rõ, chắc là toàn bộ những gì mà Hợi Y thánh nhân biết về Địch Cửu Hắn đã bị nhóm Đàm Tịch thánh nhân điều tra ra được.
Địch Cửu liền ôm quyền, khách khí nói, "Địch Cửu bái kiến mấy vị đạo hữu ! "
Đàm Tịch thánh nhân cũng ôm quyền, lập tức nói ra, "Địch đạo hữu thật sự khiến chúng ta kinh ngạc, ngươi vậy mà có thể sinh tồn suốt thời gian một trăm năm bên trong hỗn độn? "
Trăm năm sao? Địch Cửu sững sờ, hắn cảm giác mình đã ở trong hỗn độn rất lâu, ít nhất phải vài vạn năm kìa, làm sao mà giờ phút này mới chỉ trăm năm thôi?
Đúng rồi, bên trong hỗn độn căn bản cũng không có thời gian, giống như lúc trước hắn và Diệp Mặc còn có Ninh Thành xây dựng mới vũ trụ mới, bọn hắn ở trong vũ trụ mới cảm ngộ vô số năm, kết quả thời gian ở Cửu Trọng Thiên tựa hồ cũng không có thay đổi. So sánh thì nơi đây mới qua trăm năm đã xem như rất bình thường.
Thái Hoằng thánh nhân không nhịn được mà nói ra, "Địch đạo hữu, ngươi ở trong hỗn độn lâu như vậy, có phải đã cảm ngộ được gì đó hay không? Có phải có thủ đoạn gì có thể giúp sinh tồn bên trong hỗn độn hay không? "
Địch Cửu cười ha ha ha nói "Các ngươi nhìn bộ dạng của ta bây giờ chật vật biết bao, giống như là sinh tồn bên trong hỗn độn sao? "
Đúng là giờ phút này trông Địch Cửu rất là chật vật, tay chân gầy còm, đầu tóc lộn xộn, quần áo cũ nát không chịu nổi, lộ ra da thịt lộ xương cốt, khí tức quanh thân hỗn loạn, sinh cơ bạc nhược yếu kém, thật giống như chỉ còn lại một hơi mà thôi.
Không đợi mấy tên thánh nhân hỏi lại, Địch Cửu liền chủ động giải thích, "Hỗn độn thật sự giống như một cái cối nghiền ép cực lớn, gần như muốn nghiền ta tan nát, nghiền ta thành hư vô, cũng may ta còn có một cái chí bảo, chí bảo bảo vệ ta trước khi vọt vào trận pháp thiêu đốt của con thuyền này. Cũng may mắn trên người của ta còn có mấy cái vụ trụ Đạo mạch, dưới sự bảo vệ của vũ trụ Đạo mạch ta miễn cưỡng đã vượt qua trăm năm thời gian này. Lần này ta thừa dịp con thuyền dừng lại mới tìm cơ hội vọt vào bên trong. " Nghe Địch Cửu kể lể, mấy tên thánh nhân cùng Đàm Tịch thánh nhân đều tỏ vẻ thất vọng. Đáp án mà Địch Cửu cho bọn hắn đáp án chính là đáp án mà bọn hắn không mong muốn nhất.
"Là bảo vật gì mà có thể bảo vệ ngươi khi ngươi ở bên tron hỗn độn? " Một gã thánh nhân mà Địch Cửu không quen biết bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
Địch Cửu căn bản chẳng muốn trả lời hắn, trực tiếp ôm quyền với Đàm Tịch thánh nhân cùng Thái Hoằng thánh nhân, "Mấy vị đạo hữu, thương thế của ta rất nặng rồi, cần trở về tu dưỡng một thời gian ngắn, cáo từ trước. "
Nói xong, Địch Cửu cũng không đợi Đàm Tịch thánh nhân trả lời mà thất tha thất thểu xông về phía vị trí có trận pháp thủ hộ của chính mình.
Sắc mặt tên thánh nhân mà hỏi thăm Địch Cửu trở nên khó coi, nhưng hắn cũng không thể làm chủ chuyện nơi đây.
"Ngươi cảm thấy lời hắn nói có mấy phần là thật? " Thái Hoằng thánh nhân bỗng nhiên nhìn về phía Đàm Tịch thánh nhân mà nói.
Đàm Tịch thánh nhân mỉm cười, "Qua mấy ngày nữa sẽ biết rõ là mấy phần thật. "
Sâu trong nội tâm hắn, lời Địch Cửu nói, hắn một chữ cũng không tin tưởng, thế nhưng ngoại trừ lời giải thích của Địch Cửu thì hắn cũng không cách nào tìm được lời giải thích nào tốt hơn lời mà Địch Cửu đã nói.